Trần Vũ Trạch sắc mặt tái nhợt tránh ở một góc sô pha, nơm nớp lo sợ, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không dám, mạc danh cho người ta một cảm giác bệnh thần kinh. Khi bác sĩ băng bó vết thương cho cậu ta, cậu ta dù đau đến mức run rẩy, vẫn thà cắn nát môi cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Mẹ Trần đau lòng đến hỏng mất: “Bác sĩ Lưu, ông xuống tay nhẹ một chút.”
Bác sĩ Lưu: “Được được, Trần công tử không bị xương đến xương cốt, bôi thuốc hai tháng là khỏi rồi.”
Từ góc độ quan sát của ông, vết thương trên người Trần công tử dễ chữa trị, nhưng bị thương trên tinh thần lại là thứ phiền toái. Dù vậy, đối với loại bệnh tật trên tinh thần này, người nhà bệnh nhân không đề cập tới, bác sĩ bọn họ sao có thể tùy tiện mở miệng nói.
Những gia tộc lớn này đều coi trọng thể diện, lỡ như truyền ra ngoài lời đồn đãi gì, ông nhất định cũng không thể sống tốt.
Xử lý xong vết thương của Trần Vũ Trạch, bác sĩ Lưu lại xem qua Alpha bị đánh thành đầu heo ở bên cạnh. Mặt mũi bầm dập, thật sự là đã bị đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Nếu đối với con trai Omega là đau lòng, thì nhìn đến con trai Alpha, mẹ Trần chính là tim đau như bị dao cắt, không ngăn được nước mắt: “Chu gia cư nhiên dám đối xử với con của tôi như vậy, trong mắt còn có quân pháp hay không, tôi muốn tố cáo bọn họ!”
Trần Dự Đông cắn răng, toàn lực chống cự lại cảm giác đau xót do nước thuốc gây ra, nghe vậy cả người liền run lên: “Mẹ, mẹ đừng tự chủ trương!”
Mẹ Trần ngẩn ra, kinh ngạc đến mức quên cả gạt lệ: “Bọn họ xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua? Chu gia tuy thế lớn, nhưng Trần gia chúng ta cũng không phải dễ chọc!”
Trần Dự Đông: “Mẹ, mẹ không hiểu!”
Gã là một người đàn ông tâm huyết, bị người khác đánh sao có thể cam tâm, thế nhưng câu nói mà Chu Tuyết Đình bỏ lại trước khi rời đi vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu, làm cho gã run sợ không thôi. Sau khi về đến nhà, gã thậm chí còn không lo xử lý thương thể, mà lại trước tiên gọi điện cho cha.
Khi cựu Thượng tướng Trần Dục trở về thì bác sĩ Lưu đã rời đi. Ông ta cởi áo khoác, giao cho mẹ Trần đang đứng ở một bên: “Bà ra ngoài trước đi.”
Gia phong của Trần gia từ trước đến nay đều là Alpha nói một không hai, Omega chỉ cần thuận theo là được. Mẹ Trần nửa câu cũng không dám hỏi, chắp vá nói: “Tôi đi xem cơm chiều ở phòng bếp, xem xem chuẩn bị thế nào rồi.”
Ánh mắt Trần Dục dạo qua một vòng giữa hai người con trai, trong lòng không ngăn được một tia thất vọng, vì sao Chu gia nhân tài lớp lớp, cưới vợ đều là Omega tài giỏi, có thể một mình đảm đương ở một phía. Mà Trần gia bọn họ, lại không có nổi một kẻ nào nên hồn.
Trước đó vài ngày, con trai nhỏ Trần Vũ Trạch đột nhiên giống như đổi thành người khác, hiểu được phải suy xét vì lợi ích của gia tộc, ông ta vốn dĩ cũng thật sự ôm vài phần kỳ vọng. Kết quả thì sao, nhìn bộ dáng phúc dọa phá gan này xem, đời này có thể dựng thẳng cột sống mà sống hay không còn khó nói.
Trần Dự Đông từ trước đến nay đều tư chất bình thường, ưu điểm duy nhất chính là biết nghe lời.
Trần gia còn lại mấy người con cháu, so với hai đứa này lại càng bất kham.
Trần Dự Đông thấy cha sắc mặt ngưng trọng, rất có dự cảm mưa gió sắp nổi lên, liền thấp giọng hỏi: “Ba, Chu gia kia…… thật sự đang điều tra chúng ta sao?”
Trần Dục thở dài: “Bọn họ đây là muốn cùng chúng ta liều mạng đến cùng.”
Hết thảy mọi căn nguyên đều bắt đầu ở “thảm án hào môn”. Ai có thể ngờ, trên con thuyền vũ trụ phổ phổ thông thông kia, cư nhiên còn có lão phu nhân Chu. Trần Dục không ngừng hối hận, lúc trước nên sớm một chút phái binh đến tiếp viện, chứ không phải chỉ trơ mắt nhìn mọi thứ phát sinh.
“Hoắc Quách tên lỗ mãng ngu xuẩn kia, làm liên lụy đến Trần gia chúng ta tới mức này!”
Ông ta cũng không ngừng thầm mắng kẻ đầu sỏ gây tội tạo thành thảm án lần này.
Cảm giác sợ hãi trong lòng Trần Dự Đông càng sâu: “Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nếu thật sự để mặc cho Chu gia nắm giữ chứng cứ bọn họ cấu kết với tổ chức khủng bố RUA, Trần gia liền cứ thế xong đời. Đây không phải là tham ô, hối lộ, mà chính là phản quốc. Mỗi người nhà họ Trần đều sẽ bị áp giải lên tòa án quân sự. Vận khí tốt thì thoát chết, bị phán tù chung thân, một kẻ chủ mưu trực tiếp tham dự như cha của gã, ăn một viên kẹo đồng chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trần Dục nện một đấm xuống bàn, giống như một con sư tử phát cuồng không có chỗ để phát tiết.
“Còn có thể làm thế nào, hiện tại chỉ còn nước đâm lao thì phải theo lao, liên thủ cùng Hoắc Quách, khiến cho chiến dịch diệt phỉ của Chu gia thất bại. Tên chó má Hoắc Quách kia, lén lút lưu trữ thông tin ký lục của chúng ta, cư nhiên còn lấy đó ra để uy hiếp ta!”
Ở một bên, Trần Vũ Trạch hoảng hốt một lúc lâu, mới rốt cuộc nghe rõ ràng hai người kia đang thảo luận cái gì, run rẩy hỏi: “Các người…… cấu kết với tinh tặc?”
Trần Dục nhíu mày: “Không phải các người, mà là chúng ta. Tiểu Trạch, mày cũng là con cháu Trần gia.”
Không nói đến Trần Vũ Trạch, vừa nghe thấy chuyện này liền kinh sợ đan xen, mà ngay cả người đã sớm biết nội tình là Trần Dự Đông cũng tâm hoảng ý loạn. Lúc trước gã bán đứng quân bộ bán tin tình báo, vẫn không cảm thấy có gì ghê gớm.
Dưỡng phỉ tự trọng, như Trần gia đã bò đến đỉnh cao nhất của ngọn núi quyền lực, vì tự bảo vệ mình, gã cũng không còn cách nào.
Nhưng chuyện tới trước mắt, khiến cho đầu óc gã đột nhiên thanh tỉnh đến mức xưa nay chưa từng có, cái gì gọi là không còn cách nào, nói đến cùng, chính là luyến tiếc có được tám ngày phú quý mà thôi. Tư vị đứng trên đỉnh cao quá mức mỹ diệu, làm cho người ta không cách nào buông tay.
Bình dân cũng vậy, thế gia cũng vậy, từ hàng trăm năm nay đều có những thời điểm lên voi xuống chó, người đi trà lạnh.
Không có gia tộc nào có thể trường thịnh không suy.
Dù thế hệ này của bọn họ xuống dốc, nhưng ai có thể bảo đảm đời sau sẽ không có nhân tài kiệt xuất? Luôn có con cháu có thể chấn hưng gia tộc, khôi phục vinh quang cho dòng họ. Thế hệ tiếp nối thế hệ, kế thừa ý chí của bậc tiền bối, đây mới chính là ý nghĩa sản sinh ra gia tộc.
Thủ đoạn của Trần gia, tựa như một kẻ tự cho là thông minh múa may trước mặt thẩm phán. Ngươi cho rằng mình đã thoát được một kiếp, nhưng trên thực tế đã là hãm sâu vào trong vũng bùn, đoạn tuyệt đường lui mà không tự biết.
Chủ soái hiện tại của quân đội Thiên Thú Tinh là Thượng tướng Viên Hồng, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở ôm chén trà, ngồi trong văn phòng xem văn kiện, giao hết thảy thực quyền cho Chu Tuyết Lâu. Đó có phải là ngu xuẩn, vô năng không? Không, đó mới chính là kẻ thức thời.
Trần gia tự cho là thông minh, cấu kết với tinh tặc. Một khi chứng cứ phạm tội được xác thật, mối họa diệt tộc liền ở trước mắt. Bọn họ không chỉ đã hủy diệt chính mình, mà cũng hủy diệt mọi hy vọng của đời sau.
Đây mới là, chân chính cùng đường bí lối.
Môi Trần Dự Đông phát run, trong ánh mắt còn sót lại một tia mong đợi cuối cùng: “Ba, nếu không…… chúng ta tự thú đi! Chúng ta chết cũng không đủ đền tội, nhưng…… cũng phải vì con của ba, cháu của ba mà xuy xét!”
“Tiểu Bằng của con, nó mới có tám tuổi!”
“Hiện tại đi tự thú, hành vi phạm tội của chúng ta được giảm nhẹ, còn có thể bảo tồn mồi lửa cho đời sau, nếu còn tiếp tục cấu kết với tinh tặc, làm cho chiến dịch diệt phỉ kia thất bại, đó mới chính là tội không thể tha thứ. Trần gia sẽ hoàn toàn tuyệt hậu……”
“Bang” một tiếng giòn vang.
Đáp lại gã, là một cái tát của Trần Dục: “Đồ nhu nhược!”
Vị lão tướng quân đầu tóc hoa râm này đã hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa ngày xưa, hai mắt ông ta đỏ đậm, hung ác như thú hoang. Sư tử đói khát đến cùng đường cũng sẽ không ngại dùng sư tử con để lấp đầy bụng.
Còn nói chuyện tương lai? Ông ta mới chính là khởi đầu và kết thúc của cái gia tộc này!
Trần Dục đã không còn kiên nhẫn nói chuyện với hai thằng con trai ngu xuẩn, trỏ ngón tay về phía Trần Vũ Trạch: “Lúc này chúng ta hợp với Hoắc Quách, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại! Để chứng minh cho thành ý của chúng ta, Hoắc Quách yêu cầu đưa mày đến tổ chức RUA làm con tin!”
Trần Vũ Trạch sửng sốt một hồi, không dám tin tưởng: “Ba, đó là tinh tặc, tổ chức khủng bố mà! Bọn chúng như thế nào lại biết tới một Omega?”
Sắc mặt Trần Dục lạnh băng: “Mày không phải vẫn luôn muốn cứu vớt gia tộc hay sao, hiện tại thời khắc để mày thể hiện giá trị của mình đã tới rồi! Hoắc Quách cũng coi như là một thế hệ kiêu hùng, cũng không tính là bôi nhọ mày.”
“Ba, ba không thể như vậy……”
Trần Vũ Trạch lảo đảo tiến lên, muốn ôm lấy cánh tay cha mình, nhưng lại bị vô tình đẩy ra. Nước mắt cậu ta rơi như mưa, không rõ vận mệnh đời này của mình như thế nào lại ra nông nỗi này.
Rõ ràng đời trước, cậu ta tuy đã gả sai cho một nam nhân, hôn nhân bất hạnh, nhưng ít nhất cuộc sống thái bình, vật chất cũng không thiếu, dưới gối còn có mấy đứa con.
Trọng sinh một đời, cậu ta ngược lại sống không bằng đời trước.
Vì sao? Chẳng lẽ là vì cậu ta trọng sinh, đã mang đến hiệu ứng cánh bướm?
Không màn đến Trần Vũ Trạch khóc lóc cầu xin, Trần Dục thờ ơ buông tay rời đi.
Động tĩnh bên phía Trần gia, Chu gia lúc này hoàn toàn không biết gì cả.
Chu Tuyết Đình sắp tham gia diễn tập quân sự, chờ đến khi diễn tập kết thúc, quân đội Thiên Thú Tinh sẽ trực tiếp xuất phát đến Bắc Tinh vực, tiêu diệt tổ chức RUA.
Trước khi đi, y ngàn dặn vạn dò: “Lần này tôi vừa đi chính là ba bốn tháng, anh tự mình chú ý bản thân một chút, kiêng rượu và thuốc lá, không cho phép thức đêm. Anh muốn phá hư thân thể của chính mình, tôi không quản được, nhưng nếu anh dám làm ảnh hưởng đến nhãi con của tôi, thì anh liệu hồn!”
Vô luận y nói cái gì, Cốc Đằng cũng đều gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn đến mức không giống với hắn thường ngày.
Nếu hắn thực sự mang thai con của Đình Đình, hắn sao có thể để bảo bảo chịu một chút thương tổn nào. Hắn sẽ hận không thể dâng lên hết thảy những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt của nó.
Dù là thứ hắn nhận được, hay không nhận được lúc còn nhỏ, con hắn đều sẽ không thiếu một thứ gì.
Đưa tiễn ông chồng mới cưới, Cốc Đằng khôi phục công tác hằng ngày, mỗi ngày đều trôi qua thực phong phú. Tuy trượng phu không ở bên cạnh, nhưng thân là quân tẩu, đã sớm nên có loại giác ngộ này.
Hắn mỗi đêm trước khi đi ngủ đều phải gửi cho Chu Tuyết Đình một tin nhắn thật dài.
Giống như viết thư tình, càng ngày càng ai lớp du ba ngàn.
Hắn biết Chu Tuyết Đình không nhất định mỗi ngày đều có thời gian để xem thiết bị liên lạc cá nhân, trả lời tin nhắn lại càng không thể hứa hẹn, nhưng vẫn tiếp tục gửi như không hề biết đến mệt mỏi là gì.
Buổi tối một tháng sau, Cốc Đằng gửi đi tin nhắn, ôm búp bê vải hình Chu Tuyết Đình kích cỡ người thật tiến vào mộng đẹp.
Từ từ…… Bạn nói những thứ này không phải đã bị tiêu hủy rồi sao ấy hả? Ha hả, đó chỉ là để ứng phó với những cuộc kiểm tra đột kích thôi. Thượng có chính sách, hạ có đối sách, thỏ khôn có ba hang, luôn có cá lọt lưới mà.
Trong bóng đêm, thiết bị liên lạc cá nhân đột nhiên “đô đô” chấn động hai tiếng.
Cánh tay trắng nõn của Cốc Đằng vươn ra từ trong chăn, vẫn còn buồn ngủ.
“Ai vậy, đã trễ thế này rồi, dám gây trở ngại ông đây gặp gỡ chồng yêu và con trai ở trong mộng.”
Tin nhắn này đến từ một dãy số xa lạ.
“Boss, bao giờ mới đến thời điểm thu võng vậy? Còn tiếp tục như vậy nữa, lão tử sắp biến thành người dẫn đầu thế lực tà ác rồi!”
Người gửi: Lợn giả cầy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT