Lâm Ái Bảo trả lời một cách dứt khoát: "Học sinh trong trường chúng cháu không thông minh được như Miên Miên, có thể thi đậu cấp 3, nói không chừng Miên Miên sẽ được đề cử vào đại học Công Nông Binh học tập đó."
Mặc dù trong trấn của bọn họ không có học sinh cấp ba nào được đề cử vào trường đại học Công Nông Binh học tập, nhưng là vì lúc đó bọn họ không có bản lĩnh nhìn qua là nhớ như Miên Miên nên cũng không tính là cô nói dối."
Mặc dù đứa cháu gái này lười biếng không thích làm việc nhà, nhưng nếu có thể thi đậu cấp ba rồi làm công nhân thì có thể phụ giúp gia đình rồi.
Nghĩ như vậy, sự tiếc nuối 20 quả trứng gà và hai khối tiền học phí phải chuẩn bị tiêu cũng biến mất hết.
Vợ chồng lão nhị thấy vậy cũng hết sức vui mừng, đều là người một nhà, sau này Tam Nha có tiền đồ thì cũng có thể giúp đỡ các anh chị em khác.
Tôn Lệ Hà nhẹ giọng phản bác: "Mẹ, lời của một đứa trẻ thì đáng tin chứ?!"
Tất cả đồ đạc sau này của nhà họ Giang đều phải giữ lại cho con của bà ta, cái thứ nuôi lỗ vốn kia đừng hòng cướp đi!
Giang Trường Đào không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng rất tệ.
Lâm Ái Bảo cũng là một thiếu nữ 15 tuổi rồi, ghét nhất là nghe người khác nói mình là một đứa bé chưa hiểu chuyện, vậy là lên tiếng nói: "Nếu giáo viên của cháu mà gặp Miên Miên, chắc chắn sẽ nói giống như cháu."
Thấy hai người sắp lao vào cãi nhau, Giang Đại Sơn lập tức mở miệng nói: "Bà à, đi đưa bát nước cho Ái Bảo và Tam Nha uống đi, nãy giờ cứ đọc sách mãi chắc chắn cũng khát nước rồi đó."
Bà cụ hơi sửng sốt, không vui, nhưng ông già nhà mình đã mở lời rồi, chỉ có thể xoay người đi vào nhà bếp.
Những người khác trong nhà họ Giang cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông cụ luôn không quan tâm đến những đứa trẻ trong nhà, ngay cả hai đứa cháu trai mà ông coi trọng nhất cũng chỉ thỉnh thoảng mới gọi đến hỏi thăm một chút.
Tôn Lệ Hà vừa chua vừa tức,từ trước đến nay ông cụ chưa từng bảo mẹ chồng cô đưa nước ngọt cho hai đứa cháu trai uống!
Cô cũng không muốn nghĩ, bình thường có của của ngon vật lạ gì ông nội Giang cũng chưa hề nhắc đến một câu, bà nội Giang trực tiếp đưa cho hai đứa cháu trai ăn, có lúc sẽ lén đưa cho đại phòng một ít.
"Cảm ơn ông nội Giang." Lâm Ái Bảo không mảy may gì, vô cùng lễ phép nói cảm ơn.
Giang Miên Miên cũng rất vui vẻ, mặc dù không biết vì sao ông nội đột nhiên đối tốt với cô như vậy, nhưng mà tiện nghi thì phải nhanh chóng tranh thủ kẻo hết.
Hệ thống lại dụ dỗ nói: "Ký chủ, đây chính là tài phú do tri thức mang đến, cô xem, cô mới lộ ra chút xíu thiên phú học tập, ông nội của cô đã xem trọng cô như vậy rồi. cho nên sau khi cô đi học, cứ duy trì vị trí hạng nhất thì đãi ngộ trong nhà cũng sẽ theo đó mà tăng lên như thuỷ triều thôi, thức ngon vật lạ gì mà không đến tay cô."
Giang Miên Miên biết hệ thống tâm cơ đang thay đổi thủ đoạn để cô đi làm học bá, nhưng không thể không nói hệ thống đúng là quá thấu hiểu cô, một kích nói trúng tim đen của cô.
Cô không quan tâm ông nội có xem trọng cô hay không, nhưng mà cô thích ăn lắm!
Tạm thời không nhắc đến cái khác, vị trí thứ nhất của tiểu học thì đơn giản nắm chắc rồi, vị trí thứ nhất của trung học cũng có thể tranh thủ một chút là được.
Cô thích thú gật đầu đồng ý: "Ngươi nói đúng lắm, ta có thể giả làm thành một học bá."
Cô là một đứa học tra, giả thành học bá cho đã ghiền cũng không tệ.
Hệ thống: ... Ha hả, đến lúc đó thì mọi chuyện không do cô quyết định nữa rồi.
Đợi khi bà nội Giang bưng hai bát nước ngọt tới, Giang Miên Miên cũng không uống, mà cực kỳ ngoan ngoãn đưa cho cha mẹ Giang: "Cha, mẹ hai người uống trước đi."
Nhà bọn họ mà có đồ ngon gì, cũng chia đều cho ba người, đây là quy tắc.
"Con gái ta đúng là hiếu thuận!" Giang Trường Hà cứ theo thói quen khen một câu đã, sau đó mới từ từ thưởng thức uống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT