Giữa ban ngày ban mặt đương nhiên không thể làm chuyện đồi phong bại tục, Chu Thiên Hoàn ôm vợ mở ra cánh cổng tinh giới, thuấn di trở về tiểu Hoàn Vũ Cung. Khi không có tọa độ chính xác, y chỉ có thể mạn vô mục tiêu mà đi tìm vợ, nhưng một đã tìm được rồi thì về nhà liền trở nên rất dễ dàng.
Trong màn hình, Sa Bà kinh hỉ la hét: “Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng trở lại……”
Còn chưa nói hết câu thì đã bị anh trai Tác Kha cấm ngôn, che mắt kéo ra khỏi màn hình.
Chu Thiên Hoàn vất vả lắm mới bước vào phòng ngủ, liền bị Diệp Phần Hoa hung ác đè ở trên giường.
Diệp Phần Hoa không ngăn được nước mắt rơi xuống, cũng không biết là vui mừng hay thống khổ.
Sở dĩ hắn vừa nhìn thấy Chu Thiên Hoàn đã không thể khắc chế được bản thân, cũng vì một nỗi lo lắng bất an trong nội tâm, hắn không biết Chu Thiên Hoàn sẽ đối đãi với mình ra sao, đơn giản liền tiên hạ thủ vi cường.
Người ta đều nói, nam nhân ở trên giường luôn dễ mềm lòng.
Phát hiện thái độ của Chu Thiên Hoàn vẫn sủng nịch như xưa, hắn lập tức an tâm hơn rất nhiều, nhưng cảm giác áy náy cũng nổi lên trong lòng. Rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ.
Chu Thiên Hoàn bất đắc dĩ: “Người nên khóc chẳng lẽ không phải là ta sao?”
Vì muốn làm vợ an tâm nên mới để hắn tùy ý chà đạp, kết quả người ta vẫn khóc. Y thật sự không biết cách dỗ vợ, đây căn bản không phải là lĩnh vực mà y am hiểu.
Diệp Phần Hoa cúi thấp thân mình, hai mắt đẫm lệ: “Rõ ràng biết là không nên ích kỷ chiếm hữu ngươi, nhưng ta vẫn không hối hận đã từng làm những chuyện đó, có phải ta rất không xong hay không?”
Chu Thiên Hoàn vuốt ve làn da bóng loáng trên lưng hắn: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Chẳng lẽ bởi vì bản thể của hắn là dây đằng, cho nên phương thức tư duy mới luôn biệt nữu như vậy, thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt?
Tuy rằng y không quá để ý tới những tâm tư nhỏ đó, có đôi khi còn cảm thấy rất đáng yêu, nhưng làm ảnh hưởng đến chính bản thân hắn, thì lại luôn không được thỏa đáng. (?)
“Thân thế mà ngươi an bài cho ta đều rất không tồi, sao đến phiên ngươi lại toàn cho chính mình một ít thơ ấu thê thảm? Ta nói ngươi có khuynh hướng M, ngươi còn không thừa nhận?”
Diệp Phần Hoa dúi đầu vào ngực y, trầm mặc không lên tiếng. Sở dĩ hắn làm như vậy, trong tiềm thức chính là vì muốn khiến cho nam nhân này thương tiếc mình. Trìu mến thương xót, có liên lụy, tình yêu liền không xa.
Chu Thiên Hoàn bỗng nhiên bật cười: “Trong lòng ngươi lại đang tính toán cái gì đó?”
Diệp Phần Hoa chột dạ: “Không có, chỉ là…… lớn quá, không quen.”
Chu Thiên Hoàn xoay người đè ở phía trên, thay đổi tư thế: “Vậy làm nhiều một chút sẽ quen thôi.”
Y nhiều ít cũng có hiểu biết đối với tâm tư của Diệp Phần Hoa, tuy cảm thấy buồn cười, nhưng lại không muốn nói toạc ra. Một thần nhân sống ba vạn năm, vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh, nào có dư thừa nhiều lòng thương hại đến như vậy.
Y công chính chi tâm, trừ gian diệt bạo trợ giúp kẻ yếu, là bởi vì y có khả năng đó, là thuận tay làm mà thôi. Đây là trách nhiệm của một vị thần, nhưng lại không đại biểu rằng y sẽ nhận được niềm vui từ việc ấy.
Y sống ba vạn năm, niềm vui và hạnh phúc của y đều chỉ xuất phát từ Diệp Phần Hoa.
Chỉ có Diệp Phần Hoa là do chính y lựa chọn, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy hắn không giống như người thường, khắc sâu vào trong lòng y, đánh vỡ mọi nguyên tắc của y.
Giữa phu phu với nhau, nếu khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ cần vui sướng đầm đìa làm một lần là lập tức tan thành mây khói. Nếu làm một lần không đủ, vậy thì làm nhiều lần.
Bảy ngày bảy đêm không ra cửa, Diệp Phần Hoa cuối cùng cũng được đút no, buông tha cho nam nhân nhà mình.
“Thân thể của thần thật là tốt, làm bao nhiêu cũng không hư.” Xong việc, Diệp Phần Hoa hài lòng đưa ra đánh giá năm sao cho thân thể mới của nam nhân nhà mình, “Nếu như ta đưa ngươi lên ngôi vị Thần đế, có phải năng lực của ngươi sẽ càng mạnh hơn hay không?”
Chu Thiên Hoàn giật giật khóe miệng, quấn chặt chăn: “Như thế này là được rồi, đừng nên lòng tham không đáy.”
Nhìn đi, một khi biết được địa vị của mình vẫn không bị lung lay liền bắt đầu khoe khoang kiêu ngạo lên, xác thật chính là tính nết của vợ y không lẫn đi đâu được.
Nếu phụ thân mà biết Diệp Phần Hoa vì lý do này mà muốn phò trợ y trở thành Thần đế, e là sẽ tức giận đến phát run. Ổng lao tâm lao lực chế tạo ra một món binh khí cường đại, kết quả nó suốt ngày chỉ ở trên giường khổ tranh ác chiến, đại phát thần uy.
Tưởng tượng đến cảnh đó cũng thú vị lắm chứ, ha hả.
Chu Thiên Hoàn bỗng nhớ tới một màn cuối cùng vào năm đó: “Thần hồn của ngươi có bị thương không?”
Khi bị thứ ánh sáng lóa mắt của kẻ thần bí kia công kích, nhờ có Diệp Phần Hoa liều mình bảo vệ, thần khu của y bị hủy diệt, nhưng thần hồn vẫn bình yên vô sự.
Thần hồn của Diệp Phần Hoa bị thương nặng, lâm vào giấc ngủ say, đánh mất ký ức.
Mà y thì lại có thể mang theo ký ức ở đời trước mà không ngừng luân hồi.
Y duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Phần Hoa, thả ra thần thức tiến vào dò xét. Diệp Phần Hoa không hề phản kháng, thuận theo mà mở rộng thức hải của mình.
Chỉ khi người kia là y, hắn mới có thể không hề phòng bị mà phô bày ra điểm yếu hại trí mạng.
Chu Thiên Hoàn tỉ mỉ tra xét một phen, hơi nhíu mày: “Thần hồn của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Có lẽ là vì ngươi vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào vũ trụ này, cho nên Thiên Đạo liền không giúp đỡ cho ngươi.”
Y nghĩ nghĩ, đứng dậy mặc quần áo: “Đi, ta mang ngươi đi gặp một người, bà ấy hẳn là có thể giúp ngươi một tay.”
Diệp Phần Hoa tò mò: “Ai vậy?”
Khóe miệng Chu Thiên Hoàn gợi lên: “Mẫu thân ta.”
Huyền Diệu chân nhân cư trú ở Mệnh Vận Cung nằm ở tinh vực trung tâm.
Bà không có bất kỳ dã tâm nào đối với quyền lực, cũng không có bất luận lãnh thổ nào trên danh nghĩa, nhưng kể cả như vậy, vẫn có rất nhiều thần tiên yêu ma đến dâng tài nguyên quý hiếm lên cho bà.
Vận mệnh là như thế nào, tức là số mệnh và vận khí, mệnh và vận hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Mệnh là định số, chỉ riêng một đối tượng nào đó. Vận là biến số, chỉ sự biến hóa của thời không. Vận khí vừa đến, vận mệnh cũng theo đó mà phát sinh biến hóa.
Chu Thiên Hoàn dẫn vợ đi vào Mệnh Vận Cung, liền có khí linh tiến đến cung kính chào đón: “Thái tử Thiên Hoàn, chủ nhân chờ ngài đã lâu.”
Chu Thiên Hoàn cũng không có gì ngoài ý muốn, mẫu thân y từ trước đến nay đều là thần cơ diệu toán.
Diệp Phần Hoa có chút khẩn trương, túm chặt góc áo của Chu Thiên Hoàn. Dù sao cũng là tới gặp mẫu thân của y, nếu đối phương không thích mình thì làm sao bây giờ.
Chu Thiên Hoàn nhẹ giọng trấn an: “Không cần khẩn trương, cứ coi như đến gặp một vị tiền bối bình thường là được…… Ta cũng làm như vậy thôi.”
Diệp Phần Hoa có chút ngạc nhiên, không phải đó là mẫu thân của y hay sao?
Chu Thiên Hoàn không giải thích gì nhiều, giữ chặt tay hắn, dưới sự chỉ dẫn của khí linh mà bước vào trong cung.
Cuối đường, Diệp Phần Hoa trông thấy Huyền Diệu chân thần đang ngồi xếp bằng trên đài cao. Mái tóc dài đen nhánh của bà uốn lượn như thác đổ, làn da trắng đến độ giống như sáng lên, đôi mắt ảm đạm vô thần, phụ trợ cho khí chất quanh thân càng thêm thanh lãnh cao quý.
Tầm mắt của Diệp Phần Hoa không tự chủ được dừng lại ở nửa người dưới của bà, đó là một cái đuôi rắn phúc mãn bạch lân.
Với tính cách kiệt ngạo khó thuần của y, có thể tôn kính một người như thế chính là việc thật sự hiếm hạ.
Nhưng phần tôn kính này lại đem đặt ở trên người mẹ ruột của mình, liền hiện lên dáng vẻ xa cách.
Con ngươi màu xám trắng của Huyền Diệu chân thần nhìn chăm chú vào trên mặt gương, không ngẩng đầu mà nói: “Thời gian của con không còn nhiều nữa, ma thần thần bí kia đã giết chết mười ba vị thần của vũ trụ chúng ta. Hiện giờ nếu chúng ta liên hợp lại thì vẫn có phần thắng, càng kéo dài, để nó tiêu diệt từng người, chúng ta sẽ càng gặp nhiều bất lợi.”
Quan hệ giữa các vị thần cũng không quá tốt, ngày thường phần lớn đều không can thiệp vào chuyện của nhau, mỗi người thống trị một khu vực.
Muốn các vị thần đoàn kết lại không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc trước bà có thể bằng tiên đoán của mình mà tập hợp được bảy vị chân thần đối kháng với ma thần ngoại vực, có thể nói đã là cực kỳ có mặt mũi.
Chu Thiên Hoàn: “Ta vẫn cảm thấy nó đang cố tình, lấy việc đùa bỡn với sinh mệnh của các vị thần làm thú vui.”
Khi vừa trở về, y đã vô cùng kinh ngạc, trôi qua hơn một ngàn năm, vũ trụ này vậy mà vẫn chưa bị hủy diệt.
Tên kia…… khẳng định là đang thủ hạ lưu tình.
Bất kể là Câu Trần đại đế, Huyền Diệu chân thần, hay Chu Thiên Hoàn cũng đều dùng một cách gọi khác để nói về ma thần thần bí kia.
Đó cũng là cố ý.
Không có một cái tên thống nhất, trên một phương diện nào đó cũng có nghĩa là cự tuyệt sự tồn tại của kẻ này.
Làm cho Thiên Đạo vĩnh viễn bài xích nó.
Chu Thiên Hoàn: “Tâm trí và sức mạnh của tên kia không hề tương xứng, ta cho rằng nó đã động tâm tư, muốn ở lại vũ trụ này. Không phải hủy diệt, mà là thống trị.”
Có lẽ lúc mới bắt đầu, nó đắc ý với thứ sức mạnh mới có được của mình, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới, muốn thử thăm dò hủy diệt một vài vũ trụ.
Nhưng chỉ cần là một sinh vật sống, nó sẽ dần cảm thấy cô tịch, muốn giao lưu với đồng bạn.
Chu Thiên Hoàn dám khẳng định, nó muốn ở lại vũ trụ này!
Nhưng bọn y tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Không giống như dây đằng và những ma thần ngoại vực khác, tên này quá mạnh, ở lại vũ trụ này sẽ chỉ có thể làm phá vỡ sự cân bằng của Thiên Đạo.
Huyền Diệu chân nhân như suy tư điều gì: “Con nói có đạo lý.”
Chu Thiên Hoàn: “Tiên đoán liên quan đến việc bảy vị chân thần có thể phong ấn ma thần ngoại vực của ngài năm đó, có phải đã có chút sai lầm hay không?”
Bị y giáp mặt nghi ngờ, Huyền Diệu chân nhân vẫn lãnh đạm như cũ, không vui không giận: “Không phải sai lầm, mà là ta đã không lĩnh ngộ được nội hàm bên trong tiên đoán mà Thiên Đạo giáng xuống.”
Bà rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Phần Hoa vẫn luôn im lặng làm tranh bích họa: “Mời con lại đây.”
Diệp Phần Hoa cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Chu Thiên Hoàn, thấy y hơi gật đầu, mới yên tâm tiến lên phía trước.
Huyền Diệu chân thần niệm tụng đảo văn, ngón tay hư hư điểm ở trên trán Diệp Phần Hoa, vô số điểm kim quang dật tán, thần ấn chậm rãi hiện hình.
Diệp Phần Hoa kinh hỉ đan xen, điều này đại biểu rằng hắn đã trở thành chân thần của vũ trụ này, không còn bị Thiên Đạo bài xích nữa.
“Đa tạ chân thần tương trợ!”
Huyền Diệu chân nhân nhàn nhạt nói: “Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là thuận theo Thiên Đạo.”
Diệp Phần Hoa có thể dung nhập vào vũ trụ này không chỉ một lần như vậy là xong. Trong đó mấu chốt vẫn là vì có Chu Thiên Hoàn dẫn đường, đặt tên cho hắn, hướng dẫn hắn hóa thành người, cùng hắn hòa hợp làm một thể, hình thành tuyến vận mệnh chặt chẽ giao triền.
Bà ra tay lần này chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm, trước tiên chữa trị thần hồn cho hắn, giúp hắn bước lên thần vị.
Huyền Diệu chân thần lại cúi đầu nhìn phía mặt gương: “Gần đây ta mới hiểu ra, bảy vị chân thần mà ta chọn lựa kỳ thật chính là đại biểu cho bảy nguyên tố sáng thế nên vũ trụ này. Cụ thể là vị nào thì thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là phải gom đủ bảy nguyên tố.”
“Ma thần kia…… Tuy rằng cường đại, nhưng nó lại là nguyên tố ánh sáng thuần túy, khắc tinh của ánh sáng chính là bóng tối. Cần phải tìm được chân thần mang thuộc tính bóng tối, để vị này dẫn đầu, bảy người các con bày ra cấm chế, mới có thể đuổi ma thần ánh sáng kia ra khỏi vũ trụ này.”
Tiêu diệt nó là không có khả năng, kể cả người có “đồ thần chi lực” là Chu Thiên Hoàn cũng không thể, nhưng đuổi đi thì vẫn có thể làm được.
Chu Thiên Hoàn gãi gãi đầu: “Kết quả vẫn là đi tìm thêm sáu người khác? Bọn họ ở đâu? Nếu là Ân Ly Trần thì ngại quá, hắn bị ta đánh trọng thương rồi.”
Trong miệng nói như vậy, nhưng trên mặt y lại không có nổi nửa điểm hối hận.
Huyền Diệu chân thần lắc đầu: “Hắn không được, tuy rằng hắn là…… nhưng chênh lệch quá lớn.”
Ngữ khí của bà có điểm cảm khái, làm cho Chu Thiên Hoàn không khỏi kinh ngạc, với tâm tính kia của mẫu thân, việc có thể khiến cho bà dao động cảm xúc thật sự không nhiều lắm.
Trên người Ân Ly Trần chẳng lẽ còn có bí mật mà y không biết? Có điều chuyện này cũng không liên quan gì đến y, y không có hứng thú muốn biết.
Huyền Diệu chân thần nói tiếp: “Con làm chủ hệ kim, sát phạt chinh chiến, Diệp Phần Hoa là hệ mộc, mang đến vô hạn sinh cơ, hai người các con cũng xem như là người mệnh định.”
Diệp Phần Hoa khiếp sợ chỉ chỉ vào mình: “Con cũng được sao?”
Chu Thiên Hoàn cẩn thận tưởng tượng, vợ y vốn là một trong bảy nguyên tố sáng thế ở vũ trụ khác, xác thật không sai.
“Còn ai nữa?”
Huyền Diệu chân thần: “Trước tiên con hãy đến tinh vực phía Nam, dẫn theo con sứa của Khuyết gia, nó là hệ thủy. Sau đó đến tinh vực phía Bắc, quái bùn đang ẩn nấp ở một góc nào đó, nó là hệ thổ.”
Nếu như Diệp Phần Hoa nằm trong danh sách, vậy những ma thần ngoại vực khác cũng có thể lọt vào danh sách này, Chu Thiên Hoàn không quá kinh ngạc.
“Nhưng con quái bùn kia cũng bị ta bổ một đao, đại khái cũng bị thương không nhẹ.”
Huyền Diệu chân thần không để bụng: “Không sao, ngũ hành chi thổ từ trước đến nay đều huyết hậu, không dễ dàng chết như vậy được.”
Ý ngoài lời chính là, trước hết cứ áp bức lợi dụng giá trị rồi tính sau.
Chu Thiên Hoàn: “Còn lại nguyên tố ánh sáng, bóng tối và hệ hỏa, tìm ở đâu đây?”
Huyền Diệu chân thần: “Ba người này ta sẽ tự mình đi mời, con trước tiên hãy đi tìm hệ thủy và hệ thổ đi.”
“Việc này không nên chậm trễ, mau đi đi.”
Chu Thiên Hoàn hành lễ: “Vậy, ta đi trước, mẫu thân.”
Rời khỏi Mệnh Vận Cung, Diệp Phần Hoa mới lẩm bẩm nói: “Ta cư nhiên còn có thể gặp được kỳ ngộ như vậy.”
Việc này tuy có rất nhiều nguy cơ, nhưng nếu thành công thì lợi ích nhận được cũng rất lớn, Thiên Đạo khẳng định sẽ giáng xuống đại lượng công đức.
Những điều này đều là do Chu Thiên Hoàn mang đến cho hắn, nếu như lúc trước không được y thu lưu, hắn nào có được ngày hôm nay.
Chu Thiên Hoàn nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: “Ngươi là vợ ta, chuyện tốt đương nhiên sẽ đến phiên ngươi.”
Hai người thông qua cánh cổng tinh giới, rất nhanh chóng đã đến tinh vực phía Nam, tinh cầu của Khuyết gia.
Nhưng còn chưa tới gần đã nhìn thấy từ phía xa xa, một con sứa cực to đang nằm ườn trên một khối thạch năng lượng ăn uống thả ga.
Người Khuyết gia ở bên cạnh khóc không ra nước mắt, trên mặt chỉ viết hai chữ, thịt đau.
Nhìn thấy Chu Thiên Hoàn, đám người Khuyết gia vội vàng tiến đến chào đón.
“Thái tử Thiên Hoàn, ngài tới thật đúng lúc, mau mau tiêu diệt tên ma thần ngoại vực ham ăn biếng làm này đi, Khuyết gia chúng ta sắp bị nó ăn nghèo rồi!”
Chu Thiên Hoàn: “……”
Y một mình nuôi vợ nhẹ nhàng, đường đường là một đại gia tộc, Khuyết gia cư nhiên lại không nuôi nổi một con sứa.
Thật là nghèo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT