Sau khi trận thi đấu bóng bàn kết thúc, tôi vốn định rời đi luôn, nhưng nghĩ đến chuyện Cá Lớn không tới, vừa rồi tôi còn chạm mắt với Dư Thanh Dã từ phía xa, đã thế mình còn nợ ơn người ta chưa trả, thế là tôi lại ngồi tại chỗ trong chốc lát nữa.
Mặc dù lý do sâu xa là vì tôi muốn ở lại nhìn thêm một lúc nữa, cho dù chỉ là bóng lưng của cậu ấy.
Tôi biết tôi không khác gì những nữ sinh đang ngồi xem trên khán đài, nhưng tôi tự thôi miên bản thân rằng suy nghĩ của tôi đơn thuần hơn bọn họ một chút.
Người như cậu ấy giống như ngôi sao băng đột nhiên vụt qua, khiến cho cuộc sống bình đạm của tôi nhiều thêm một chút ánh sáng.
Tôi biết lời ước sẽ không thể trở thành hiện thực, nhưng lại không nhịn được mà mong chờ một chút kỳ tích.
Cũng may cậu ấy chủ động lại đây, mấy vận động viên khác cũng nói nói cười cười đi tới.
"Chị em bảo chị đến à?"
Dư Thanh Dã thay đồ thể thao, không chút để ý mà kéo cổ tay áo rộng thùng thình lên, tầm mắt cậu ấy rơi vào băng rôn trên tay tôi, nhẹ giọng bật cười.
"Cảm ơn đàn chị, ít nhiều gì cũng có chị đến cổ vũ, vậy nên em được giải nhất rồi đấy."
Cậu ấy nói, có chút đắc ý nhướng mày.
Mấy nam sinh khác nghe vậy thì ồn ào, "Đúng vậy đúng vậy, quán quân mau mời cơm đi!"
Cũng có người nhìn tôi chọc ghẹo: "Đây là đàn chị á?"
Vận động viên như bọn họ đều có dáng người to lớn, tôi đã âm thầm ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng vẫn có cảm giác như gà con đi nhầm vào đàn hạc.
"Tôi... Tôi là nghiên cứu sinh năm nhất."
Sau khi nghe tôi giải thích một cách không tự tin, sự trêu chọc trong mắt các nam sinh này nhạt đi rất nhiều.
"Đàn chị, ngại quá, nhìn chị nhỏ quá, trông càng giống đàn em hơn!" Có nam sinh phát ra tiếng cười sang sảng, quàng tay qua vai Dư Thanh Dã, "Nếu đàn chị đã chờ ông một lúc lâu thì để đến tối chúng ta đi ăn sau, dù sao ông cũng không thoát được chầu ăn này đâu!"
"Được được được!"
Vì thắng cuộc nên tâm trạng của Dư Thanh Dã khá tốt, cậu ấy vọt xuống bậc thang chỉ với hai, ba bước, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy, ngay cả những sợi tóc cũng lấp lánh tỏa sáng.
Đẹp trai quá, tôi chính là cô gái nông cạn như vậy đấy.
Ngoại trừ dải băng rôn chữ vàng nền đỏ trên tay kia.
Tôi viện lý do cho việc hôm nay mình tới đây, "Gì nhỉ, hôm nay chị cậu có chút việc nên không tới được, cậu đừng thất vọng."
Mặc dù nguyên văn lời nói của Cá Lớn là: Chút sự kiện cỏn con này không đáng để cô ấy tới.
"Còn lâu em mới thất vọng." Dư Thanh Dã không hề quan tâm, "Nếu chị em mà tới thì em thua là cái chắc. Trước đây chị ấy suýt thì đã tham gia Đội tuyển trẻ quốc gia đấy."
Thượng đế thật sự rất ưu ái những cô gái đẹp.
Đối với những người ưu tú, vẻ bề ngoài xinh đẹp chỉ là món quà tặng kèm.
Hai chúng tôi đi về phía canteen, trên đường đi, tôi không nhịn được mà hỏi, "Vậy cậu cũng là vận động viên chuyên nghiệp à?"
"Trước kia là vậy, nhưng chuyên ngành của em là IoT*." Có lẽ Dư Thanh Dã thấy tôi cái hiểu cái không nên gãi gãi đầu, "Nói một cách đơn giản thì theo hướng Trí tuệ nhân tạo ấy..."
*IoT (Internet of Things/ Internet Vạn Vật): Từ nền tảng của ngành CNTT, chuyên ngành IoT tiếp cận từ căn bản về tìm hiểu, nghiên cứu sâu hơn về phần cứng và kết nối với các nền tảng di động, hệ thống thông tin. Chuyên ngành IoT giới thiệu về các ứng dụng cho dữ liệu lớn, điện toán đám mây. Sinh viên học chuyên ngành này có cơ hội triển khai các dự án về nhà thông minh (smart home), thành phố thông minh (smart city), dịch vụ sức khỏe, tài chính,..."Ồ."
Dù sao cũng là liên quan tới Internet.
Cậu ấy nói một câu đơn giản mà rõ ràng: "Tóm lại em là sinh viên ngành kỹ thuật."
"Vậy cậu giỏi thật đấy, hôm nay còn giành được giải quán quân nữa."
Dư Thanh Dã ha một tiếng, lắc đầu, "Trình độ này của em cũng chỉ có thể tham gia giải học đường được thôi, thứ Trung Quốc chúng ta không thiếu nhất là quán quân bóng bàn mà."
Đúng là thế thật.
Khi đi ngang qua cây long não, dưới bóng tối, bóng dáng của cậu ấy càng thêm cao lớn, tôi nhìn sườn mặt với góc cạnh rõ ràng của cậu ấy, cảm khái tên cậu ấy thật hay.
Thanh Dã.
Thanh là sạch sẽ, Dã là tự nhiên.
"Hơn nữa thứ em thích nhất không phải là bóng bàn, mà là..."
Cậu ấy còn chưa nói dứt câu thì phía sau chúng tôi bỗng vang lên một giọng nữ.
"Dư Thanh Dã, cậu đi nhanh quá."
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đang đi thẳng tới đây, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ và làn váy của cô nàng hơi đong đưa, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn tôn lên được ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ.
"Đây là?"
Nữ sinh xinh đẹp nhìn tôi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới: "Bạn học của cậu hả?"
"Bạn cùng phòng của chị tôi, hôm nay tới cổ vũ cho tôi." Hiển nhiên quan hệ giữa Dư Thanh Dã và cô nàng này cũng không tồi, cậu ấy nâng cổ tay lên, khoe với cô nàng món đồ trên cổ tay, "Nhìn đi, đây là đồ lấy may chị ấy làm cho tôi đấy."
"Ồ."
Nữ sinh nghe vậy lại liếc tôi một cái, trong ánh mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm.
"Ừ, tôi tới thay Cá Lớn."
Mặc dù trong mắt cô nàng không có địch ý, tôi tự biết ngoại hình của bản thân thường thường, không đủ tư cách làm người ta suy nghĩ nhiều về quan hệ giữa tôi và Dư Thanh Dã, nhưng tôi vẫn có chút chột dạ.
Dù sao thì cô nàng cũng xinh đẹp đến vậy, đứng cùng cậu ấy vô cùng hợp.
"Đàn chị..." Nữ sinh xinh đẹp đột nhiên mỉm cười, "Em còn tưởng rằng chị là đàn em nữa chứ, chị nhỏ quá."
Tôi nhìn đôi chân dài của cô nàng trong đôi boot cao quá đầu gối, nói thật thì, em gái à, là do em cao quá đấy.
Hơn nữa tôi cũng cao 1m58 đấy, mặc dù lần nào đo chiều cao tôi cũng sẽ trộm độn thêm miếng lót giày để cao đủ 1m6.
"Vóc dáng nhỏ thì sao, làm gì có ai giống ai." Dư Thanh Dã nhướng cằm với tôi, ánh mắt trong veo, "Tôi cảm thấy chiều cao này của đàn chị rất tốt, rất thích hợp để..."
Cậu ấy đi đến bên cạnh tôi, duỗi tay ra quàng qua bả vai tôi, "Lúc mệt mỏi dựa vào một lúc, rất thích hợp." .
Truyện Đô ThịNữ sinh nhìn động tác của cậu ấy, vẻ mặt cứng lại mấy giây, nhìn lại tôi lần nữa, cô nàng cũng không để bụng như trước đó nữa, "Đàn chị, hôm nay chị và Dư Thanh Dã hẹn nhau cùng ăn cơm à?"
"Không có!" Tôi thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ tiến triển thế này, lập tức giải thích, "Tôi vốn định đến để trả lại tiền, lần trước ăn cơm Dư Thanh Dã đã giúp tôi trả tiền."
"Chị còn nhớ nữa hả?" Dư Thanh Dã có hơi khó tin, "Đã hơn nửa tháng rồi đấy."
Nữ sinh nghe thấy lý do này thì nét mặt dịu dàng hơn rất nhiều, "Cậu ấy hay quên lắm, chị cũng không cần làm vậy đâu, ba người chúng ta cùng dùng cơm đi."
Mặc dù nói thế nhưng cô nàng gần như đã dán sát vào Dư Thanh Dã, cảm giác xa cách với tôi tương đối rõ ràng.
Tôi không bị mù, từ chối.
Dư Thanh Dã nói thêm mấy câu để giữ tôi lại, bất đắc dĩ nói, "Đàn chị, chị thật sự không cần trả tiền nữa đâu, em cũng đã quên mất rồi."
Đúng vậy, ngày ngày có nhiều người vây quanh cậu ấy như vậy, tôi chỉ là cá diếc qua sông mà thôi.
Vốn là muốn thật lòng cảm ơn, nếu cứ lằng nhằng nữa thì sẽ thành tôi làm kiêu mất.
"Được, vậy tôi về ký túc xá trước đây, tôi vẫn còn deadline chưa chạy xong."
Tôi cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường, thật ra là đang chạy trối chết.
Xấu hổ quá, làm gì có ai đẹp trai mà không có người thích đâu?
Mối quan hệ giữa tôi và Dư Thanh Dã cũng chẳng thân thiết, chỉ vì quan hệ với Cá Lớn nên thi thoảng sẽ khó tránh khỏi mà gặp mặt nhau, cậu ấy vẫn mang dáng vẻ không để ý tới chuyện gì như cũ, khi không cười trông hơi lạnh lùng, nhưng cách đối nhân xử thế lại ôn hòa tinh tế.
Lúc nghe nói cậu ấy đang yêu đương, tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên nhưng Cá Lớn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Tính xấu của nó đúng là không đổi mà, lần nào yêu đương cũng không suy nghĩ rõ ràng, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn."
Một người bạn cùng phòng ký túc xá khác nghe cô ấy nói vậy thì trêu ghẹo, "Bạn gái của cậu ấy xinh lắm, là người nổi tiếng trong khoa nghệ thuật đấy, hơn nữa còn là một hotgirl mạng nữa kìa."
Cá Lớn nói "Cắt", "Theo tớ được biết thì cô nàng kia chia tay bạn trai cũ còn chưa được nửa tháng, xem em trai tớ là lốp xe dự phòng chứ gì..."
Nghe cô ấy nói vậy, tôi bỗng có hơi lo lắng cho Dư Thanh Dã, dù sao thì suy nghĩ của cậu ấy rất đơn thuần.
Xuất phát từ góc độ cá nhân của tôi, đương nhiên tôi hi vọng cậu ấy không bị tổn thương mà có một mối tình ngọt ngào.
Hơn nữa tôi cũng nhạy bén phát hiện mấy chữ "tính xấu không đổi" trong lời Cá Lớn, trong lòng bỗng cảm thấy nhói đau nhè nhẹ.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ, cuộc sống không phải là tiểu thuyết, người ưu tú đương nhiên sẽ được những vì sao vây quanh.
Đúng là tôi có hơi thích cậu ấy, cậu ấy tựa như món đồ xa xỉ, khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra mộng tưởng.
Thi thoảng tôi được chạm vào thứ đồ quý giá này, không có nghĩa là tôi có quan hệ gì với cậu ấy.
Vì thế mà Cá Lớn tức giận một hồi, Dư Thanh Dã phải tới đây tặng trà sữa nhiều ngày thì cảm xúc của cô ấy mới bình ổn lại.
Một là bởi vì Dư Thanh Dã quả thật rất xuất sắc, thứ hai là vì khi thích một người, dường như chúng ta có được một năng lực kỳ diệu nào đó, cho dù là ở đâu thì chúng ta đều có khả năng phát hiện rõ ràng người đó.
Cho dù là ánh mắt hay hơi thở.
Đối với tôi, sự tồn tại của cậu ấy vô cùng đặc biệt và quen thuộc.
Vậy nên có rất nhiều lần tôi nhìn thấy hình ảnh Dư Thanh Dã đi cùng bạn gái cậu ấy.
Cái siêu năng lực đáng chết này.
Sau vài lần nhói tim, cuối cùng tôi cũng quen, có thể thong dong chào hỏi với cậu ấy.
Lần nào bạn gái cậu ấy nhìn thấy tôi cũng tỏ ra rất lạnh nhạt, tôi đều giả vờ như không nhìn thấy.
Có một buổi tối, Cá Lớn than vãn với tôi rằng gần đây sau khi Dư Thanh Dã yêu đương, cậu ấy cũng không tham gia hoạt động của câu lạc bộ nữa, vốn dĩ kết quả trong cuộc thi bóng bàn lần trước của cậu ấy khá tốt nên nhà trường chọn cậu ấy đi thi, nhưng kết quả là cậu ấy lại trốn tập luyện.
"Chắc chắn là do cô bạn gái kia của nó cổ vũ nó đi rap tiếp mà."
"Rap?" Tôi vô cùng kinh ngạc, bỗng nhớ tới trước đó Dư Thanh Dã từng nói mình còn thích một thứ khác hơn, nhưng lúc ấy tôi vẫn chưa nghe được lời phía sau của cậu ấy, "Cậu ấy thích rap hả?"
"Ừ, rap cũng ổn lắm." Dù sao cũng là em trai ruột, mặc dù Cá Lớn tức giận nhưng cũng không phủ nhận năng lực của cậu ấy, "Thanh Dã là kiểu người làm chuyện gì cũng khá thuận lợi, đầu óc cũng thông minh, học gì cũng nhanh, mà sở thích cũng nhiều."
Cô ấy thở dài, "Nhưng mà khuyết điểm cũng nhiều, dễ nóng đầu, làm việc cũng không suy xét kỹ càng... đã thế còn hơi nhát gan."
Tôi hoàn toàn không thể gán từ nhát gan này lên người Dư Thanh Dã.
"Cậu đừng thấy nó bình thường vênh váo hống hách mà nhầm, thật ra nó ấu trĩ lắm, trước đó nó còn tự sáng tác, dù sao cũng là sở thích của nó nên nhà tớ rất ủng hộ, kết quả nó hay thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nghe không hay là xóa sạch, lời bài hát cũng ném mấy bản, trước đó còn suýt chán nản."
"Nghiêm trọng như vậy á?"
"Ừ, chắc do ám ảnh quá." Cá Lớn thở dài, "Vậy nên tớ không hi vọng nó giẫm vào vết xe đổ."
Nói thật, tôi còn rất khâm phục suy nghĩ thuần túy này của Dư Thanh Dã.
Chuyện gì cũng muốn bản thân làm tốt nhất có thể.
Nếu như yêu đương có thể giúp cậu ấy tìm ra phương pháp phù hợp với bản thân, lần nữa nghiêm túc quay về với sở thích của mình thì cũng khá tốt.
Kết quả dự đoán trước đó của Cá Lớn về mối tình này của cậu ấy trở thành sự thật, mối tình này của Dư Thanh Dã kéo dài được hơn nửa tháng thì đường ai nấy đi.
Nữ sinh kia còn đăng lên diễn đàn trường rằng uổng phí cho ngoại hình của cậu ấy, người đâu mà lạnh nhạt khó gần, đã thế còn khó ở.
Tôi cũng không hỏi thăm lý do chia tay cụ thể, nhưng tôi cảm thấy cô nàng kia nói không đúng.
Dư Thanh Dã đâu có lạnh nhạt.
Ngày đó khi tôi tan học, đúng lúc đi ngang qua sân vận động, bỗng nhiên nhớ tới cuộc thi ngày đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đi vào phòng tập bóng bàn, nhìn sân bóng bàn trống trải, tôi nhớ lại hình ảnh Dư Thanh Dã ngày đó.
Tôi đi đến ngăn tủ lấy vợt bóng phụ và bóng bàn.
Thật ra trước đó tôi cũng chơi vài lần với bố tôi dưới tầng khu chung cư, nhưng tôi cũng không giỏi lắm, chỉ nghịch đại mấy lần bóng.
Không nghĩ tới lại dùng sức quá mạnh, quả bóng bàn đủ lực đàn hồi nên trực tiếp nảy lên.
Xấu hổ quá...
Đường parabol mượt mà bỗng bị cắt đứt, không biết Dư Thanh Dã xuất hiện ở cửa từ bao giờ, thản nhiên dựa vào tường.
Cậu ấy đưa bóng cho tôi, lông mày khẽ nhướng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
"Đàn chị, kỹ thuật của chị không đúng rồi."