Thủ lĩnh đột nhiên chết, phó lãnh đạo đấu tranh nội bộ, lãnh đạo số 3 bị bắn, đám binh lính lâu la còn lại toàn bộ đều bỏ chạy toán loạn. Quân đội Thiên Thú Tinh thừa thắng xông lên, một đường đuổi bắt, những ai nguyện ý bước ra đầu hàng được giữ mạng, số còn lại cố ý chống cự đều bị tiêu diệt.

Chiếm cứ Bắc Tinh vực hơn ba mươi năm, tổ chức khủng bố RUA ác danh, đến đây đã hoàn toàn bị hủy diệt.

Quân đoàn 014 do Chu Tuyết Đình suất lĩnh có nhiệm vụ là điều tra và tiên phong, mặc kệ chiến trường mà kết thúc công tác. Chiến đấu vừa kết thúc, y liền nhận được tin nhắn mệnh lệnh của đại ca, yêu cầu y mang theo Cốc Đằng trở về chiến hạm trước.

Thân phận của Cốc Đằng đã là xưa đâu bằng nay, Chu Tuyết Lâu cũng không có tư cách chất vất một gián điệp cao cấp của Cục Quốc an, hỏi rằng hắn đã cài quả bom nano vào trong đầu tinh tặc vương bằng cách nào.

Chỉ là dưới đáy lòng anh liền nổi lên vô hạn đồng tình đối với em trai nhà mình, đụng tới một kẻ khống chế dục và chiếm hữu dục đều siêu quần như vậy, chú em tự cầu phúc cho mình đi.

Chu Tuyết Lâu hành quân lễ, hội báo tình hình chiến đấu: “3000 tinh tặc, trực tiếp hạ gục 1900 tên, tù binh đầu hàng 600 người, những tên tôm tép còn lại cũng không xốc nổi một chút sóng gió.”

Quan trọng nhất chính là, anh đã tận mắt chứng kiến tinh tặc vương Hoắc Quách tử vong, binh lính dưới trướng sau khi tịch thu được kỳ hạm của quân địch, đã tìm được một cổ thi thể không đầu, đối chiếu DNA, xác định là nguyên chủ.

Tên nam chính cặn bã này rốt cuộc cũng không còn cách nào gây tai họa đến chỗ chị ba nữa.

Gã chết, ngàn vạn gia đình hạnh phúc.

Tiểu thuyết 《Cá chậu chim lồng của tinh tặc vương》 của em trai nuôi, từ đây nghênh đón chương kết.

Ừm, tuyển thủ họ Chu hoàn mỹ công lược kết thúc ẩn BE, thật đáng mừng.

Máy truyền tin quân sự “tích tích” rung động, không ngừng truyền đến chiến báo mới nhất từ phía tiền tuyến, thỉnh cẩu chỉ thị của cấp trên.

Chu Tuyết Lâu đọc tin tức thứ nhất, tin tức này có quan hệ chặt chẽ với mọi người.

“Ở căn cứ RUA, phát hiện Trần Vũ Trạch bị bắt làm con tin, cùng với rất nhiều chứng cứ Trần gia cấu kết với tinh tặc. Lúc này đây, mặc cho Trần gia có giảo biện thoái thác như thế nào đi nữa, chứng cứ phạm tội cũng đã chất cao như núi.”

Chu Tuyết Đình “chậc chậc” hai tiếng: “Cư nhiên ngay cả con trai ruột cũng có thể vứt bỏ, Trần gia thật sự điên cuồng.”

Cốc Đằng tiến lên một bước: “Vị đồng nghiệp kia của em thế nào rồi?”

Ngón tay Chu Tuyết Lâu quét mở một tin tức khác, tiếp tục đọc.

“Cậu ta bị bắn trúng vai, nhưng không nguy hiểm đến sinh mệnh, hiện tại đã hội hội với quân đội tiếp viện. Năm con tin còn lại cũng bình yên vô sự, được giải cứu thành công.”

Cốc Đằng muốn nói lại thôi.

Chu Tuyết Đình nhướng mày: “Anh muốn nói thì cứ nói, ở đây cũng không có người ngoài.”

Đuôi mắt Cốc Đằng đảo qua, nhìn như là đang oán trách: “Anh vốn muốn lén thương lượng với em một chút, sau đó lại nói cho đại ca. Vị đồng nghiệp này của anh đã nằm vùng bên trong khu vực chiếm đóng của địch bảy tám năm, hắn có nói với anh, nhiệm vụ lần này hoàn thành hắn liền nghĩ đến việc chuyển nghề. Quê quán của hắn cũng ở Thiên Thú Tinh, xin anh cho hắn một vị trí ở hệ thống cảnh sát. Chức vị không cần quá cao, làm cảnh sát giữ chốt cũng được, hắn chuẩn bị dưỡng lão.”

Một câu ngôn luận vô trách nhiệm như vậy, nếu là do những người khác nói ra, Chu Tuyết Lâu sợ là sẽ trực tiếp bác bỏ. Hệ thống cảnh sát là vì dân phục vụ, không phải là viện dưỡng lão ăn no chờ chết.

Anh biểu tình nghiêm túc, mang theo một tia kính trọng: “Em yên tâm, đế quốc sẽ không quên công sức của những vị anh hùng vô danh, anh sẽ nói chuyện với hệ thống cảnh sát, để bọn họ sắp xếp, chức vị không quá cao đều có thể lựa chọn.”

Nếu không có sự tồn tại của người nằm vùng này, chiến dịch lần này của bọn họ đã không thể thuận lợi đến vậy, tỉ lệ thương vong tổn hại cũng sẽ không thấp như thế. Mỗi một sinh mệnh của chiến sĩ đều trân quý, họ đều mang trên lưng nỗi mong nhớ thiết tha của người nhà.

Anh cũng không làm việc thiên tư, đây là khen thưởng mà người có công lớn nên nhận được.

Trên màn hình bán trong suốt bên trong khoang chỉ huy, những chiến sĩ điều khiển cơ giáp của quân đội Thiên Thú Tinh, như mưa sao băng xẹt qua trong màn đêm rộng lớn.

Chu Tuyết Đình ngẩng đầu nhìn mãi một lúc lâu, trong mắt hiện lên ảnh ngược của ngân hà xán lạn.

“Đại ca, chúng ta đã thay mẹ báo thù rồi ư?”

Chu Tuyết Lâu giơ bàn tay ra, đập tay với em trai nhà mình.

“Đương nhiên, nợ máu đã trả!”

Xuất chinh ba tháng, sau khi trở về Thiên Thú Tinh, Phó soái Chu hạ mệnh lệnh, toàn bộ tướng sĩ được cho phê chuẩn nghỉ phép ba ngày, nghỉ ngơi ổn định, điều chỉnh trạng thái tâm lí hậu chiến.

Trở lại tổ trạch Chu gia, việc mà Chu Tuyết Đình muốn làm nhất, chính là nằm trên giường ngủ ba ngày ba đêm, trời sập xuống cũng đừng gọi y.

Kết quả, trời không sập, nhưng giường của y đã suýt nữa gãy đôi.

“Tổ tông ơi, tôi xin anh, hôm nay buông tha cho thằng em của tôi đi. Không phải anh nói muốn đi bệnh viện sao, mau đi đi!”

Hai tay hai chân của Cốc Đằng quấn trên người y, làn da dán chặt không chút khẽ hở, dung nhan vốn đã diễm lệ trải qua ngày đêm tưới mát, lại càng thêm dễ chịu mềm nhẵn, kiều nộn ướt át.

“Gấp cái gì chứ, anh hẹn buổi chiều mới khám bệnh mà.”

Chu Tuyết Đình nỗ lực muốn xé người xuống nhưng không thành công, “dính người thần công” của lão yêu tinh này càng ngày càng lợi hại, quả nhiên là đạo hạnh đã cao thêm một thước.

“Bác sĩ Triệu không phải chỉ khám bệnh buổi sáng thôi sao, anh lúc này là đi khoa nào?”

Vấn đề này coi như đã chọc tới chỗ thương tâm của Cốc Đằng, hắn u oán nhìn người trước mắt: “Dù sao cũng không phải khoa phụ sản.”

Chu Tuyết Đình run lên, nhìn cái miệng chỉ giỏi phá này của hắn, cái hay không nói, chỉ toàn nói cái dở.

Không phải cũng chính là vì chuyện con cái này, mới hại y lao tâm lao lực lại còn đau thận sao.

Cốc Đằng bò trên người y, giống như một kỵ sĩ kinh nghiệm phong phú đa mưu túc trí, sắp sửa thuần phục một con ngựa hoang táo bạo không phục mệnh lệnh.

Từ góc độ từ dưới nhìn lên của Chu Tuyết Đình, vừa lúc có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa ở phía trên, hai điểm hồng mai kia trải qua một hồi mưa gió mài giũa mà bất khuất nở rộ, đặc biệt là đóa bên trái, phía dưới quấn quanh một cái bớt nhỏ hình chữ S, vị trí gãi đúng chỗ ngứa, giống như một sợi dây đằng uốn lượn mang trường phái trừu tượng, tô đậm đóa hồng mai càng thêm yêu dị câu nhân.

Phong cảnh tuyệt diệu như thế, dù có là một kẻ thần kinh sắt thép rắn rỏi như Chu Tuyết Đình, cũng không nhịn được mà trầm mê.

Cốc Đằng nhếch một bên khóe môi, giấu đi ba phần đắc ý, tựa như vô tình mà nói: “Thân ái, anh vẫn luôn có một chút chuyện không rõ, em đối với những Omega khác từ trước đến này đều là bảo trì khoảng cách, rất hiểu sự khác biệt giới tính. Nhưng lúc trước, em như thế nào lại sinh ra tình huynh đệ với anh?”

Khi hai người mới vừa nhận thức, quả thật là vì Chu Tuyết Đình luôn luôn chiếu cố, mới làm cho hắn sinh ra ý niệm trâu già gặm cỏ non, một lòng chỉ muốn bị xuyên chết ở trên người y.

Bao gồm cả khi hắn quyết theo đuổi không bỏ sau đó, Chu Tuyết Đình rõ ràng cũng có chút ý động, nhưng lại cố sống cố chết ôm “tình huynh đệ” không buông, qua mấy năm mới rốt cuộc cũng bẻ cong được y. Điểm kỳ quái này, Cốc Đằng cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ ra.

Nếu nói Chu Tuyết Đình sinh ra tình huynh đệ vào sinh ra tử sống chết có nhau với những chiến hữu Alpha kia, hắn sẽ tin tưởng tuyệt đối, nhưng đối với một Omega khác phái, giả thiết cộc lốc này đã sớm có thể trốn bao xa liền trốn đi rồi.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Chu Tuyết Đình tức khắc vang lên, đây thật là một cái đề tài trí mạng mà.

Nhắm mắt nằm yên, giả vờ không nghe thấy.

Y có thể giải thích hay sao?

Nói rằng gương mặt của hắn có tám chín phần tương tự với em trai nuôi ở đời trước, tự nhiên như vậy mà nhìn người nhớ người, nên khi thấy thân thế hắn thê thảm, liền không có cách nào buông tay mặc kệ ư?

Tôi xem anh là anh em khác cha khác mẹ, kết quả anh lại muốn ăn tôi!

Đối với một gương mặt giống với em trai của mình, y có thể xuống tay thì chính là cầm thú!

Thời điểm y chết ở đời trước, em trai nuôi chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa thành niên.

Chẳng sợ y đã sống lại trong tiểu thuyết, mỗi khi tới cao trào, ý loạn tình mê, y vẫn còn sinh ra một loại ảo giác mình chính là cầm thú.

Cốc Đằng sao có thể không rõ đối phương là đang cố ý trốn tránh vấn đề, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, coi như là một chút tình thú trong sinh hoạt vậy.

Tương lai còn dài, hai người còn có cả đời.

Cốc Đằng buồn cười vỗ vỗ Chu-đà-điểu-Tuyết-Đình, rời giường mặt quần áo.

Chu Tuyết Đình nhẹ nhàng thở ra, xốc chăn lên, bọc chính mình thành trinh tiết liệt phu.

Hai ngày hai đêm rồi, y đã sắp bị ép khô.

30 như lang, 40 như hổ, quả nhiên đều là giáo huấn huyết lệ của người từng trải.

Chu Tuyết Đình đương nhiên bỏ lỡ bữa sáng, thật vất vả lắm mới ngủ được một giấc an ổn mà xuống lầu, trên bàn cơm trưa chỉ có chị ba Chu Tuyết Tình. Nhìn ra phía bên ngoài khung cửa sổ, lão cha nhà mình đang bị hai đứa cháu nhỏ lôi lôi kéo kéo ngồi xuống mặt cỏ, hưởng thụ đình viện làm một buổi dã ngoại.

Trong gió truyền đến tiếng cười thanh thúy của bé gái: “Ông nội, con làm sandwich cho ông đó, ông phải ngoan ngoãn ăn hết nha!”

Bé trai không cam lòng bị yếu thế: “Em tránh ra đi, ông nội rõ ràng thích pizza anh làm!”

Chu Tuyết Đình đồng tình nhìn về nơi xa, lão cha nhà mình bị hai cái tay nhỏ tranh nhau đưa một món đồ nướng cháy đen thui đến bên miệng, quản gia Tiền ở một bên chạy lên cứu giá, kết quả cũng bị kéo vào chơi trò chơi gia đình.

Chơi cùng trẻ con, thật đúng là thiên hạ đệ nhất khổ hình.

Lão yêu tinh nhà y cư nhiên còn đang muốn sinh một đội bóng, vậy chẳng phải nửa đời sau mình liền chết trong địa ngục sữa bột và tã lót, không còn một con đường sống hay sao!

Chu Tuyết Đình càng nghĩ càng cảm thấy tương lai ảm đạm, hóa bi phẫn thành thức ăn, một hơi nuốt sạch ba miếng bò bít tết.

“Chị, mấy ngày nay chị thanh nhàn quá vậy? Bảo nhị tẩu đầu tư cho chị mấy bộ phim truyền hình chuyển thể hot hot đi, nếu đã làm diễn viên, phải chăm chỉ lên chứ.”

Chu Tuyết Tình hệt như con mèo nhỏ, đếm từng hạt cơm bỏ vào bụng, ăn xong liền ngồi đùa nghịch một chậu hoa hồng. Chậu hoa kia cành lá tươi tốt, trên đỉnh nở rộ một đóa hoa hồng vàng rực rỡ.

“Chị có kịch bản tốt thì đi diễn, không có kịch bản thì nhàn rỗi, không bắt buộc.”

Chu Tuyết Đình cảm thấy kỳ quái cô vì sao lại quý trọng một chậu hoa hồng vàng: “Đây là fan tặng chị à?”

Chu Tuyết Tình vui vẻ gật đầu, biểu tình hiếm thấy mà mang theo một tia khoe khoang: “Ừ, là một trạm tỷ tặng chị, hàng nằm đều tặng hoa hồng vàng, em nói có kỳ quái hay không?”

Chu Tuyết Đình phát ra câu hỏi của một thẳng nam: “Kỳ quái chỗ nào? Hoa hồng không phải khá tốt sao.”

Chu Tuyết Tình oán trách: “Đàn ông con trai các em cũng không hiểu, mỗi loại hoa hồng đều có một ý nghĩa khác nhau, hoa hồng đỏ đại biểu cho tình yêu nhiệt tình, hoa hồng vàng đại biểu cho sự tạ lỗi. Fan nhà chị, đâu cần phải xin lỗi chị chứ?”

Chu Tuyết Đình uống một ngụm cà phê: “Người kia hẳn là có cùng một kênh tư tưởng với em đấy.” (ý là không biết hoa hồng vàng có ý nghĩa gì)

Chu Tuyết Tình đại kinh thất sắc: “Ý em là, người đó là nam?”

Chu Tuyết Đình nhướng mày: “Chị cũng đâu phải là không có fan nam, có gì mà kỳ quái.”

Biểu tình của Chu Tuyết Tình trở nên ngượng ngùng mất một lúc, mới lúng túng nói: “Em không biết, trạm tỷ đều cam chịu là con gái. Chị cũng chưa từng trực tiếp nói chuyện qua với người đó, nhưng có đưa qua một phần lễ vật, để cảm tạ vì những năm qua đã luôn cẩn trọng giúp chị xử lý trang web tuyên truyền.”

Cô cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài làm cho mình phiền não này: “Buổi chiều chị muốn đi thăm mẹ, em có đi không?”

Chu Tuyết Đình sửng sốt: “Chị như thế nào lại……”

Chu Tuyết Tình cười ôn nhu: “Đừng hiểu lầm, không phải chuyện đại sự gì đâu, chỉ là đi thăm mẹ thôi.”

So sánh với Alpha, Omega xác thật là dễ đa sầu đa cảm hơn, Chu Tuyết Đình gật đầu: “Buổi chiều em không có việc gì, cùng đi vậy.”

Trên đường trở về, chính là thuận tiện đi đón lão yêu tinh nhà y.

Mộ phần của mẹ Chu thực thoải mái thanh tân, không hề trang trí hoa cỏ dư thừa, từ phía xa nhìn lại liền thấy bốn viên tiểu bạch dương phấp phới đón gió, được mấy anh em trong nhà tự mình chôn xuống lúc hạ táng.

Khi vừa xuống xe, Chu Tuyết Tình hóm hỉnh hỏi: “Hôm nay sao không nhìn thấy Cốc Đằng, các em không phải là luôn dính nhau như sam hay sao?”   

Chu Tuyết Đình chấn kinh: “Trời xanh ơi, bảo bảo thuần khiết duy nhất của nhà chúng ta, rốt cuộc cũng bị làm bẩn rồi!”

Sắc mặt Chu Tuyết Tình đỏ lên, đấm y vài cái. Bị ảnh hưởng từ mấy Omega đã kết hôn trong nhà, cô xác thật cũng đã thành thục hơn nhiều so với dĩ vãng.

Ở trước mộ của mẹ Chu có đặt một bó hoa tươi, hoa hồng vàng phối hợp với hoa baby, cũng không phải hoa cúc trắng đưa tiễn người ra đi tầm thường.

Chu Tuyết Tình buông bó hoa trong tay, kỳ quái nói: “Ai đã từng ghé qua nơi này, vì sao lại đưa hoa hồng vàng? Hôm nay cũng thật quái lạ, nơi nơi đều thấy hoa hồng vàng.”

Chu Tuyết Đình thì tựa như đang suy tư.

……

Cốc Đằng cũng không đến bệnh viện mình thường đi, phòng khám bệnh được hẹn trước cũng không phải là của bác sĩ Triệu.

Hắn đi đến một trong những bệnh viện tâm thần mà mình đầu tư thành lập, nơi này thu dụng tất cả những người mắc bệnh tinh thần nghiêm trọng, cơ bản là những bệnh nhân không có hy vọng xuất viện. Trong đó không thiếu những kẻ điên có tính công kích.

Ừm, tựa như chính hắn vậy.

Chẳng qua, hắn có chỉ số thông minh và EQ cao, hiểu được cách làm thế nào để khiến mình thoạt nhìn trông giống một người bình thường.

Hơn nữa, hắn đã có linh đan diệu được là Chu Tuyết Đình rồi.

Hắn quen cửa quen nẻo đi dọc theo hành lang, ngẫu nhiên gặp được mấy bệnh nhân ra ngoài thông khí, còn có thể thân thiết lên tiếng chào hỏi, tựa như bạn bè nhiều năm không gặp.

Ở phía cuối hành lang phá lệ an tĩnh. Phòng bệnh hai bên đều đóng chặt, ngay cả y tá hộ sĩ cũng không có mấy người.

Cốc Đằng lần lượt nhìn qua số phòng: “Tìm được rồi, ở ngay đây.”

Hắn đẩy cửa tiến vào, có lễ phép mà thăm hỏi: “Tôi lại tới thăm dì đây.”

Trên giường có một phụ nữ Beta, bị băng vải trắng bọc kín mít hệt như xác ướp cột vào giường, miệng bị bịt lại bằng một lớp băng dán, chỉ còn một đôi mắt trừng lớn, oán hận nhìn chằm chằm hắn.

Cốc Đằng tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà ta: “So với lần trước tôi tới, bệnh của dì hình như đã nghiêm trọng hơn rồi. Tôi rất lo lắng, nếu còn tiếp tục như vậy, trên đời này sẽ không có thứ thuốc và thiết bị nào có thể chữa khỏi bệnh cho dì mất.”

Người phụ nữ Beta tựa như bị lời nói của hắn kích thích, đôi mắt sưng đỏ phủ kín tơ máu hoảng sợ trừng lớn, thân thể kịch liệt giãy giụa.

“A a……” Bà ta muốn mở miệng, nhưng miệng đã bị phong bế, căn bản không thể phát ra âm thanh.

Cốc Đằng làm như không thấy mà cười khẽ, như đang cùng một người bạn cũ nhàn thoại việc nhà: “Lần này tôi tới là muốn nói cho dì, tình huống gần nhất của con trai dì, Phùng Tân Viễn.”

Trong ánh mắt mang theo một chút mong đợi của người phụ nữ, từng câu từng chữ hắn vứt ra hệt như ngàn đao đâm vào tim người.

“Nó ấy hả… Chết mất rồi!”

Bà ta sửng sốt, ngay sau đó liền điên cuồng vặn vẹo thân thể, sự phẫn nộ mãnh liệt áp qua cảm giác sợ hãi vừa rồi, giường đệm bị bà ta chấn động vang lên tiếng “khanh khách”, khiến cho người ta không nhịn được mà sợ hãi, liệu trong giây tiếp theo, ả đàn bà điên này có thể sẽ thoát khỏi trói buộc, nhào lên bóp chặt yết hầu của đối phương hay không.

Nhưng Cốc Đằng biết, bà ta không làm được.

Hắn khí định thần nhàn ngồi đó: “Tôi vốn dĩ muốn để nó sống thêm mấy năm, dù sao thì cái chết đối với nó chính là quá tiện nghi rồi. Chỉ là, nó không chịu nghe lời trốn ngục chạy ra ngoài, còn đi làm tinh tặc. Chậc chậc, nó đại khái là muốn báo thù tôi, đáng tiếc, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã chưa từng cho nó cơ hội.”

“Nó chỉ là con chuột bạch trong tay tôi, tùy tiện chơi chơi mà thôi.”

Trong mắt người phụ nữ Beta trào ra nước mắt, cái miệng bị khóa chặt “ô ô” mà phát ra tiếng kêu.

Cốc Đằng thưởng thức biểu tình của bà ta: “Dì rốt cuộc cũng cảm giác được, nỗi thống khổ năm đó của tôi rồi sao?”

“Vậy thì đúng rồi, tôi sẽ không để dì chết đâu, tôi sẽ để dì sống thật lâu, cả đời sống trong sự đau khổ đến thấu tim gan đó.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, hắn tùy tay cầm nước thuốc khử trùng ở hành lang, chà xát tay. Tất cả mọi thứ ở nơi này, bao gồm cả vi khuẩn, hắn đều không muốn mang theo về nhà.  

Cách một bức tường, tựa như hai thế giới.

Bên trong bức tường luôn mở điều hòa, bốn mùa lạnh lẽo, từng viên gạch lớp ngói đều thấm vào trong cốt tủy mùi thuốc sát trùng. Trắng tinh vô vị đến cực hạn, khiến cho người ta cảm thấy còn khủng bố hơn so với màu đen thâm thúy ám trầm.

Bên ngoài ánh mặt trời rọi xuống, tia nắng xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp ngọn cây, làm đôi mắt yếu ớt của hắn trong nháy mắt liền cảm thấy đau đớn kích thích. Hắn theo bản năng giơ tay che lại, đứng bất động.

Dưới bóng râm mát mẻ trước bãi đỗ xe trên đường, một nam nhân cao lớn chậm rãi đi tới.

Ánh mặt trời chói chang giữa trưa sái lạc trên người y, làm cho y nhiễm một tầng ánh sáng khiến người khác không cách nào nhìn thẳng, giống như một vị thần ánh sáng của thiên quốc.

Vị thần ấy đi đến trước mặt hắn, kéo tay hắn lại. Lòng bàn tay to rộng và khô ráo bao bọc lấy hắn, có thứ gì đó ấm áp thẩm thấu vào trong, hòa tan dòng máu lạnh băng chảy trong huyết quản của hắn.

Em bước tới từ trong ánh dương, cứu vớt anh từ trong vũng bùn tăm tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play