Sở dĩ Chu Chính Kình sảng khoái mà giao tấm bản đồ đại lao cho Thương Quân Diễn như vậy là bởi vì ở trong nguyên tác, những người này vốn dĩ sẽ lẻn vào trong nhà một bách hộ Cẩm Y Vệ nào đó, uy hiếp tính mạng thê tử, bức bách người nọ nói ra nội tình bên trong đại lao. Sau đó vì không muốn để lộ tiếng gió nên đã diệt khẩu toàn bộ người trong nhà.
Ở trong mắt người giang hồ, Cẩm Y Vệ chính là tay sai của triều đình, mượn quyền thế của hôn quân mà tiếp tay cho giặc, cho dù có chết một vạn lần cũng không đủ đền tội.
Chu Chính Kình đơn giản liền lướt qua đoạn cốt truyện này, chờ sau khi đám người này cướp ngục thành công, kinh thành còn có thể thái bình thêm vài năm. Còn việc sau mười mấy năm nữa, nước Lương mở mang bờ cõi, tứ phương tám hướng có nổi lên khói lửa quần hùng cát cứ hay không, y chỉ đành bất lực.
Thiên hạ đại thế hợp lâu tất phân, đây không phải là chuyện mà một cá nhân nhỏ bé có thể thay đổi. Đi một bước xem một bước, đứa nào nhảy ra trước làm pháo hôi ráng chịu.
Hiện giờ ở trong tim trong mắt của y chỉ có Diệp Liên Sinh, gập ngón tay đếm số ngày còn lại. Cũng vô tình mà trở thành khách quen của quầy bánh Trần Ký, một ngày có khi phải mua đến mười mấy cái bánh nướng.
Ừm, hương vị xác thật không tồi, thơm thơm mùi hành, còn rắc nhiều hạt mè, khó trách vợ y thích ăn.
Vì thế, vào ngày ước định, khi Diệp Liên Sinh vừa đi tới quầy bánh, nghênh diện chính là một chồng bánh nướng mè mới ra lò, đủ cho hắn ăn ba ngày không hết. Chủ quầy cười đến không khép được miệng, ước gì vị khách nhân hào sảng này ngày nào cũng tới.
Chậc chậc, thủ đoạn đút lót thời buổi này càng ngày càng thấp kém.
“Chu huynh……”
“Không sao, ngươi có thể mang về, phân phát cho mọi người xung quanh cùng ăn. Ăn ké chột dạ, về sau sẽ liền không làm khó dễ cho ngươi.”
“Nhưng ta nào có thể mang về được, quá nhiều quá nặng.”
“Không lo, ta thay ngươi xách, sao có thể làm phiền ngươi động thủ chứ?”
“Ha hả, Chu huynh suy xét thật chu đáo.”
Thận trọng từng bước, lần sau không sai biệt lắm là có thể nghênh ngang đi vào nhà rồi.
Diệp Liên Sinh cảm thấy không thể xem thường năng lực hành động của nam nhân này, quan trọng hơn là, hắn còn rất ăn bộ dáng này, thẳng thắn hiên ngang, tươi mát thoát tục không làm ra vẻ.
Người này vô luận là bề ngoài hay tính nết đều hoàn mỹ chọc trúng điểm yêu thích của hắn, cũng không biết kẻ sau màn tìm thấy đại bảo bối này ở đâu.
Bởi vì mua nhiều bánh nướng nên chủ quầy đã tặng cho một cái sọt tre nhỏ, Chu Chính Kình liền vác theo đầy người mùi bánh nướng, nhắm mắt đi theo đuôi Diệp Liên Sinh.
“Ngươi còn có cái gì muốn mua không?”
Vợ y làm nô bộc, hẳn phải ăn rất nhiều khổ, khom lưng uốn gối bị người ta quát lớn, không được…… Càng nghĩ càng khó chịu.
“Đa tạ hảo ý của Chu huynh, ta cũng không muốn gì cả.”
Ở trong phủ của hắn vàng bạc châu báu, tranh chữ danh gia, kỳ trân bảo vật, thậm chí giảo đồng mỹ tì, mọi thứ đều không thiếu. Nếu hôm nay để lộ ra việc y muốn thứ gì đó, đảm bảo ngày mai là có thể thấy vật đó được dâng tới trước mặt.
Kẻ vắt óc tìm mưu kế tiếp cận hắn quả thật nhiều vô số kể.
Chu Chính Kình thấy hắn cười nhạt cự tuyệt, nhận định hắn có lẽ là không tín nhiệm thành ý của mình. Dù sao cũng chỉ mới vừa gặp mặt hai lần, ai lại dễ dàng tiếp nhận lễ vật từ người không quen thuộc.
Trong lòng y tràn ngập thành ý và sự nhiệt tình, nhưng lại không có chỗ để biểu hiện.
Nếu có thể trực tiếp ra bạc, chuộc thân cho vợ rồi mang về nhà thì tốt biết bao nhiêu.
Lần này Chu Chính Kình tới đây, có mang theo hơn phân nửa gia sản của mình, hạ quyết tâm phải nhét bạc cho vợ.
Y không hiểu biết bối cảnh trưởng thành của hắn, cũng không biết tương lai có tính toán gì không, hay phải đối đãi với người này như thế nào, nhưng có một việc y khẳng định sẽ không làm sai.
Đó là cho hắn tiền, rất rất nhiều tiền.
Thứ này từ cổ chí kim đều thông dụng, có thể thay Diệp Liên Sinh giải quyết rất nhiều phiền toái, để hắn mỗi ngày đều trải qua hài lòng như ý.
Chu Chính Kình tìm một quán tửu lầu thượng đẳng kéo người vào, gọi tiểu nhị bày một bàn thức ăn ngon.
Diệp Liên Sinh thấy y ân cần gắp đồ ăn, chiếu cố chu đáo, trên mặt cười như không cười.
Hắn chờ đối phương lật con át chủ bài.
Rượu quá nửa, Chu Chính Kình mới lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ đưa cho Diệp Liên Sinh: “Chỗ tiền này ngươi cầm lấy chi tiêu đi, nếu không đủ thì cứ hỏi ta. Ngươi muốn chuộc thân cũng được, mua nhà an trí cũng tốt, tất cả đều có thể.”
Diệp Liên Sinh thong thả mở cái hộp ra, mày hơi nhíu lại, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bên trong tràn đầy đều là vàng, lớn lớn bé bé so le không đồng đều, ước chừng có khoảng hơn một trăm lượng. Chỗ vàng này tuy trông khó coi, nhưng dù có rớt xuống hầm cầu thì giá trị vẫn còn đó.
Như vậy trong cái hộp này có khoảng một ngàn lượng bạc, có thể mua được một bộ đại trạch viện ở kinh thành.
Chậc chậc, có tài có sắc lại còn có tiền, phân hậu lễ này thật sự làm hắn khó mà cự tuyệt. Ở trong phủ của hắn cũng không thiếu tiền, nhưng xác thật lại thiếu một nam nhân phù hợp với tâm ý của mình.
Diệp Liên Sinh không nói lời nào, chỉ dùng một ánh mắt cao thâm khó đoán mà nhìn Chu Chính Kình. Theo quy củ, hiện tại y liền có thể nói ra sở cầu, chỉ cần có thể làm được, hắn vẫn nguyện ý giúp nam nhân này một phen.
Khụ, chỉ có thể nói là cặp phu phu này lâu ngày không gặp, tâm ý vẫn chưa tương thông cho lắm.
Chu Chính Kình hoàn toàn không biết Diệp Liên Sinh đang suy nghĩ cái gì, nhưng thấy hắn dứt khoát lưu loát mà nhận vàng như vậy, liền cảm thấy thập phần thỏa mãn. Y vốn còn lo lắng phải tìm một đống nguyên cớ để thuyết phục người ta, hiện giờ bớt được một chút miệng lưỡi, thật tốt quá.
Vợ y vẫn là người ký trí quyết đoán như vậy, thân ở nghịch cảnh vẫn không khuất phục, thông minh tuyệt đỉnh chọc người thương.
Diệp Liên Sinh đi cùng Chu Chính Kình một đường trở về Diệp phủ, nhưng đến cuối cùng vẫn chưa nghe thấy đối phương mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình, liền không khỏi cảm thấy cổ quái.
Nói là Chu Chính Kình không nói ra thỉnh cầu gì thì cũng không phải, y cũng có đề ra một cái.
Y hỏi: “Liên Sinh, ngươi đã có thê tử nhi nữ chưa?”
Diệp Liên Sinh trông thấy bộ dáng thấp thỏm của y, liền cảm thấy mới lạ. Từ xưa đến nay, người này có lẽ chính là người đầu tiên đi hỏi một thái giám đã thành thân sinh con hay chưa, tài ăn nói này như thế nào lại chưa bị người ta đánh chết vậy.
Hắn ngoài cười như trong không cười mà nói: “Không có.”
Biểu tình của Chu Chính Kình chợt giãn ra bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thật giống như được dỡ xuống gánh nặng ngàn cân, toàn thân chỉ kém viết lên bốn chữ, khắp chốn vui mừng.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha hả.”
Quân chưa cưới, lang chưa gả, tương lai còn đó, y và vợ thực sự là duyên phận đời đời kiếp kiếp, ông trời quả nhiên đã an bài rõ ràng thỏa đáng mọi thứ.
Diệp Liên Sinh khoanh tay trước ngực, ý vị thâm trường hỏi: “Tốt ở đâu?”
Chu Chính Kình: “Ngươi xem, chúng ta cũng chưa thành thân, chứng minh là có duyên phận. Liên Sinh, ngươi có thể đáp ứng ta hay không, về sau nếu ngươi có người trong lòng, nhất định phải nói cho ta.”
Trong lòng y quả thật cực kỳ không tình nguyện nghe Diệp Liên Sinh nói hắn đã có ý trung nhân gì đó, nhưng dù vậy, y cũng muốn tìm hiểu tình huống.
Diệp Liên Sinh: “……Được.”
Thẳng đến khi Diệp Liên Sinh bước vào phủ, cởi một thân y phục nô bộc ra, được các tỳ nữ hầu hạ thay vào bộ quần áo đẹp đẽ quý giá hằng ngày mình vẫn thường mặc, hắn vẫn chưa thể cân nhắc ra hàm nghĩa trong lời nói của Chu Chính Kình.
Chẳng lẽ, đối phương thật sự muốn cùng hắn nói chuyện yêu đương sao?
Ý niệm này vừa lóe qua trong đầu hắn, rất nhanh đã bị bóp tắt.
Nực cười, ai sẽ động tình với một hoạn quan chứ. Huống chi, trên tay hắn còn không biết đã dính bao nhiêu huyết tinh, dưới chân xương khô chồng chất, thanh danh trong ngoài triều đình, thậm chí là trong dân chúng cũng đã thối nát khó ngửi.
Kịch bản, tất cả đều là kịch bản.
Có điều, nam nhân này hợp ý hắn, hắn cũng nguyện ý phối hợp diễn một màn tình chàng ý thiếp này. Nhân sinh như diễn, hắn không biết mình sẽ còn sống được bao nhiêu lâu, vì sao không tận hưởng lạc thú trước mắt.
Lúc này, Chu Chính Kình được Diệp Liên Sinh điểm tên, chính là đang vô cùng thần thanh khí sảng, vui vẻ nhảy chân sáo trở về nhà.
Có hỉ sự thì phải chia sẻ cùng người nhà, y mở tiểu kim khố của mình ra, cấp tiền tiêu vặt cho người trong nhà, phụ mẫu song thân mỗi người một trăm lượng bạc, đệ đệ muội muội năm mươi lượng bạc. Còn nha hoàn nô bộc trong nhà, mỗi người cũng được lãnh mấy trăm văn tiền.
Phùng thị nhận bạc mà thụ sủng nhược kinh: “Viêm nhi, ngươi không cần cho ta tiền, tích cóp về sau cho tức phụ ngươi đi. Linh Chi còn nhỏ, cũng không cần dùng bạc.”
Thời buổi này người thường một năm cũng chỉ tiêu trên dưới năm mươi lượng, một trăm lượng bạc này quả thật là một khoảng tiền rất lớn.
Cha Chu thì lại bình tĩnh đút tay vào ống tay áo: “Hài tử hiếu tâm, ngươi cứ nhận đi.”
Chu Chính Kình bỏ túi bạc bị kế mẫu nhét trở về vào trong tay muội muội: “Không sao, muội muội lưu trữ về sau làm của hồi môn đi.”
Cha Chu đốt tẩu thuốc, liếc xéo y một cái: “Không ngờ, tiểu tử ngươi cư nhiên còn rất có năng lực, mau thành thật công đạo, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Chu Chính Kình bất đắc dĩ: “Ngài cũng nhận tiền cả rồi mới hỏi tới chuyện lai lịch. An tâm đi, tất cả đều sạch sẽ. Lúc ta hành tẩu trên giang hồ, gặp phải hang ổ của thổ phỉ liền dọn dẹp vài cái, bên trong luôn có một ít của cải, chém đầu đạo tặc mang đến nha môn cũng có thể đổi ra bạc.”
Thường xuyên qua lại, liền tích góp được một đống tiền. Trên đời này không có loại mua bán nào mà một đêm phất nhanh được như y.
Cha Chu híp mắt: “Ta thấy ngươi hôm nay hỉ khí dương dương, còn như Tán Tài Đồng Tử mà rải tiền như vậy, có chuyện tốt gì thì nói ra để mọi người cùng vui?”
Lời này coi như đã nói trúng tâm khảm của Chu Chính Kình, vui vẻ rạo rực mà nghĩ, các ngươi xem ra cũng tinh mắt, không uổng công y phát tiền mừng.
Trên khóe miệng của y đều không ngăn được ý cười, nâng cằm làm bộ kiêu ngạo: “Nếu cha đã hỏi thì ta liền nói một chút vậy, mấy hôm trước ta gặp được một người, nếu không có gì ngoài ý muốn, đó sẽ là tức phụ nhi của ta. Các ngươi tính toán trong lòng một chút, về sau ta đưa về, chớ có bị dọa nhảy dựng.”
Cha Chu kinh hỉ, với tính nết cứng đầu của trưởng tử, còn tưởng y không có hứng thú đối với chuyện thành thân. Không ngờ chính bản thân y đã gặp được một người, thật là duyên trời chú định: “Ha hả, không ngờ tiểu tử ngươi cư nhiên lại thông suốt rồi!”
Phùng thị cũng truy vấn: “Viêm nhi, là cô nương nhà ai vậy? Nếu ngươi thích, ngày mai ta liền đến cửa cầu hôn cho ngươi!”
Nàng cảm thấy, với nhân phẩm tài mạo của trưởng tử, cho dù người kia có là tiểu thư gia đình giàu có thì cũng có thể cưới về được.
Chu Chính Kình: “Chuyện này không vội, chúng ta chỉ vừa mới nhận thức, dù sao cũng phải bồi dưỡng cảm tình. Cứ việc tính là ta muốn, nhưng người ta cũng không nhất định sẽ nguyện ý.”
Nhân phẩm tướng mạo này của nhi tử cư nhiên còn không trị được, làm cho cha Chu vô cùng tò mò: “Người mà ngươi coi trọng rốt cuộc là tiểu thư nhà ai?”
Nếu đã tương ngộ ở trên phố, vậy có thể là nữ nhi nhà thường dân, ngày thường gặp gỡ vài lần cũng không tính là khó khăn, nhưng nếu là tiểu thư nhà giàu có, vậy thì lại phải cẩn thận.
Chu Chính Kình: “Bát tự cũng chưa biết, nói ra không thú vị.”
Y cũng đâu thể nói thẳng, người mà y coi trọng không phải nữ nhân, dù sao cũng phải cho người trong nhà một quá trình để thong thả tiếp thu.
Cha Chu nghe ra vẻ hàm hồ trong lời nói của nhi tử, cảnh cáo nói: “Ngươi liệu mà thanh tỉnh một chút cho ta, quan hệ ở kinh thành rắc rối khó gỡ, hủy hoại nhân duyên của người khác chính là kết thù, đừng động vào nữ nhân không nên động!”
Chu Chính Kình gật đầu: “Cha, người ta thanh thanh bạch bạch, điểm này ngươi cứ an tâm.”
Sau khi thông báo cho người nhà, Phùng thị thậm chí còn vui mừng đến độ chuẩn bị phòng ngủ mới y phục mới cho y, Chu Chính Kình cũng liền một lòng một dạ tính toán làm thế nào để mau chóng rước vợ vào cửa.
Nước Lương cũng không có luật hôn nhân đồng tính, nhưng luật là thứ chết, người là thứ sống, vẫn sẽ luôn có biện pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT