Bên trong túi trữ vật của Chung trưởng lão đưa cho Tống Phong chỉ có hai thứ.

Một cái ngọc giản và một hộp gỗ.

Tống Phong hơi chần chừ, cuối cùng cầm lấy ngọc giản đặt lên trán bắt đầu đưa thần thức vào xem xét.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Tống Phong lấy ngọc giản xuống, khuôn mặt trầm ngâm.

Nội dung bên trong ngọc giản là miêu tả về một loại linh thảo cực kỳ đặc thù.

【 Uẩn Sát Thảo 】 Chỉ sinh trưởng ở những nơi có sát khí cực kỳ nồng đậm. Từ thời gian nảy mầm cho đến khi ra chiếc lá đầu tiên cần Sát khí uẩn dưỡng hai nghìn năm. Vừa mọc ra chiếc lá đầu tiên đã là Ngũ phẩm linh dược. Mọc ra lá thứ hai cần năm nghìn năm, trở thành Lục phẩm linh dược. Đặc biệt, Uẩn Sát Thảo chỉ cần mọc lá thì trong nách lá sẽ có một hạt giống. Hạt giống này chỉ khi nào cây mọc ra lá thứ hai thì hạt giống nhứ nhất mới thành thục.

Điều đặc thù của Uẩn Sát Thảo chính là chỉ có lá của nó mới có thể dùng luyện đan, còn thân và rễ là chất kịch độc, ngay cả tu sĩ Hóa Đan Cảnh một khi phục dụng cũng có thể vô phương cứu chữa, tâm trí tràn ngập sát thí, thần trí tan biến. Mà hạt của nó thì lại là tài liệu luyện khí cực kỳ quý hiếm.

Còn dùng để luyện thứ gì thì bên trong ngọc giản không có nói tới.

Hiển nhiên Chung trưởng lão cũng không muốn hắn biết quá nhiều.

Tống Phong trầm ngâm, theo suy luận của hắn thì hẳn là lần này không chỉ có một mình hắn được Chung trưởng lão giao cho việc này. Nhất là loại Cổ Chiến Trường này thật lâu mới xuất hiện một lần, lại là nơi có khả năng lớn nhất có thể xuất hiện loại Uẩn Sát Thảo này. Tất nhiên là một người cực kỳ cần thiết Uẩn Sát Thảo, tự nhiên sẽ không ngốc tới mức đem tất cả hi vọng ký thác vào một mình Tống Phong hắn.

Nghĩ tới đây, Tống Phong đối với vị Chung trưởng lão này cũng âm thầm đề phòng. Quyết định sau khi vào bên trong Cổ Chiến Trường nếu như gặp phải Uẩn Sát Thảo thì tùy tiện tham dự một chút, nếu tỉ lệ nguy hiểm quá cao hắn sẽ trực tiếp thối lui. Dù sao, một cái hứa hẹn của một vị trưởng lão cũng chưa đến mức làm cho Tống Phong hắn phải bán mạng.

Nghĩ đến đây, Tống Phong đem ngọc giản thu hồi, lại lấy hộp gỗ ra xem.

“Ồ” Tống Phong tò mò đánh giá vật trong hộp.

Đây là ba viên châu màu đen xì, nhỏ bằng ngón tay. Trung tâm viên cầu thỉnh thoảng lại có một tia chớp lóe lên như muốn lao ra nhưng đều bị vỏ của viên cầu ngăn cản lại.

Mà bên cạnh ba viên hắc châu còn có một cái giới thiệu nhỏ:

“Sất Lôi Châu. Có thể diệt sát tu sĩ Luyện Tinh Cảnh, trọng thương tu sĩ Luyện Khí Cảnh. Cách sử dụng: …”

— QUẢNG CÁO —

“Đồ tốt!” Tống Phong ánh mắt mừng rỡ.

Có thứ này, chẳng phải nói Tống Phong không cần sử dụng bùa hộ mệnh một kích của Đạo Huyền Chân Nhân cũng có đồ chơi khác để diệt sát tu sĩ đồng giai sao?

Cuối cùng, Chung trưởng lão cũng coi như còn chút lương tâm, cho hắn chút đồ tốt.

Viên Sất Lôi Châu này nếu sử dụng hợp lý, chưa biết chừng sẽ cứu được Tống Phong hắn một cái mạng cũng có thể.



Tống Phong cẩn thận đem cách sử dụng Sất Lôi Châu ghi nhớ trong đầu, đồng thời thận trọng đem nó cất vào vị trí thuận lợi lấy ra nhất.

Sau khi sắp xếp xong, Tống Phong mới đem ngọc giản cuối cùng mà Chung trưởng lão ném cho hắn khi hắn chuẩn bị rời đi.

Theo Tống Phong, đây hẳn không phải là đồ gì quá tốt. Dù sao hắn cũng chỉ đưa nàng một cây trâm gỗ mà thôi.

Nhưng khi đọc nội dung bên trong ngọc giản mà Chung trưởng lão đưa cho, Tống Phong lập tức trợn mắt há mồm, ánh mắt mừng như điên!

Bên trong vậy là lại là một loại thương pháp.

【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】

Thương pháp này do một vị tiền bối của Đạo Huyền Môn từng lấy được bên trong Cổ Chiến Trường. Mặc dù【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 theo như giới thiệu có đến sáu thức, nhưng vị tiền bối này chỉ lấy được có ba thức đầu tiên trong sáu thức.

【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 theo như vị tiền bối này tự mình đánh giá chỉ có mấy chữ: “Tầng Tầng Sát Cơ – Đuổi Tận Giết Tuyệt”

Chiêu thức bên trong chỉ có tuyệt chiêu sát địch, lấy công bù thủ, thậm chí nhất chiêu tung ra hoàn toàn không để lại đường lui mà tựa như sóng biển cuộn trào, hết lớp này đến lớp khác khiến đối thủ không kịp phòng bị.

Mà bên trong ngọc giản Chung trưởng lão đưa cho Tống Phong chỉ có một thức duy nhất.

【 Đệ nhất thức: Truy Tinh Trục Nguyệt 】 Thương pháp lấy Nhanh – Mạnh - Chuẩn làm tiêu chí. Mỗi một thương đâm ra, hình thành vô tận thương ảnh.

— QUẢNG CÁO —

Thương ảnh phân tán, tựa như truy tinh, phong tỏa mọi đường lui của kẻ địch.

Thương ảnh tập trung, tựa như trục nguyệt, xuyên y phá giáp, cốt nhục phân ly. Không lưu đường sống.

Tống Phong càng xem nội dung bên trong càng kinh hãi, càng xem càng say mê.

Mặc dù chỉ có Đệ nhất tuyệt: , Tống Phong đã cảm nhận được sát ý trong chiêu thức của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 tràn ra.

Tống Phong đem ngọc giản chứa công pháp 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 thu hồi. Trong lòng suy đoán có thể lúc ấy Chung trưởng lão nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng Tống Phong sử dụng thương pháp nên đã cố tình chọn một món thương pháp đưa cho hắn.

Mặc dù biết chuyện này chưa hẳn hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt, nhất là Chung trưởng lão cố tình đem hai tầng sau của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 không cấp cho Tống Phong, cũng xem như thả cho hắn một cái mồi câu.

“Xem ra nếu như muốn cầm tới hai tầng sau của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 thì không thể không tham gia vào sự tình Uẩn Sát Thảo lần này!” Tống Phong xoa xoa mi tâm.



Đối với người thường, một năm thời gian có lẽ không dài cũng không tính ngắn.



Nhưng đối với tu tiên giả mà nói, một năm chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Tam Tinh Thành.

Một ngày này, mọi việc vẫn diễn ra một cách bình thường.

Mấy năm về trước, nơi này từng bị thú triều tấn công. Nhưng chẳng những không hề có chuyện gì mà ngược lại càng trở nên sầm uất hơn bao giờ hết.

Bên trong thành, đường phố cực kỳ náo nhiệt, ngoài cổng thành xe ngựa ra vào tấp nập.

Nhưng lúc này.

— QUẢNG CÁO —

Chẳng ai biết được trên bầu trời trong xanh phía trên Tam Tinh Thành đang có một con linh điểu hình thể to lớn đang bay qua.

Linh điểu này chỉ có một chân một cánh một mắt. Nhưng mà dù chỉ có một cánh nhưng cánh hày hết sức to lớn, sải cánh chừng hai mươi trượng, toàn thân lấp lánh ánh bạc, đầu nhỏ mình to. Tốc độ của nó cực nhanh, lao vun vún như một ánh sao băng băng qua bầu trời.

Nhìn kỹ, trên đầu của nó có một hán tử đang nằm thảnh thơi uống rượu.

Hán tử này trên thân mặc áo vải thô, chân đi giày vải, bộ dáng hết sức tùy ý, thỉnh thoảng lại còn ngáp lên như đang rất buồn ngủ.

Bộ dáng này thả ở bất cứ nơi nào cũng có vẻ rất lười biếng và gợi đòn.

Nhưng trên thân linh điểu lúc này mặc dù có mấy chục người nhưng không ai dám ý kiến gì, thậm chí liếc nhìn hán tử này một chút cũng không dám.

Bởi vì hán tử này, chính là Đại trưởng lão của Đạo Huyền Môn.

Lần này Đạo Huyền Môn xảy ra xung đột với Huyết Sát Tông không nhỏ, vì vậy đại trưởng lão Đạo Huyền Môn tự mình mang theo hai mươi đệ tử của Đạo Huyền Môn tham gia tiến vào Cổ Chiến Trường.

Mà cách đó không xa, Đạo Huyền Chân Nhân cũng đang khoanh chân tĩnh tọa, bộ dáng dường như không quan tâm gì đến mọi việc chung quanh.

Tuy nhiên, không ai biết, trong lòng Đạo Huyền Chân Nhân giờ phút này cũng thầm kêu khổ. Đúng ra chỉ cần một mình y dẫn đội là thừa sức, nhưng giờ phút tối hậu thì Đại trưởng lão lại kiên quyết tự mình đứng ra, làm cho y có chút không hiểu.

Mặc dù có Đại trưởng lão dẫn đội, chắc chắn độ an toàn sẽ cao hơn nhiều. Nhưng cũng vì vậy lại hơi lộ ra vẻ Đạo Huyền Chân Nhân hắn ‘sợ’ Huyết Sát Tông.

Mà quan trọng nhất là vị đại trưởng lão này tính tình cực kỳ cổ quái, bối phận lại cao. Đạo Huyền Chân Nhân đã nhiều lần mất mặt trước đồng đạo vì vị đại trưởng lão này, cho nên lúc này trong lòng âm thầm cầu nguyện lát nữa vị này đừng làm gì lạ lùng là tốt nhất.

Cách đó không xa, trong đoàn đội hai mươi người, Tống Phong ngồi ở phía sau cùng nhất.

Lúc này hắn cũng tĩnh tọa, gương mặt bình thản ngắm nhìn cảnh vật trôi qua vùn vụt phía dưới, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play