Cha mẹ Lưu sau hai lần tham gia đạo tràng liền không chịu nổi nữa.

Hai vợ chồng nửa đêm nói thầm, cảm thấy mấy người này không đủ bản lĩnh, mẹ Lưu nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua tôi đi uống cà phê với chị Hồng Quyên, chị ấy nói là đang trường kỳ thờ phụng một vị pháp sư Thái Lan.”

Ba Lưu kinh ngạc hỏi: “Pháp sư Thái Lan? Bản lĩnh có được không?”

Mẹ Lưu thở dài: “Tôi cũng không biết, nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục như vậy được, ngựa chết cũng coi như ngựa sống mà chạy chữa.”

Ba Lưu cũng đã mất kiên nhẫn, tuy yêu thương con trai thứ, nhưng nếu vì nó mà làm ảnh hưởng đến mình thì cũng không được: “Chuyện nhà ta bị quỷ ám đã lan truyền ra ngoài, nếu không thể giải quyết tốt, chúng ta sẽ trở thành trò cười cho đám người trong giới.”

Mẹ Lưu gật đầu đồng ý, ngày hôm sau liền tiêu 5 triệu, nhờ lão tỷ muội thỉnh vị pháp sư kia đến đây trừ quỷ.

Vì thế, ba ngày sau, nhóm người hai phái Phật – Đạo từng người đều đang đả tọa thanh tu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài phát ra tiếng động ồn ào.

Một chiếc phi cơ đáp xuống mặt cỏ trong vườn Lưu gia, sau đó có ba người bước xuống.

Mẹ Lưu nhiệt tình ra tiếp đón, ôm lấy người phụ nữ trung niên: “Chị Hồng Quyên, thật là quá cảm ơn chị.”

Tiếp đó liền chắp tay hành lễ với vị pháp sư trung niên da sẫm màu mặc áo bào trắng: “Hoan nghênh ngài, thầy Tống Khôn.”

Ở phía sau bà, Lưu Phi Dương như gió xoáy mà vọt tới, nhìn cậu trai trẻ tuổi còn lại, hai mắt như sáng lên: “Tu…… Tu Khiết, em muốn tới sao không nói một tiếng?”

Tô Tu Khiết rụt rè cười cười: “Em nghe nói nhà anh xảy ra chuyện, cho nên mới tới thăm.”

Cậu ta tuy là nam, nhưng là nam sinh nữ tướng, âm nhu tuấn mỹ, so với con gái bình thường còn diễm lệ hơn ba phần, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cổ mị lực độc đáo.

Lưu Phi Dương nhìn thấy cậu ta liền chỉ biết ngây ngô cười xum xoe, hoàn toán thoái hóa thành đứa con ngốc nhà địa chủ.

Đoàn người tiến vào phòng khách, từng người ngồi xuống hàn huyên.

Pháp sư Tống Khôn vô cùng ngạo khí xem xét các loại bùa chú trong phòng, luyên thuyên một hồi tiếng Thái với Mã Hồng Quyên.

Mã Hồng Quyên nắm tay mẹ Lưu, nói lời thấm thía.

“A Cúc, hai ta làm chị em tốt nhiều năm, chị tuyệt đối sẽ không lừa gạt em, vị pháp sư này là thật sự có bản lĩnh. Ông ta nói, đám hòa thượng đạo sĩ em mời tới trước đó đều là bọn bịp bợm pháp lực thấp kém, ngàn vạn đừng tin vào mấy chuyện ma quỷ của bọn họ.”

Mẹ Lưu có chút xấu hổ: “Những người kia còn ở trên lầu đây.”

Mã Hồng Quyên kinh ngạc nói: “Em còn chưa đuổi đi? Nuôi để ở không sao?”

Mẹ Lưu đè thấp giọng nói: “Những người này ít nhiều cũng có chút thần thần đạo đạo, em sợ đắc tội người ta.”

Mã Hồng Quyên như suy tư cái gì: “Cũng phải, phải làm cho những người này biết em đã mời được cao nhân chân chính, về sau mới không dám sinh lòng oán hận.” 

Mẹ Lưu liên tục nói: “Chính là đạo lý này.”

Mã Hồng Quyên dùng tiếng Thái giao lưu với pháp sư Tống Khôn, lại nói với mẹ Lưu: “Thầy vừa nói với chị, đêm nay thầy liền khai đàn tác pháp, để mấy tên thuật sĩ lừa đảo kia tận mắt nhìn cho rõ, cái gì mới là đại thần thông chân chính!”

Mẹ Lưu kinh hỉ nói: “Vâng vâng, được như vậy thì còn gì bằng.” Vừa dứt lời, bà liền bảo Lưu Phi Dương lên lầu kêu đám người Huyền Thành xuống đây.

Lưu Phi Dương có chút xấu hổ, lúc trước là do chính cậu tự mình đến chùa Bồ Đề thỉnh Phật tử tới, lúc này lại bảo cậu đi gọi người tới để vả mặt. Phật tử sưng mặt hay không cậu không biết, nhưng mặt cậu thì đã sưng đỏ đau rát.

Trong lòng cậu cũng không tán đồng việc mẹ đi mời vị pháp sư Thái Lan này, càng bất mãn cha mẹ không thèm thương lượng với mình mà lại tự mình quyết định.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ vẫn luôn không bao giờ để trong lòng ý kiến của cậu.

Từ sau khi Phật tử Thiên Hoàn bắt đi quỷ vật bám trên người, cậu liền tâm phục khẩu phục, tôn sùng có thừa đối với vị đại năng Phật môn này.

Ở trong lòng cậu, một nhân vật cao ngạo không kiềm chế được, siêu phàm thoát tục như Phật tử, có thể thỉnh y rời núi đã tính là cực kỳ nể tình, nếu như thật sự bất lực thì người ta đã sớm đi rồi, chứ không phải mặt dày mặt dạn ở lại, ham thích chút tiền ấy của nhà bọn họ đâu.

Mẹ cư nhiên còn lo lắng Phật tử sinh lòng oán hận, người xuất gia tứ đại giai không, lòng dạ lớn tựa hải, so sánh với những tính toán chi li phàm phu tục tử của bọn họ, căn bản là không ở cùng một cảnh giới.

Lưu Phi Dương chần chừ không muốn lên lầu làm kẻ ác, Tô Tu Khiết ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nếu anh sợ xấu hổ, em sẽ đi cùng.”

Lưu Phi Dương kinh hỉ nhìn cậu ta, trong lòng cảm động không thôi, quả nhiên chỉ có Tu Khiết đối xử tốt với mình nhất, có thể lý giải được nỗi khó xử của mình. Trong nháy mắt này, trong lòng cậu càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi người này.

Cậu và Tô Tu Khiết nhận thức nhau lúc còn học cao trung, khi cậu học năm ba thì Tô Tu Khiết chỉ mới là học sinh mới năm nhất.

Tô Tu Khiết không chỉ xinh đẹp thiện tâm mà còn là một học bá hoàn toàn xứng đáng, thiếu nam thiếu nữ yêu thầm cậu ấy ở cao trung Khải Nguyên nhiều vô số kể. Nhưng cậu ấy một lòng chỉ muốn học tập, cự tuyệt tất cả lời bày tỏ, còn được người khác tán dương là đóa hoa cao lãnh khó hái nhất.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lưu Phi Dương cũng từng bày tỏ với Tô Tu Khiết, tương tự cũng bị cự tuyệt. Nhưng cậu không nản lòng, bởi vì Lưu gia và Tô gia là thế giao, cậu biết rõ mình có cơ hội lớn hơn những người khác, có thể theo đuổi được Tô Tu Khiết.

Hai năm sau, Tô Tu Khiết ngoài ý muốn không thi đậu đại học, lâm vào thung lũng nhân sinh, Lưu Phi Dương liền thừa cơ tiếp cận an ủi cậu ta, kiên trì bền bỉ lấy chân tình đả động người.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng, thái độ của Tô Tu Khiết đối với mình hiện giờ đã trở nên thân mật hơn rất nhiều, cảm thấy thời điểm ôm được mỹ nhân về nhà đã không còn quá xa xôi.

Trong lúc hai người cùng nhau lên lầu, Phật tử Thiên Hoàn đang ngồi xếp bằng đả tọa bỗng mở bừng mắt, xách Quỷ Vương hồng bào nằm trên đùi mình lên, muốn nhét vào trong linh bài mini.

Quỷ Vương hồng bào liều chết ôm chân y, không chịu đi vào.

【Vì sao phải bắt ta tránh bọn họ? Ngươi không nói rõ ràng, ta liền không đi!】

Tên hòa thượng này hiển nhiên là biết rất nhiều về chuyện của hắn, nhưng lại giấu nhẹm không cho hắn biết, hư lắm hư lắm.

Thiên Hoàn bất đắc dĩ, khoa tay múa chân vài cái thủ thế.

【Cậu ta là túc địch của ngươi, hiện giờ chưa phải thời điểm bại lộ thân phận. Kiên nhẫn thêm vài ngày, đợi ta chuẩn bị cẩn thận chu toàn mọi thứ.】

Quỷ Vương hồng bào sâu kín nhìn y, truy rõ căn nguyên.

【Cậu ta là ai?】

Hắn biết bản thân chết không minh bạch, sau khi biến thành quỷ liền mất đi ký ức lúc sinh thời, chỉ mơ hồ nhớ được trong lòng tràn ngập nỗi thống khổ oán hận bị người chí thân phản bội.

Nhưng người thân của hắn là ai? Hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Cho dù muốn trả thù cũng không tìm được đối tượng. Bộ hồng bào trên người lại càng cổ quái hơn, phảng phất như bị thấm đẫm máu tươi, tràn ngập sát khí huyết tanh, làm cho hắn thời thời khắc khắc đều lo lắng sẽ bị trời giáng lôi kiếp.

Từ khi bắt đầu có ý thức thì hắn đã trở thành Quỷ Vương của một phương. Ở quỷ giới lưu truyền tin đồn hắn hung ác tàn bạo sát quỷ như ma, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, mình rốt cuộc đã phạm phải tội nghiệt gì!

Hết thảy đều mơ hồ.

【Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối muốn hút thế nào đều được.】

Quỷ Vương hồng bào: “……” Cười quyến rũ, tàn nhẫn véo hông y.

Hắn xem như đã nhìn ra, vị Phật tử này là một kẻ không đứng đắn.

Thiên Hoàn vững vàng như chó già, giấu Quỷ Vương vào trong linh bài, lại nhét linh bài vào trong cổ áo, kề sát trái tim mình.

Cửa phòng “cốc cốc cốc” vài tiếng, y chậm rãi đứng dậy từ trên đệm hương bồ, vạt áo cà sa phiêu dật thành một độ cung.

Lưu Phi Dương thấp thỏm bất an đứng trước cửa, nhìn thấy Tô Tu Khiết ở bên cạnh ôn nhu cười cổ vũ, cậu mới thả lỏng đi một chút.

Cửa phòng vừa mở, cậu liền miễn cưỡng tươi cười: “Phật tử……”

Ngay khi gương mặt tuấn mỹ vô trù kia xuất hiện trước mắt Tô Tu Khiết, cậu ta liền cảm giác toàn bộ hô hấp đều đình trệ, giọng nói của Lưu Phi Dương đã sớm không lọt vào tai, trong mắt cậu ta chỉ nhìn thấy một mình vị hòa thượng trước mặt này.

Phong tư của y, không chút trần tục thánh khiết lãnh ngạo, khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trong lòng Tô Tu Khiết cuồng loạn gào thét, chính là nam nhân này, mình nhất định phải có được y! Cậu ta cũng không biết dục vọng này vì sao lại dâng lên đột ngột mà mãnh liệt đến thế, nhưng hết thảy đều không cần đến lý do.

Cậu ta chỉ biết, mình muốn nam nhân này!

Lực chú ý của Lưu Phi Dương đều đặt lên người Phật tử Thiên Hoàn, vẫn chưa phát hiện ra vẻ dị thường của Tô Tu Khiết.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, gượng cười nói: “Mẹ tôi lại thỉnh một vị pháp sư Thái Lan, muốn mời Phật tử đi xuống, thương thảo một chút về chuyện trừ quỷ.”

Càng nói âm thanh của cậu lại càng nhỏ đi, xấu hổ đến mức gần như không phát ra tiếng động.

Điều này đối với Phật tử mà nói đã là một nỗi nhục nhã cực lớn, nếu giờ phút này Phật tử muốn phất tay áo bỏ đi, cậu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Nhưng biểu tình của Thiên Hoàn vẫn như cũ, bình tĩnh mà lạnh nhạt, phảng phất như bất luận ân oán tình thù gì trên thế gian đều không thể lọt vào mắt.

Y hơi quay đầu, nhàn nhạt liếc về phía Tô Tu Khiết, gương mặt này hoàn toàn không khác gì so với trong trí nhớ, vẫn tinh xảo tuyệt luân như trước, nhưng vì thiếu đi ba phần linh động tà mị, cho nên liền tạo ra một cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.

Thiên Hoàn dời ánh mắt trở về, gật đầu với Lưu Phi Dương.

Nhưng chỉ với một cái liếc mắt đó, đã làm cho Tô Tu Khiết kích động phát run. Trong đầu óc chỉ spam một câu, ảnh nhìn mình ảnh nhìn mình!

Lưu Phi Dương vội vàng dẫn Phật tử Thiên Hoàn xuống lầu, Tô Tu Khiết cố tình đi chậm lại một bước, đi phía sau Phật tử.

Ánh mắt cậu ta mờ mịt mà nóng cháy nhìn chằm chằm vào bóng dáng đĩnh bạt như tùng kia, chiếm hữu dục trong lòng giống như bùn đen, bắt đầu lan tràn không cách nào ngăn được.

Trong phòng khách dưới lầu, Huyền Thành, Nham Phong và Hằng Tâm đã tới trước, đều dùng sắc mặt bất thiện mà nhìn vị pháp sư Thái Lan ở đối diện.

Sau khi Phật tử Thiên Hoàn đến nơi, vị pháp sư áo bào trắng kia liền kiêu căng đứng dậy, tu tu nói một hồi tiếng Thái.

Mã Hồng Quyên phiên dịch nói: “Pháp sư Tống Khôn nói, các vị tốn nhiều thời gian như vậy mà còn không hàng phục được một lệ quỷ nhỏ bé, tu hành còn chưa tới nơi tới chốn. Tối nay thầy sắp sửa khai đàn, các vị nếu có hứng thú thì có thể tới nhìn học tập một chút.”

Huyền Thành chân nhân cười khinh miệt, ngẩng mặt không chút dao động. So sánh với Phật môn bình thản, Đạo môn lại vô cùng có ngạo cốt, nhìn thấy pháp sư Thái Lan này, ông thậm chí còn lười cãi cọ.

Ông không nói lời nào, Phật tử Thiên Hoàn thì lại càng không mở miệng, chỉ xem vị pháp sư Thái Lan này thành vai hề nhảy nhót. Y trời sinh tuệ nhãn, liếc mắt một cái liền nhìn ra vị gọi là “pháp sư áo bào trắng” này căn bản không hề sạch sẽ.

Áo bào trắng hay đen cũng không quan trọng, không phải chỉ cần thay một bộ quần áo là có thể che giấu bản chất. Phạm phải nghiệp chướng, làm ra tội nghiệt, từng cái đều bị thiên đạo ghi lại rõ ràng rành mạch.

Pháp sư Nham Phong chắp tay trước ngực, miệng tụng Phật hiệu: “Bần tăng nguyện kiến thức một phen pháp lực của các hạ.”

Pháp sư Thái Lan cười đắc ý, liền bắt đầu phân phó mẹ Lưu chuẩn bị vật dụng dùng cho việc khai đàn.

Sau khi nhóm tu sĩ tan rã trong cảnh không vui, Tô Tu Khiết liền thường xuyên lắc lư bên cạnh Phật tử Thiên Hoàn, nhưng mấy lần mở lời đều bị Hằng Tâm chặn lại.

“Tô thí chủ, Phật tử nhà tôi nhiều năm khổ tu ngậm miệng thiền, không tiện giao lưu cùng người khác, nếu ngài thực sự có việc, không ngại có thể nói cho bần tăng nghe.”

Hằng Tâm là một hòa thượng, nhưng cũng nhìn ra được ánh mắt Tô Tu Khiết nhìn Phật tử nhà mình không bình thường.

Với phẩm mạo của Phật tử, trước kia cũng có vài thí chủ biểu lộ lòng ái mộ, nhưng đều bị cự tuyệt không chút lưu tình. Người trước mắt này tuy rất có nhan sắc, nhưng cũng không dao động được ý chí sắt đá của Phật tử.

Sau nhiều lần bị cự tuyệt, sắc mặt của Tô Tu Khiết liền ẩn ẩn có chút phẫn nộ.

Lưu Phi Dương vội vàng nhảy vào an ủi, điên cuồng thổi phồng đại thần thông của Phật tử Thiên Hoàn, có lẽ là thật sự có tác dụng, cậu ta bắt đầu truy vấn càng nhiều chuyện liên quan đến Phật tử.

Lưu Phi Dương thấy vậy, cho rằng người trong lòng và mình đã có thêm tiếng nói chung, hứng thú càng thêm ngẩng cao, nói đến mức nước miếng văng tứ tung.

Hằng Tâm nghe mà vẻ mặt chết lặng, chỉ có thể thầm than một tiếng nghiệt duyên.

Tình yêu là một tia sáng, xanh đến độ khiến bạn hốt hoảng.

Lưu thí chủ, lên đường bảo trọng, Phật Tổ không độ được nhân duyên của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play