"Ân nhân, đây là chúng ta chuẩn bị một ít, không đáng kể gì, xin hãy nhận lấy."
Trong giỏ xách của bọn họ có trứng gà, có thịt, cũng có sống gà, đều là đồ tốt của đám dân chúng này cho bọn họ.
Lâm Phàm rất vui mừng.
Đám dân chúng này thật đáng yêu, quả nhiên là ai đối tốt với bọn họ, bọn họ liền toàn tâm toàn ý báo đáp ngươi.
Nhưng...
"Các vị hãy nghe ta nói, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, Lâm Phàm ta gặp được loại chuyện này tất nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, ta nhận tâm ý của các ngươi, về phần đồ này thì đều lấy về đi." Lâm Phàm nói.
Mã Tam Pháo sùng bái nhìn Lâm Đầu.
Hắn phát hiện Lâm Đầu vĩ đại hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
A!
Quá chói mắt.
Đó là ánh sáng phát ra trên người Lâm Đầu.
Phía xa.
Một lão thuyết thư rất nhanh đã ghi lại cảnh tượng trước mắt.
Đây là tin tức giang hồ.
Thiên Cơ Các thu thập chuyện thiên hạ, dựa theo tầm quan trọng của vấn đề, lấy thân phận địa vị của người liên quan làm cơ sở, có thể có được trả thù lao tương ứng .
Thuyết thư chính là nghề phụ của hắn.
Nghề nghiệp chính là bán tin tức cho Thiên Cơ Các.
Sau khi đã ghi lại tất cả, hắn đi vào một cửa tiệm không chút thu hút, lão giả giao ra những tin tức đã thu thập được.
Chủ tiệm tiếp đãi hắn, nhìn kỹ .
【 Lâm Phàm, không rõ ngày sinh, không rõ lai lịch, thành viên Hổ Bang của Thiên Bảo thành, vô cùng anh dũng, liên tiếp xung đột đều xông lên phía trước, con trai Chu gia cường đoạt dân nữ, một thân một mình tiến đến, gặp đòn hiểm, không kêu một tiếng...】
Ở đây ghi lại những việc Lâm Phàm đã làm trong khoảng thời gian này.
"Một xâu tiền."
"Đa tạ."
Lão thuyết thư mừng thầm, không nghĩ tới có thể đáng giá một xâu tiền, đáng giá một xâu tiền, đó là có một vị trí nhỏ ở trong chốn giang hồ.
Hổ Bang.
"Còn có chuyện này sao?"
Nhâm Quân Thích vô cùng kinh ngạc.
Tào Đạt nói : "Ừ, hắn dẫn theo một đám cô nương trở về từ Thanh Dương trại, đám cô nương kia đều bị đám thổ phỉ ở Thanh Dương trại bắt người cướp của, theo ta thấy, khả năng không phải bọn họ để cho Lâm Phàm đưa về, theo suy đoán của ta, hẳn là hắn đến cứu trở về."
Nhâm Quân Thích trầm giọng nói: "Nhưng Thanh Dương trại có hơn một trăm người..."
Ý tứ rõ ràng.
Chính là không dám tin.
Cho rằng không có khả năng.
Thanh Dương trại chính là đầm rồng hang hổ, mặt đao liếm huyết, sao có thể cho phép người khác làm càn ở trước mặt bọn họ, hắn cảm giác sự việc tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Tào Đạt lắc đầu nói: "Tình huống cụ thể thì ta cũng không biết."
Nhâm Quân Thích suy nghĩ, khoát tay nói: "Quên đi, việc này không liên quan đến chúng ta, Thanh Dương trại cũng không nói cái gì, cũng không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy."
Lúc này.
Tào Đạt giống như nghĩ đến chuyện nào đó.
"Đường Chủ, gần đây ta nghe nói Thiết Quyền Bang cùng Tam Hà Bang giống như vô cùng chặt chẽ, sợ là có phát sinh chuyện gì đó."
Nhâm Quân Thích trầm tư .
Trong lúc đó bọn họ và Tam Hà Bang xung đột cũng không nhiều, nhiều nhất vẫn là với Thiết Quyền Bang, nay Thiết Quyền Bang và Tam Hà Bang liên lạc chặt chẽ, chỉ sợ liên minh, điều này đối với Hổ Bang đúng là chuyện phiền toái.
Nếu quan phủ hướng về ai, đối với Hổ Bang mà nói, đúng là chuyện phiền phức.
"Ừ, ta đã biết, ta sẽ nói với Bang Chủ về chuyện này."
Ban đêm.
Con đường quạnh quẽ.
Một bóng người lén lút xuất hiện ở trong bóng đêm, giống nhau là thợ săn đi săn, tìm kiếm con mồi phù hợp khẩu vị của hắn.
Tâm tình Lý Thái không tệ.
Hắn được bổ nhiệm làm huấn luyện viên Thiết Quyền Bang, huấn luyện bang chúng của Thiết Quyền Bang.
Đã thuộc loại đầu mục, người lãnh đạo.
Trong tình huống tốt như thế này, hắn đi ra uống rượu, chúc mừng một chút, cũng không có gì quá đáng.
"Những ngày này càng ngày càng có nhiều hy vọng."
Lý Thái mỉm cười .
Đột nhiên .
Một bóng người đi tới.
Ngay sau đó.
Một âm thanh truyền đến bên tai..
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Theo âm thanh quen thuộc này vang lên, biểu cảm Lý Thái thay đổi.
Lại đến?
Người làm cho Lý Thái thống hận nhất tuyệt đối là Lâm Phàm, trừ hắn ra thì không còn ai có thể thay thế được vị trí của Lâm Phàm trong mắt Lý Thái.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Có bệnh hả?"
Lâm Phàm phát hiện Lý Thái xuất hiện, đương nhiên sẽ không buông tha, thái độ tương đối hung hăng càn quấy. Bất cứ một nam nhân huyết khí phương cương nào gặp được loại tình huống này cũng sẽ không khoan dung.
Tất nhiên sẽ cho tên nào hung hăng càn quấy một trận giáo huấn mãnh liệt.
Để nói cho đối phương biết, hung hăng càn quấy cần phải trả giá rất đắc.
Mà đây cũng là thứ Lâm Phàm kỳ vọng thấy nhất.
Lý Thái không có cách nào so sánh với Đại Đương Gia.
Nhưng khoảng cách giữa cả hai không tính quá lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT