Thần tình Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn tất cả mọi người trước mắt, cúi đầu nhìn xem quần áo rách rưới trên thân, lắc đầu ôn hòa mở miệng nói với đám thổ phỉ ở một bên mộng thần, đờ đẫn:
"Làm phiền tìm cho ta bộ quần áo có thể mặc được."
"Tạ ơn nha."
Thái độ thân thiện, hiểu lễ phép.
Thổ phỉ hung tà đã bị Lâm Phàm dọa sợ, đờ đẫn đi tìm quần áo, rất cung kính cầm quần áo đưa tới.
Lâm Phàm cũng không thèm để ý ánh mắt của bọn hắn.
Đều là nam nhân, hà tất phải nhăn nhăn nhó nhó.
Trực tiếp thay y phục trước mặt mọi người.
Đại Đương Gia ngồi trên mặt đất, chống Cửu Hoàn Đại Khảm Đao, phía sau lưng thấm ướt mồ hôi, hoảng hốt nhìn về phía lưỡi đao đã mẻ, đây chính là đao do danh sư chế tạo, vậy mà lại bị hủy như vậy. . .
Hắn đã dùng hết toàn lực.
Cánh tay vung chém rất là đau nhức.
Nhưng đối phương ngoại trừ bị hư mất quần áo, đều không có một chút chuyện gì khác.
Ma quỷ sao?
Lâm Phàm mỉm cười, quay người rời khỏi.
"Ngươi không giết ta. à . ."
Đại Đương Gia mở miệng hỏi thăm.
Lâm Phàm vây quanh một vòng, mỉm cười nói: "Tất cả mọi người là người văn minh, chém chém giết giết nhiều không tốt, ta đi đây."
Phất phất tay.
Trực tiếp rời khỏi.
Miệng Đại Đương Gia mở rộng, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn thấy bóng lưng Lâm Phàm rời khỏi, hắn không nói được nên lời.
Đầu óc hắn rất hỗn loạn, không nghĩ ra đối phương muốn làm cái gì.
Nhìn xem rất nhiều huynh đệ ngồi liệt trên mặt đất.
Đại Đương Gia lắc đầu.
Ai cũng không biết hắn nghĩ cái gì.
Chẳng qua là không chỉ có Đại Đương Gia, rất nhiều bọn thổ phỉ đều nghĩ đến, hắn tới nơi này chính là muốn được đánh tơi bời sao, không nghĩ tới giết chết bọn hắn à?
Lúc Lâm Phàm trở lại Thiên Bảo thành.
Đều đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Mặt trời trên cao chiếu xuống.
Nóng bức khó chịu.
Lâm Phàm nghĩ tới, cho đám người Thanh Dương trại kia một chút thời gian nghỉ ngơi để khôi phục.
Chờ qua một đoạn thời gian.
Khẳng định phải đi tìm bọn họ.
Khí lực của Đại Đương Gia còn rất không tệ, ngược lại đặc tính đao kiếm khó thương đều đã bộc quang, còn có sợ hãi gì nữa chứ.
Đi đến cửa thành.
Xuống ngựa, dắt dây thừng trên ngựa vào thành.
Ngay lúc hắn sắp tiến vào nội thành.
Hai vị sĩ quan thủ thành lập tức đi đến trước mặt Lâm Phàm, cầm đao nói: "Dừng lại, có phải ngươi là Lâm Phàm của Hổ Bang hay không?"
Lâm Phàm rất nghi hoặc, không biết hai vị sĩ quan này có ý gì.
"Không phải."
Hắn không có đắc tội quan phủ, thế nhưng ánh mắt của hai vị quân gia nhìn về phía hắn giống như có chút không quá thân thiện.
"Bắt lại."
Lớn tiếng gầm thét.
Một đám binh sĩ bao vây Lâm Phàm.
Lâm Phàm trong nháy mắt bối rối.
Đã nói không phải, còn bắt ta, các ngươi biết ta rất rõ ràng, còn hỏi ta là có phải hay không, có bệnh sao.
Chưa hắn kịp phản ứng lại, đã có dây thừng trói hắn lại, còn có hai cái bóng đao gác ở trên cổ của hắn, phảng phất chỉ cần dám loạn động, thì sẽ giết chết hắn.
"Đó không phải là Lâm Phàm của Hổ Bang sao."
"Ngươi biết hắn sao?"
"Biết hắn, hắn đã làm nhiều lần chuyện tốt, làm sao lại bị quan phủ bắt rồi?"
Dân chúng vây xem nghị luận ầm ĩ.
Có người nghe nói chuyện mà Lâm Phàm đã từng làm, vẻ mặt đều lộ ra kinh ngạc thán phục, bọn họ đều hết sức khâm phục, thân là thành viên của bang hội, lại có thể có thanh danh tốt như vậy trong lòng bách tính, đích thật là không dễ dàng.
"Đến cùng là ta phạm phải chuyện gì chứ?"
Hắn suy nghĩ nát óc đều không thể hiểu được.
Hắn chẳng qua chỉ là khúc gỗ, tại sao lại bị quan phủ để mắt tới.
Địa lao.
"Trói hắn đến bên trên hình kệ, hai vị đại nhân sẽ đích thân thẩm vấn."
"Vâng."
Lính canh ngục hành động một hồi, trực tiếp buộc chặt hắn trên hình kệ, đổi lại bất cứ người nào đã sớm bị dọa sợ, nhưng mà đối với Lâm Phàm mà nói, hắn thật rất ngạc nhiên.
"Các vị đại ca, ta phạm chuyện gì?" Lâm Phàm lại hỏi.
"Im miệng."
Lính canh ngục quát lớn.
Trong đầu Lâm Phàm đều là dấu chấm hỏi. . .
Xem không hiểu.
Hổ Bang.
"Đường chủ, việc lớn không ổn, quan phủ bắt Lâm Phàm đi rồi." Vẻ mặt Tào Đạt hơi lộ ra bối rối, đi đến trước mặt Nhậm đường chủ, báo cáo chuyện bên ngoài.
Nhậm Quân Sảng kinh ngạc, "Quan phủ bắt hắn làm cái gì?"
"Không biết, hôm qua có hai vị Tuần Sát Sứ đi vào nội thành, động thủ bắt người chính là phân phó của hai vị Tuần Sát Sứ này."
Tào Đạt cũng suy nghĩ nát óc, đều không hiểu được vì sao Tuần Sát Sứ muốn bắt Lâm Phàm.
Nhậm Quân Sảng trầm tư, cau mày, hắn nhận thấy chuyện này không đơn giản, quan phủ không có khả năng vô duyên vô cớ động thủ với Hổ Bang, càng sẽ không động thủ với Lâm Phàm, dù sao hắn chẳng qua là khúc gỗ bình thường mà thôi.
Hay là nói Lâm Phàm làm chuyện gì ở bên ngoài, đắc tội một ít đại nhân vật không đắc tội nổi?
Vậy mà để Tuần Sát Sứ tự mình động thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT