Điền Thiết Lâm rời đi không bao lâu, lại có một người mà Tống Phong không ngờ tới cũng đến tìm hắn.
“Tống sư đệ có ở nơi này hay không?” Một giọng nói trầm ổn vang lên.
Tống Phong thoáng ngạc nhiên, đứng dậy đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một thanh niên dáng người khôi ngô, trên mặt có một vết sẹo.
“Nhạc sư huynh! Xin mời vào trong.”
Tống Phong dù trong lòng có suy đoán nhưng khi nhìn thấy người đến quả thật
là Nhạc sư huynh thì vẫn không nhịn được mà tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người đi vào bên trong, phân chủ khách ngồi vào bàn nhỏ.
Tống Phong đi nhiều nơi cũng học được một ít đạo lý đón tiếp khách nhân, lúc này cũng chậm rãi pha một bình trà.
Nhạc sư huynh cầm ly trà đưa lên mũi ngửi ngửi, lại nhấp một ngụm, liền khen:
“Trà ngon. Tống sư đệ đúng là số hưởng a!”
Nhạc sư huynh vừa mở miệng khen, ánh mắt không nhịn được có một tia hâm mộ nhìn Tống Phong mà nghĩ đến Tô phu nhân.
“Ài…vẫn là có một bộ túi da đẹp thì mọi sự liền tốt đẹp…” Nhạc sư huynh trong lòng cảm thán.
Tống Phong không biết suy nghĩ trong lòng Nhạc sư huynh, mỉm cười gật nhẹ đầu:
“Trà này gọi Bạch Tuyết Trà, có công dụng thanh tâm tĩnh thần. Là một vị
bằng hữu tặng cho sư đệ một chút. Nếu là sư huynh thích, lát nữa ta sẽ
biếu sư huynh một chút về thưởng thức dần.”
“Quả nhiên!” Nhạc sư
huynh trong lòng thầm nghĩ, gương mặt nhìn Tống Phong tươi cười: “Vậy
thì đa tạ sư đệ. Bất quá chuyện này để sau đi, hôm nay đến đây ta có
chút việc muốn thương thảo cùng với sư đệ.”
— QUẢNG CÁO —
“Mời sư huynh chỉ giáo!” Tống Phong thu hồi bộ dáng thoải mái, nghiêm mặt chắp tay.
“Ừm. Vừa rồi ta thấy Điền sư đệ từ nơi nay đi ra, hẳn là sự tình liên quan
đến Cổ Chiến Trường, chắc hẳn là Điền sư đệ đã nói cho Tống sư đệ nghe
rồi có phải hay không?” Nhạc sư huynh sắc mặt trầm thấp hỏi.
“Không sai, vừa rồi Điền sư huynh có nói sơ qua cùng ta một chút.” Tống Phong gật đầu.
“Nếu vậy thì ta không cần giải thích nữa. Không giấu gì sư đệ, việc lúc
trước sư đệ nhờ với tình hình này thì ta nghĩ chắc chắn không ai sẽ đem
danh ngạch nhường lại. Cho nên sư huynh đến đây trước muốn tạ lỗi cùng
sư đệ, sau đó là đem Độn Địa Phù trả lại, xem ra ta cùng thứ này vô
duyên a!” Nhạc sư huynh khuôn mặt hơi đau lòng, lật tay liền lấy ra hộp
gỗ chứa Độn Địa Phù đưa qua.
Tống Phong thấy vậy, vội vàng xua tay:
“Nhạc sư huynh, ngươi làm gì vậy? Thứ này chẳng phải khi đó sư đệ đã nói là
cho dù sự thành hay không thì vẫn thuộc về sư huynh rồi hay sao?”
“Hắc hắc, Tống sư đệ, hay là sư huynh đưa ngươi một bút linh thạch, xem như
ngươi bán lại tấm Độn Địa Phù này cho ta? Thế nào?” Nhạc sư huynh rõ
ràng đối với Độn Địa Phù nhớ mãi không quên, lúc này hơi có chút xấu hổ
hỏi nhỏ.
Tống Phong tròng mắt khẽ chuyển, liền làm như vô tình nói:
“Sư huynh, sư đệ quả thật đối với linh thạch không có nhu cầu quá gấp. Ngày đó hình như sư huynh muốn dùng vật gì đó để đổi với vị Hùng đạo hữu, có thể cho sư đệ mở rộng tầm mắt một chút được hay không?”
Nhạc sư huynh nghe vậy thì liền nhớ tới Tống Phong đang nói đến thứ gì, liền lấy ra một cái hộp gỗ, nói:
“Thứ mà Tống sư đệ nói chắc là thứ này. Sư đệ cứ xem thoải mái!”
Nhạc sư huynh thoải mái như vậy làm cho Tống Phong cũng mỉm cười, đưa tay mở ra hộp gỗ.
Bên trong quả thật là một đôi bao tay trong suốt, bề mặt bóng loáng như có
từng đạo lưu quang chậm rãi di động chẳng khác gì những sợi mạch máu li
ti đang chầm chậm lưu chuyển.
“Đây là Băng Tinh Thủ Sáo, sư đệ
nếu thích thì sư huynh tặng cho ngươi, coi như sư huynh tạ lỗi sư đệ về
chuyện danh ngạch lần này.” Nhạc sư huynh hớp một ngụm trà, nhẹ giọng.
— QUẢNG CÁO —
“Sư huynh, vật này giá trị lớn, sư đệ cũng không thể mặt dày nhận lấy như
vậy. Đây là chút thành ý của sư đệ, mong sư huynh nhận cho.”
Tống Phong mỉm cười, bắt đầu đem vị Nhạc sư huynh này khách khí một phen.
Nửa ngày sau, bên trong phòng truyền ra từng tràng tiếng cười, hiển nhiên cả khách lẫn chủ đều cùng vui vẻ ôn chuyện.
Nhạc sư huynh dưới sự đưa tiễn của Tống Phong rời đi, còn Tống Phong thì quay trở về phòng, yêu thích mở ra Băng Tinh Thủ Sáo.
Vừa rồi bởi vì Nhạc sư huynh còn ở đây nên Tống Phong cũng không tiện thăm
dò chi tiết thứ này. Hiện tại hắn mới cầm lấy Băng Tinh Thủ Sáo lên.
“Mỏng!” đó là cảm giác đầu tiên của Tống Phong.
Thứ này nghe Nhạc sư huynh nói là làm từ tơ của Băng Tinh Tằm, chẳng những
mỏng nhẹ mà còn đảm bảo độ bền chắc không thua gì tinh thiết kim loại.
Tống Phong nhẹ nhàng mang đôi Băng Tinh Thủ Sáo vào tay.
Chỉ thấy Băng Tinh Thủ Sáo theo linh lực truyền vào liền lóe lên một cái, sau đó chậm rãi trong suốt biến mất khỏi mắt thường.
Tống Phong kinh ngạc đưa hai tay lên ngắm nghía.
Nếu không phải trên tay vẫn truyền đến cảm giác mềm mịn trơn nhẵn thì Tống
Phong chắc chắn cũng sẽ không nhận ra trên tay mình đang đeo bao tay.
Tống Phong nghĩ nghĩ mang theo bao tay lui tới góc phòng, đưa một ngón tay hướng về cái bàn gần đó khẽ vẫy.
“…”
Mấy nhịp thở trôi qua, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong nghi hoặc, bước tới một bước thì bỗng nhiên cái bàn dường như bị
gió thổi đến, trong chớp mắt ầm ầm đổ xuống như một món đồ chơi xếp
hình, toàn bộ cái bàn giờ phút này đã thành một đống đổ nát.
Nhìn thật kỹ, liền thấy đống đổ nát này toàn bộ đều là những mảnh gỗ bị cắt
chém thành từng khối khoảng chừng hai ngón tay, mặt cắt nhẵn mịn như
gương.
Tống Phong trong mắt phát ra vẻ mừng như điên, không kìm chế được nở nụ cười sung sướng.
Vừa rồi, hắn thử dùng tay đánh ra chân chính Diệt Tuyệt Kiếm Khí, dùng tay
làm kiếm, quả nhiên uy lực vượt xa việc sử dụng đồ vật trung gian.
Bất quá, uy lực của Diệt Tuyệt Kiếm Khí tuy mạnh, nhưng khi thi triển có
yêu cầu rất lớn đối với linh lực tiêu hao. Tống Phong giờ phút này cũng
không tháo xuống Băng Tinh Thủ Sáo nữa mà trực tiếp đeo như vậy. Diệt
Tuyệt Kiếm Khí này một khi ra tay hẳn là phải có năm thành trở lên diệt
sát kẻ địch, nếu không để kẻ địch đề phòng cũng sẽ giảm đi một chút tính bất ngờ.
Trước đây Tống Phong không tiếc tiền mua sợi Khốn Linh Thằng cũng một phần là vì ý nghĩ này.
Quả nhiên, có tiền mọi việc liền thông thuận. Nghĩ đến sát chiêu trên người mình lúc này không ít, Tống Phong nội tâm với tình hình Đạo Huyền Môn
hiện tại có chút lo được lo mất cũng theo đó yên ổn lại không ít.
Cũng may mắn, ở cấp độ Luyện Tinh Cảnh hầu hết tu sĩ chỉ có thể sử dụng pháp khí. Từ Luyện Khí Cảnh trở lên mới có thể sử dụng pháp bảo.
Pháp khí cùng pháp bảo là hai cấp độ hoàn toàn khác nhau.
Pháp khí thường được tu sĩ Luyện Tinh Cảnh sử dụng ngoài lý do bởi vì uy lực mạnh hơn các loại phụ trợ như phù lục tấn công hoặc các thuật pháp cơ
bản, mà còn vì một phần lớn là pháp khí rất dễ sử dụng, không phải tiến
hành tế luyện nhận chủ như pháp bảo.
Pháp bảo là loại bảo vật
phẩm giai cao, thường đều phải tổn hao thời gian để tu sĩ tiến hành nhận chủ rồi ôn dưỡng, bồi luyện qua năm tháng, hình thành một loại liên kết chặt chẽ mới có thể phát huy được tối đa uy năng.
Đối với pháp bảo, tu sĩ Luyện Tinh Cảnh chỉ có trông mà thèm, nhưng hoàn toàn không đủ khả năng điều khiển hay nhận chủ.
Bởi vì điều này mà Tống Phong có được một chút an tâm như hiện tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT