Sau đó Nam Cung Huyền lạnh lùng rời khỏi, chẳng quan tâm những người khác phản ứng ra sao, số phận hắn ta như thế nào. Vừa khuất khỏi tầm mắt các khán giả, cô bắt gặp Thải Nhi đang lo lắng nhìn chính mình. Nhanh chóng bước tới, cô nắm lấy tay nàng kéo hướng phòng nghỉ. Suốt dọc đường, nàng để yên cho cô kéo, ánh mắt ôn nhu tới cực điểm. Vào phòng, khóa cửa, cô đem Thải Nhi ôm vào ngực, cằm tựa lên vai nàng. Như cởi bỏ đi lớp vỏ bọc của mình, khí thế trên người cô phút chốc trở nên mềm nhũn, ngay cả thanh âm cũng giống như một cái tiểu nãi cẩu đang gọi.
"Phiền toái. Mệt mỏi."
"Được rồi, em mau nằm xuống đi. Trên người có bị thương không ?"
"Không có." Hắn ta tính cọng hành nào, một góc áo đều không đụng tới nổi.
"Không có thì tốt. Ha... Ha... Ngứa. Đừng cọ nữa."
Thải Nhi bị cô cọ tới cọ lui làm cho ngứa, nhịn không được cười ra tiếng, đưa tay nhẹ đẩy đầu cô một chút. Nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng, Nam Cung Huyền miễn cưỡng tiêu tan một chút táo bạo trong lòng, không có cọ tiếp nhưng hai tay như cũ vẫn ôm chặt. Gặp cô đột nhiên dính chính mình, Thải Nhi còn rất hưởng thụ.
Cộc cộc cộc
Nhưng hai người chưa dính lấy nhau lâu lắm đã bị tiếng gõ cửa buộc phải tách ra. Mang theo tâm tình tràn ngập úc táo, Nam Cung Huyền không tình nguyện mở cửa. Gặp người bên ngoài đều thân thuộc, sắc mặt cô mới tốt một điểm. Nghiêng người để họ vào, mau chóng khoá cửa, cô lại lôi kéo Thải Nhi ngồi lên giường, cả hai lại dính thành một khối.
"Đứa nhỏ đây là làm sao ?" Nữ vương nghi hoặc nhìn Nam Cung Huyền.
"Tâm tình không tốt." Thải Nhi da mặt mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy, chưa qua bao lâu hai má đã đỏ bừng.
Cứ việc trước mặt đều là người một nhà, nàng còn nhịn không được vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô mau buông tay. Gặp nàng đã ngượng ngùng tới mức mặt đỏ thành quả cà chua, cô chỉ có thể từ bỏ, đưa mắt tìm kiếm đối tượng khác. Nữ vương bị loại bỏ ngay đầu tiên, đại khái là do bị ăn đậu hủ quá hình thành bóng ma. Lạc Cẩm Y hình thể quá nhỏ, ôm không đã tay. Còn lại Đổng Vân Nhu cùng Long Thanh Hàn, cô phân vân không biết nên vươn móng vuốt câu người nào. Không đợi cô rối rắm xong, Long Thanh Hàn đã ngồi xuống bên cạnh. Nam Cung Huyền thực không kiêng nể gì lập tức đem người ôm lấy.
"Tên kia giải quyết thế nào ?"
Nói tới chính sự, Vân Đan Sa La vẻ mặt trở nên nghiêm túc, khí tràng thậm chí áp qua Long Thanh Hàn. Mà Thải Nhi khí thế cũng biến đổi, giống như kề cận sát biên giới hắc hoá. Nàng có thể đối ai cũng hoà khí, duy độc kẻ nào dám xúc phạm Nam Cung Huyền tuyệt đối phải bị trừng phạt. Đó là nàng tín ngưỡng cũng là nàng ái nhân.
"Tốt nhất không cần nhìn thấy hắn lần nữa."
Nam Cung Huyền bĩu môi, đem mặt giấu vào ngực Long Thanh Hàn, nhượng khí tức thanh lãnh của nàng giúp chính mình bình tĩnh lại. Cô cực kỳ chán ghét kẻ nào coi thường cô chỉ vì hai chữ giới tính. Rõ ràng thực lực của cô không hề thua kém Long Ngạo Thiên nhưng cố tình những người đó lại cho rằng cô không có khả năng. Không chỉ như vậy còn si tâm vọng tưởng chính mình có năng lực thay thế. Là nam nhân thì giỏi lắm sao ? Đến cuối cùng đều giống nhau bị cô đánh tới mức thảm bại. Đáng tiếc chỉ có mỗi Long Ngạo Thiên là bị đánh tỉnh, những kẻ khác vẫn rục rịch tranh giành cái danh hiệu Quang minh chi tử của cô. Cứ việc thường ngày đều một bộ sợ hãi, mấy người đó chỉ cần chộp được cơ hội lại ra gây chuyện.
"Tốt." Nữ vương lạnh lùng cười, có lẽ hắn đời này đều đừng mong thoát khỏi được ngục giam.
"Trận kế tiếp của Long Ngạo Thiên sắp bắt đầu. Ngươi có ra coi không ?"
"Cũng được."
Nghĩ tới hắn sắp bị đánh, cô giả vờ bình tĩnh duỗi cái eo lười đứng dậy. Đảm bảo ở đây có người là dấm chua tinh chuyển thế, cô không dám biểu lộ phấn kích, sợ lại tự đào hố đem bản thân chôn. Tới lúc đó chết nhiều khó coi a. Tuy rằng tới đây đã hơn một năm, cô như cũ nhớ mình là pháo hôi mệnh, bên người vài cái nữ chủ thực dễ dàng áp chết chính mình.
"À đúng rồi. Chúng ta khi nãy cá cược, lỡ không đoán trúng nên ngươi giải quyết đi."
"Liên quan gì tôi ?" Bị vấn đề tạp ngốc, cô xưng hô đều thay đổi. Người đứng ngoài sân đấu, nồi từ trong nhà bay ra tạp trúng.
"Bởi vì cá cược liên quan tới ngươi nga. Chúng ta còn thay ngươi áp nhất phiếu. Ai biểu ngươi đánh hắn hăng như vậy, làm chúng ta đều đoán sai rồi."
"Uy, uy. Mau giải thích đi."
Một lát sau...
Nam Cung Huyền thật không còn gì để nói nữa, đau đầu ngồi trên ghế cùng Nữ vương quan khán trận đấu. Bản tính háo sắc của Long Ngạo Thiên làm hắn đối Linh Nhất nương tay, thầm nghĩ trêu đùa nàng một chút. Nhưng Linh Nhất là một cái sát thủ tinh anh, từng ấy năm kinh nghiệm chiến đấu không phải thứ hắn cùng cô có thể so sánh. Ngay cả những người lão luyện nhất đều không dám cùng nàng đơn độc đối chiến, bằng không chính là lành ít dữ nhiều. Trong nguyên tác, tác giả từng đề hai câu nói về khả năng của nàng.
'Giết người vô thanh, đi tới vô hình
Dùng Lôi khi kiếm, chân ngự tật phong.'
Linh Nhất tu luyện một cái bí thuật được gọi là Thuần phong kĩ, giúp người luyện nương theo gió mà tới vô hình, đi vô hình. Đồng thời, cấp bậc càng cao cước bộ càng nhanh. Hiển nhiên nó cũng tồn tại khuyết điểm là chỉ thích hợp những người dùng được Phong ma lực. Cho nên Linh Nhất cần thiết nương gió trời hoặc một người hỗ trợ mới làm được. Cùng với đó, nàng ta cũng có thể tụ Lôi thành thực thể, thường là kiếm, dùng để giết chết mục tiêu. Tới nay, chưa có người thành công gặp Linh Nhất mà còn sống trở về. Cũng may hiện tại đang tranh tài không cho phép giết người, bằng không Long Ngạo Thiên ăn không hết khổ.
Như để chứng minh suy nghĩ của cô, Long Ngạo Thiên lại bị ăn phải một tia sét. Nếu không phải hắn da dày thịt béo, sợ rằng hiện tại đang nằm dưới đất co giật đâu. Đổng Vân Nhu còn rất hợp thời cắm thêm vài câu trát tâm.
"Chậc, Long Ngạo Thiên lần này gặp trúng cao thủ liền lộ ra chính mình còn chưa đủ kinh nghiệm lạp. Liệu hắn có thua cuộc hay không ? Mọi người đoán thử xem."
"Oa nga lại trúng đòn. Hắn hiện tại chỉ có thể chật vật né tránh thôi."
"Linh Nhất thân thủ bất phàm, tới bây giờ vẫn luôn chiếm thượng phong lạp. Long Ngạo Thiên lâm thế bí, còn chưa tìm ra cách xoay chuyển tình thế."
Suốt trận đấu, Linh Nhất nắm giữ quyền chủ động, thân thể linh hoạt, ra chiêu dứt khoát. Long Ngạo Thiên lựa chọn loại hình là trọng kiếm chiến sĩ, dùng sức mạnh áp chế đối phương. Do đó, thân thể đã quen thuộc kiểu đấu cận chiến, dùng bản thân lực lượng đi phòng thủ thay vì né tránh. Làm một sát thủ, Linh Nhất từ sớm đã thăm dò được điểm yếu trong phong cách chiến đấu của Long Ngạo Thiên, đánh hắn trở tay không kịp. Nhất là khi hắn ta bị áp chế sức mạnh, không dùng được Hỗn độn, căn bản bị chèn ép một phương. Hơn nữa, hắn đối mỹ nữ bản năng nhường một phần, thành ra chỉ có thể chấp nhận ăn khổ. Đáng tiếc Linh Nhất không có đủ sức mạnh để đẩy Long Ngạo Thiên xuống đài cho nên trận đấu này kết cục vì hoà. Nhưng trong lòng khán giả nghĩ như thế nào thì không biết được.
Những trận sau đó, cả Nam Cung Huyền cùng Long Ngạo Thiên đơn phương chèn ép đối thủ, đều thực dễ dàng giành lấy thắng lợi. Nhưng hắn như cũ ấm ức trận đấu cùng Linh Nhất, cần tìm một chỗ phát tiết. Mà cái xui xẻo đản bị nhắm tới như cũ là cô.
Ngậm một bụng úc táo, lại nhìn tiểu cô đang cùng Nam Cung Huyền trò chuyện vui vẻ, Long Ngạo Thiên nhất thời không nhịn được dùng kiếm khí công kích cô. Nếu không phải họ phản ứng nhanh lập tức né tránh thì đã bị thương. Nhưng cái ghế họ ngồi không may mắn như vậy, bị kiếm khí chẻ làm hai phần. Long Thanh Hàn nghiêm mặt nhìn hắn, ánh mắt hiện rõ sự thất vọng. Điều đó làm hắn càng thêm tức tối, giơ kiểm chỉ vào cô hét to.
"Nam Cung Huyền ! Ta muốn thách đấu ngươi."
"Hảo a." Cô nhếch môi, ánh mắt phiếm hàn quang.
Bây giờ đã là buổi chiều tà, những tia nắng còn sót lại nhuộm sắc cam cho một góc bầu trời. Hàng khán đài trống vắng, chẳng còn sót lại chút không khí náo nhiệt ban ngày. Cả hai đứng đối diện nhau, vẻ mặt nghiêm túc quan sát từng cử động của đối phương. Một cơn gió thoảng qua, cuốn lấy cát bụi trên mặt đất, khó khắn lắm mới làm lay động một góc áo. Gió vừa dứt, họ lao vào nhau, tay không ngừng huy kiếm.
Choang choang choang
Âm thanh kim loại vang vọng trên khắp khán đài, kéo dài đến hành lang phía trong. Giữa bốn bề vắng lặng, những âm thanh đó hết sức rõ ràng, gọi người tò mò đến xem thử. Ngay cả những người đang trong phòng họp cũng nghe. Người đến càng lúc càng đông, vây xem họ đánh nhau. Hầu hết đều mang tâm trạng xem kịch vui, chỉ một vài người lo lắng nhìn họ.
Keng !!!
Long Ngạo Thiên bị cô hất vang mất kiếm trong tay, hắn liền sửa lại dùng nắm đấm. Cô cũng thu hồi Thánh kiếm, theo hắn đánh tay đôi, ra đòn càng lúc càng nhanh. So với Nam Cung Huyền, hắn càng thêm thiên hướng dùng sức thủ rồi tung đòn cực mạnh. Cô không phải lúc nào cũng né tránh được, thể lực càng giảm, trúng chiêu càng nhiều. Cô quyết định áp sát hắn, từ đó buộc Long Ngạo Thiên không thể tung hết sức. Mắt thấy hành động của mình bị cản trở, hắn đưa tay cố gắng quật ngã cô. Nam Cung Huyền húc mạnh vào đầu hắn, thuận tiện bồi thêm một cước, nương lực đá kéo ra khoảng cách hai người.
"Đủ rồi."
Long Thanh Hàn lạnh lùng bước lên đài, đứng giữa cả hai, ánh mắt không cho phép phản kháng. Hai người họ thể lực đều đã cạn kiệt, há miệng thở dốc, mồ hôi rơi như mưa, thấm ướt cả lưng áo. Long Ngạo Thiên ngồi bệch xuống đất, ngẩng đầu lên trời ngăn không cho máu mũi chảy tiếp. Nam Cung Huyền cũng không tốt đi chỗ nào, hai chân đều sắp không đứng vững. Trận đấu kết thúc, người xem kịch vui nhanh tản đi, tiếp tục lo việc của mình.
__________________
Sói: Hôm nay không có gì để nói