Thu qua đông tới, bất tri bất giác Tống Phong đã gia nhập Đạo Huyền Môn được ba năm.
Ba năm này, Tạp Dịch Nam Phong có không ít đệ tử mới được đưa đến Tạp Dịch Nam Phong.
Mà Tống Phong thì càng thêm quen thuộc với sinh hoạt ở nơi này. Nếu người
khác cảm thấy tu luyện là một việc dài dòng buồn tẻ thì đối với Tống
Phong đây mới là cuộc sống mà hắn ưa thích.
Mấy năm này, Tống
Phong cũng một vài lần gặp được những sư huynh đệ ở chung khu với mình.
Nhân đó cũng được biết đa phần họ đều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sư môn nên đa số thời gian đều bôn ba bên ngoài, rất ít trở về.
Đây là
cuộc sống của ký danh đệ tử sau khi hết ba năm ăn ở miễn phí. Nếu như
không tự mình duy trì điểm sư môn, vậy thì sau khi không còn điểm nào
trên người, đệ tử sẽ bị Nhiệm Vụ Đường cưỡng ép thi hành nhiệm vụ.
Mà những nhiệm vụ bị môn phái bắt buộc thi hành này đa phần đều có độ khó rất cao, nguy hiểm không nhỏ.
Thà tự giác còn hơn để phát giác!
Đây là câu chân ngôn được đám đệ tử tạp dịch lưu truyền cho nhau mà Tống Phong nghe được.
Trong ba năm này, Điền Thiết Lâm một năm trước từng đến chỗ Tống Phong một lần.
Sau một chút thăm hỏi, Điền Thiết Lâm liền ẩn giấu đưa cho Tống Phong một
quyển “Luyện Tinh Chân Giải Bút Ký”, còn hớn hở giới thiệu đây là bảo
điển tu luyện do hắn tình cờ gặp cơ duyên mới trao đổi được của một đồng môn.
Tống Phong thấy quyển sách này liền ngẩn ra, sau khi biết
Điền Thiết Lâm vậy mà dùng trọn vẹn năm viên Hạ Phẩm Linh Thạch để đổi
lấy nó thì cười khổ không thôi. Đồng thời mặc dù không hỏi nhưng Tống
Phong cũng cảm nhận được đãi ngộ của đệ tử ngoại môn quả nhiên sâu dày,
đồng thời đối với độ thẩm thấu của Uông Phi cũng có cái nhìn mới.
Điền Thiết Lâm sau khi thấy Tống Phong vậy mà cũng lấy ra một quyển Luyện
Tinh Chân Giải Bút Ký thì trợn tròn mắt, cuối cùng cười khổ, hắn bị
người ta cho hố a.
Sau khi Điền Thiết Lâm để lại cho Tống Phong
mười viên Hạ Phẩm Linh Thạch thì rời đi, Tống Phong lại tiếp tục chuỗi
ngày tu luyện buồn tẻ.
Một ngày này, Tống Phong ngồi trên giường
thổ nạp, đột nhiên, hắn hít sâu, sắc mặt đỏ lên, từng hạt mồ hôi như hạt đậu theo trán lăn xuống.
Ngực Tống Phong phập phồng theo từng trận hít thở, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
“Vẫn không được. Xem ra thật là gặp bình cảnh.” Tống Phong cười khổ.
Trải qua ba năm, Tống Phong dựa vào Luyện Tinh Thiên yếu quyết một mực lĩnh
ngộ tu luyện, chẳng những đem ám tật của Dẫn Lực Quyết hoàn toàn loại bỏ mà còn lợi dụng nội lực hỗn loạn đó cùng với Tụ Tinh Đan, hai năm trước nhất cử tiến vào cảnh giới Luyện Tinh Cảnh Sơ kỳ. — QUẢNG CÁO —
Đối với việc mình có thể thuận lợi như vậy tiến vào Luyện Tinh Cảnh Sơ kỳ, Tống Phong cũng mười phần ngạc nhiên.
Bởi theo như ghi chép, một đệ tử đơn linh căn bình thường dưới điều kiện
không có ngoại vật trợ giúp cũng mất ba bốn năm mới có thể xem như đạt
tới cảnh giới này. Mà Tống Phong trong người chẳng những có ám tật, mà
điều kiện tu luyện cũng rất thấp kém, ngoại trừ đả tọa thổ nạp, cũng chỉ có lúc tối hậu quan đầu đột phá bước vào Luyện Tinh Cảnh thì hắn mới
đem Tụ Tinh Đan ra dùng mà thôi.
Mà một năm nay, Tống Phong lại
chuyên tâm đem cảnh giới củng cố thật vững chắc, đồng thời cũng phát
giác ra sau khi bước vào Luyện Tinh Cảnh, cả người xảy ra biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại, giác quan của Tống Phong đã nhạy bén hơn nhiều lắm, trong cơ thể khí huyết càng là nồng đậm. Lúc nào
cũng có một luồng khí tức vận chuyển ôn nhuận kinh mạch, chạy khắp toàn
thân khiến hắn có cảm giác cả người nhẹ nhõm sảng khoái, da dẻ cũng trở
nên rắn chắc khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đặc biệt, với việc đả tọa
tu luyện liên tục, mỗi ngày Tống Phong đều phải ba bữa đi đến nhà bếp để bổ sung thực phẩm. Còn hiện tại hắn đã giảm xuống nhu cầu đối với thực
phẩm rất nhiều.
Mà một tháng nay, Tống Phong phát hiện tình huống tu luyện của bản thân có chút chững lại. Trước đây, mỗi lần hắn nhắm
mắt đả tọa, linh khí chung quanh tựa như đom đóm say mê tụ tập đến người hắn. Mặc dù hắn chỉ dung nhập được một phần trong số đó nhưng tốc độ
vẫn rất nhanh.
Nhưng hai tháng nay, Tống Phong cảm giác hấp thu thiên địa linh khí của mình có chút chững lại.
Sau khi tra tìm trong sách thì Tống Phong phát hiện rất có thể mình đang gặp phải một vấn đề mà tu tiên giả gọi là ‘Bình cảnh’.
Bình cảnh, thứ này rất huyền diệu. Nó xuất hiện rất bất ngờ, muôn hình vạn
trạng, có khi chỉ là một chút khó chịu liền nhẹ nhàng biến mất. Cũng có
khi nó liên tục đeo bám, khiến tu vi tu tiên giả khó lòng tiến thêm một
bước. Cho dù ngồi xuống trăm năm thì vẫn không thể nào nhập tâm tu
luyện.
Mà theo như Tống Phong biết, bình cảnh là thứ mà bất cứ Tu tiên giả nào cũng phải trải qua, dù nặng hay nhẹ. Đối với tu tiên giả
tới nói, bình cảnh thứ này đáng sợ đến mức chỉ xếp sau Lôi kiếp và Tâm
ma.
Tu tiên giả, thuận thiên mà tu, nghịch thiên mà hành, ngược
dòng sinh tử để tìm hiểu thiên cơ đại đạo. Vì vậy mà trong cõi u minh
tối tăm, cũng sẽ có một loại lực lượng vô hình đối chọi, kiểm tra, sàng
lọc tu tiên giả.
Loại lực lượng vô hình này không ai biết đến
cùng có từ đâu, ai điều khiển, càng không biết nó có bao nhiêu hình
thức. Chỉ biết tu tiên giả mỗi khi tiến giai Đại cảnh giới sẽ gặp phải
một loại ‘Kiếp nạn’ gọi là Thiên Kiếp.
Thiên kiếp thường có hai loại: Lôi kiếp và Tâm ma kiếp.
Bất quá, theo như Tống Phong được biết thì chỉ có tu sĩ Đệ Nhị bộ trở lên
mới phải vừa cần vượt qua Bình cảnh vừa phải vượt qua thiên kiếp mà
thôi.
Còn tu sĩ ở Đệ nhất bộ, thông thường chỉ cần vượt qua Bình cảnh liền thuận lợi tiến giai.
Tuy nhiên, nói thì dễ, làm lại khó. — QUẢNG CÁO —
Tống Phong mấy ngày nay khi tu luyện đều mơ hồ cảm giác có một tầng lực
lượng huyền diệu nào đó ngăn cách không cho bản thân hắn tiếp tục hấp
thu thiên địa linh khí.
Mấy lần Tống Phong muốn dùng lực mạnh mẽ
xé rách chướng ngại này thì một loại cảm giác chỉ cần cưỡng ép thêm một
chút nữa thì hắn chắc chắn gặp phải đại nạn vậy.
Cảm giác này khiến cho Tống Phong hết sức khó chịu.
Tu sĩ bước vào cảnh giới Luyện Tinh Cảnh, đối với thiên địa linh khí huyền diệu đã sơ bộ cảm nhận, giác quan bản thân theo đó cũng phát triển lên
một tầng thứ mới. Đối với một vài loại cảm giác cũng có khả năng mơ hồ
cảm nhận đến.
Bởi vậy Tống Phong cũng không dám làm liều.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gọi:
“Tống sư đệ, hôm nay là ngày ngoại môn trưởng lão giảng đạo, ngươi không quên đó chứ?”
Tống Phong nghe tiếng gọi này, liền thu lại tâm tư, đứng dậy đi ra mở cửa:
“Lữ sư huynh sớm a, Tạp dịch đệ tử chúng ta sáu tháng mới có thể được nghe
các vị trưởng lão giảng đạo một lần, tiểu đệ sao có thể quên chứ?” Tống
Phong mỉm cười “Mời sư huynh vào trong dùng chút trà sáng?”
Vị Lữ sư huynh trong miệng Tống Phong chính là Lữ Nhân, một trung niên nhân
hơn bốn mươi tuổi có khuôn mặt hơi đen, uy áp trên người y phát ra thình lình đã là Luyện Tinh Cảnh Trung Kỳ.
Lữ Nhân người này tính cách ngay thẳng nhiệt tình, mấy năm nay cũng nhờ Lữ Nhân mà Tống Phong tránh đi rất nhiều phiền phức quanh co trong tu luyện. Mà Tống Phong thì lại
làm người khiêm tốn, thỉnh thoảng còn trợ giúp cho một chút tiểu kế lấy
lòng các sư muội mới nhập môn, cho nên hai người cũng xem như hảo hữu.
“Ta nói Tống sư đệ ngươi cũng đừng rề rà nữa. Nghe nói hôm nay đích thân
Chu trưởng lão sẽ đến giảng, còn mở kim khẩu có thể trả lời cho mười cái vấn đề cho mười đệ tử may mắn nhất. Mọi người đều đã sớm chạy đi giành
chỗ, ngươi còn tâm tình ở đó uống trà?”
“Cái gì, sư huynh lời ấy là thật? Có phải là vị kia Chu trưởng lão thần bí nhất Tạp Dịch Đông
Phong kia không?” Tống Phong ngạc nhiên hỏi.
“Còn có cái khác Chu trưởng lão hay sao? Mau mau, trên đường nói chuyện.”
Lữ Nhân thấy bộ dáng Tống Phong lề mề, liền vội vàng kéo hắn rời đi.
Tống Phong cười cười, mặc cho Lữ Nhân lôi kéo mà đi. — QUẢNG CÁO —
“Tống sư đệ, vốn là lần này là Phương trưởng lão của Nam phong chúng ta giảng bài. Thế nhưng nghe nói phút cuối Phương trưởng lão bận việc, Chu
trưởng lão vậy mà liền thay vào. Ngươi có biết không, lần gần nhất Chu
trưởng lão giảng đạo là cách đây mười năm ah, ta đã chờ thật lâu a.”
“Sư huynh, nghe nói vị Chu trưởng lão này thực lực rất khó lường?” Tống Phong có chút hiếu kỳ.
“Đâu chỉ là khó lường. Trong các vị trưởng lão thì Chu trưởng lão là một
trong ba người có khả năng tiến giai Hóa Đan Cảnh nhất. Ngươi xem có lợi hại hay không?” Lữ Nhân khắp khuôn mặt tràn đây hâm mộ nói.
“Sư huynh, ngươi chảy nước miếng.”
“Đâu có, đây là nước mắt ah, ta đối với tiên đạo mưu cầu thật sâu, lần này
được Chu trưởng lão tự mình giảng giải, ta xúc động a.” Lữ Nhân không
chút biến sắc đưa tay áo lên khóe miệng vừa lau vừa nói.
Tống
Phong trợn trắn mắt, đối với trình độ vô sỉ của Lữ Nhân cũng có nhận
biết mới. Đồng thời đối với Chu trưởng lão kia cũng có chút mong đợi.
“Sư huynh, nếu như hôm nay ngươi được Chung trưởng lão gọi tên, vậy ngươi sẽ hỏi nàng vấn đề gì?” Tống Phong đột nhiên hỏi.
Lữ Nhân nghe Tống Phong hỏi, hơi ngạc nhiên, xoa xoa đầu suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng đáp:
“Ta dạo gần đây khi tu luyện đột nhiên tiến triển thần tốc nhưng mỗi khi
trăng tròn đều cảm giác trong người có một ngọn hỏa diễm thiêu đốt, ban
đầu chỉ là một điểm, hiện tại lan tràn khắp kinh mạch, có xu thế lan
tràn tới đan điền. Cảm giác đau đớn như có kim châm lóe lên rồi biến
mất. Liền muốn hỏi Chung trưởng lão xem có phải ta tu luyện xuất hiện
sai lầm gì hay không!”
Nói xong, còn dáo dác nhìn chung quanh, dặn dò:
“Tống sư đệ, nhớ giữ bí mật. Ta cũng không dám nói với ai. Vấn đề tu luyện
này có chút nhạy cảm, có mấy cái nữ bằng hữu đối với sư huynh hâm mộ vô
cùng, không thể đánh mất mặt mũi với các nàng a!”
Hai người một đường chạy vội, trên đường Tống Phong cũng nhìn thấy có rất nhiều Tạp dịch đệ tử đi cùng hướng với bọn hắn.
Đã nhập môn ba năm, Tống Phong cũng đã vài lần tham gia loại giảng đạo này, cũng được lợi ích không nhỏ đối với tu hành.
Thế nhưng chưa lần nào dáng vẻ mọi người hấp tấp như vậy. Nhất là những nam đệ tử kia, trong mắt đều mang theo vẻ cuồng nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT