Đời trước cô chính là học tra (học dốt), học tra không thích nhất chính là đọc sách.

Đến nỗi muốn có ngày lành ăn thịt cá, chờ thêm mấy năm có thể làm buôn bán, chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao.

Bên kia vợ của lão Nhị là Triệu Tiểu Quyên đang nói chuyện với con gái: "Nhị Nha, chị cả con đâu?"

Sắp chuẩn bị ăn cơm, bà ta sợ con gái lớn trở về không kịp.

Nhị Nha nói: "Bà nội bảo chị cả đi kêu anh cả và Chí Võ ăn cơm."

Nghe vậy biểu tình trên mặt vợ lão Nhị càng lo lắng hơn, sợ hai đứa cháu trai chạy đi chơi quá xa về không kịp.

Nếu cháu trai bỏ cơm, bà nội nhất định sẽ lén cho cơm ăn, nhưng cháu gái chỉ có thể đói bụng cả đêm.

Nhưng nếu không tìm được hai đứa cháu trai về thì bà nội cũng sẽ không cho con gái cả ăn cơm.

May mắn vừa tới giờ cơm, Đại Nha cũng mang hai anh em chơi cả ngày ở bên ngoài về, mọi người vây quanh bàn bắt đầu ăn cơm, nhưng mấy đứa cháu gái lại không được ăn cùng.

Ở nhà họ Giang, cháu gái chỉ được ăn cơm sau khi trưởng bối ăn cơm xong, đồ ăn chính là thức ăn còn dư lại trong mâm.

Cho nên bây giờ mấy đứa nhỏ chỉ có thể ngửi mùi thơm của tóp mỡ, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm người khác ăn, đồ ăn dư lại cũng chỉ còn có nước luộc.



Đương nhiên không bao gồm Giang Miên Miên.

Theo cách cha cô nói, phòng lớn chỉ có một cô con gái lớn là cô, về sau chính là muốn kén rể, cần thiết có đãi ngộ giống như cháu trai.

Bằng không thì mệt.

Giang Miên Miên cũng không phụ sự kỳ vọng của cha Giang, khả năng giành ăn so với hai người cháu trai càng hung mãnh, ăn đến khắp miệng toàn dầu.

Nhìn thấy cô chỉ toàn chọn tóp mỡ mà ăn, ăn còn rất nhanh, Trương Quế Hoa tức khắc liền tức giận mắng: "Ăn ăn ăn, giống quỷ chết đói đầu thai."

Trên bàn có một món được xem là món mặn đó là cải trắng xào tóp mỡ, còn những món khác cơ bản đều toàn là nước luộc.

Bà ta không chỉ họ nói tên, Giang Miên Miên cũng chỉ xem như người bà ta mắng không phải cô và mẹ cô.

Không sai, mẹ cô Tô Uyển Ngọc là một phụ nữ mảnh mai tuy rằng ngay cả xô nước đều xách không nổi, nhưng tốc độ gắp đồ ăn còn nhanh hơn cô.

Trong đó nhân tài kiệt xuất chính là cha cô Giang Trường Hải, nhìn toàn bộ thôn Thạch Kiều cũng không ai nhanh bằng ông, dù là tốc độ hay sức của đôi chân.

Ba người ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn bà ta một cái, Trương Quế Hoa tức giận đến mặt đều đen: Một nhà phòng lớn làm gì cũng không xong, ăn cơm là nhanh nhất!

Lại không ai lên tiếng an ủi bà ta một câu, ngay cả vợ thằng ba ngày thường hay thích chèn ép đại phòng cũng vội vàng ăn cơm.



Bà nội cũng chỉ tức giận một cái liền tiếp tục ăn cơm, nếu lại trễ chút, ba người đại phòng ngay cả một lá rau dính mỡ cũng sẽ không chừa!

"Cách, ăn no." Sau khi ăn xong hai chén rau xanh, Giang Miên Miên thỏa mãn đánh cái cách.

May mắn cô xuyên qua trễ mấy năm, nếu không sợ là ngay cả rau dại, cháo cũng không uống no.

Ngay lúc cô cảm thấy may mắn liền nghe thấy tiếng nói chuyện của bà nội: "Bắt đầu từ ngày mai, Tam Nha và Chiêu Đệ đi theo Đại Nha và Nhị Nha cùng đi ra ngoài ruộng cắt lúa đi."

Giang Miên Miên xoa miệng, nhìn khắp nơi: "Bà nội, cháu mới tám tuổi, làm không được việc nặng nha."

Cô biết bà nội không thích nhìn cô lười biếng, mỗi ngày đều tìm việc cho cô làm.

Trương Quế Hoa tức giận, hung dữ nói: "Chị hai, chị cả cũng mới tám tuổi liền xuống ruộng làm việc, hơn nữa Chiêu Đệ so với cháu còn nhỏ hơn một tuổi."

Đều do thằng cả suốt ngày cưng chiều, một đứa nhỏ không có giống thật sự cho rằng bản thân là bảo bối cục cưng sao?

Giang Chiêu Đệ tự nhiên không dám phản kháng bà nội, vô cùng thuận theo gật đầu.

Nhưng vợ lão Nhị đau lòng con gái, liền lấy hết can đảm nói: "Chiêu Đệ nếu xuống ruộng làm việc thì ai sẽ đi nhặt củi, hái rau dại?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play