Mẹ cô nhất thời liền cho cô một ánh mắt xem thường: "Được được được, cái con mèo tham ăn, chẳng lẽ mẹ và cha lại tham ô hai quả trứng gà của con."
“Mẹ sẽ!" Giang Miên Miên dõng dạc nói.
Loại chuyện này không phải là chưa từng xảy ra.
Mẹ cô liền bụm mặt, phát ra một tiếng thút thít: "Mẹ ban đầu không phải là ăn một miếng bánh gạo của con thôi sao, sao còn thù dai đến bây giờ chứ."
Giang Miên Miên sâu xa nói: "Chỉ có một miếng bánh gạo sao? Những thứ đậu phộng và thịt khô kia đều là bị chuột ăn trộm hả?"
Hồi cô hai ba tuổi, còn không hiểu lắm cái tính lừa con gái của mẹ cô, cũng không có phòng bị, mẹ cô liền lén giấu đồ mà ăn.
Sau này bị cô phát hiện còn ra vẻ thông thạo mà nói là vì tốt cho cô, răng cô còn nhỏ và yếu, ăn nhiều dễ thương hàn đau bụng.
Ai, con nhóc này càng ngày càng tinh rồi.
Biểu cảm trên mặt Tô Uyển Ngọc vừa thu lại, dứt khoát đổi đề tài: "Vẻ mặt sốt sắng của thím hai vừa rồi như sợ chúng ta lấy đồ nhà thím ấy không bằng."
Ánh mắt Giang Trường Hải nhất thời liền lộ ra vẻ chê bai nói: "Anh mới không coi trọng đồ trong phòng thím ấy, với lại cũng không trị giá được mấy đồng tiền."
Sau đó nhìn về phía con gái nhà mình: "Miên Miên, hai ngày nữa chúng ta lên trên núi bắt mấy con thỏ hoang đi trấn trên bán tiền mua kem ăn."
Con gái ông may mắn, mỗi lần dẫn cô đi cùng có thể bắt được không ít đồ rừng.
Giang Miên Miên gật đầu: "Được, còn muốn ăn bánh bao thịt lớn."
Vừa nói vừa liếm khóe miệng một cái, bánh bao lớn của tiệm cơm Quốc Doanh không chỉ lớn mà thịt cũng đầy ụ.
Tô Uyển Ngọc cũng nuốt nước miếng một cái nói: "Lại kiếm chút mật ong, đợt trước sắp ăn hết rồi."
"Được."
Một nhà ba miệng vui vẻ thảo luận, một đầu khác bà cụ nhìn trứng gà trong ổ thì vô cùng đau lòng nói: "Số trứng gà này đáng lẽ phải cầm đi đổi dầu hỏa!"
Bà ta tích trữ mấy tháng mới để dành được khoảng ba mươi quả trứng gà, thằng cả đòi một hơi 20 quả, việc này có khác gì lấy mạng bà ta!
Thấy mẹ chồng cau mày mặt đầy vẻ đau đớn, Triệu Tiểu Quyên yên lặng nhặt rau, đến thở mạnh cũng không dám.
Tôn Lệ Hà lại ở một bên đưa ra chủ ý: "Mẹ, anh cả chỉ nói để cho Tam Nha ăn trứng hai mươi ngày, chưa nói muốn một ngày ăn một quả, mẹ có thể một ngày cho nửa quả mà."
Tận 20 quả trứng gà đó, cũng không thể cứ để cho con nhóc kia được hời như vậy.
Nghe vậy, bà cụ đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại lắc đầu nói: "Không được, cái tính khí chó cắn của thằng cả kia không làm ầm làm ĩ mới là lạ!"
Con trai mình sinh ra tính tình thế nào, người làm mẹ như bà ta quá rõ ràng.
Nghe đến đây, Triệu Tiểu Quyên mới nhỏ giọng nói câu: "Vậy dầu hỏa trong nhà làm sao đây?"
Cả nhà đi sớm về tối làm việc, không có đèn dầu không thể được, buổi tối bà ta còn phải khâu vá sửa lại quần áo cho con gái nữa.
Chân mày của bà cụ liền nhíu chặt hơn, ba con gà mẹ không phải mỗi ngày đều đẻ trứng, tích nhiều trứng gà như vậy cũng không dễ dàng.
Gom không được, cũng chỉ có thể tiết kiệm thôi.
Tôn Lệ Hà cũng nghĩ đến điểm này, vì vậy lập tức nói: "Mẹ, Chí Văn Chí Võ đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng không thể cắt canh trứng được."
Bà cụ do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đau lòng hai đứa cháu trai: "Vậy trước tiên đổi một chút, chờ qua một thời gian ngắn tích cóp nhiều lại đi đổi nữa."
Tôn Lệ Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến lúc trên bàn cơm, thấy Giang Miên Miên ăn canh trứng, mà hai con trai của bà ta lại chỉ có thể giương mắt nhìn, bà ta vẫn cảm thấy khó chịu.
Những quả trứng gà này vốn là nên có phần của Chí Văn Chí Võ!
Một đứa con gái nuôi tốn cơm chẳng qua là rơi vào trong nước sặc hai cái, cũng không phải bị ngốc thật, dựa vào đâu mà ăn trứng gà nhiều như vậy? !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT