Tống Phong thu liễm tạp niệm, chắp tay bước về phía Trắc Linh Châu.

Giờ phút này, Tống Phong mới cảm nhận được việc toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Nhất là Phương chấp sự thì dường như trên mặt lại có vẻ chờ mong.

Tống Phong hít sâu một hơi, đưa tay về phía Trắc Linh Châu.

“Tích!” Một giọt máu theo đầu ngón tay Tống Phong rớt xuống.

Trắc Linh Châu nhanh chóng đem giọt máu này hấp thu sạch sẽ.

Nhưng đột nhiên!

Dị biến nảy sinh!

Bàn tay của Tống Phong đột nhiên truyền đến một cỗ hấp lực.

Chỉ trong một tích tắc, một thứ lực lượng gì đó theo Trắc Linh Châu đột nhiên bị hấp thu, tràn vào bên trong bàn tay của Tống Phong rồi biến mất.

“Không tốt!” Tống Phong trong lòng như có vạn con ngựa ầm ầm phi nhanh, một trận hỗn loạn.

Cổ lực lượng kia vừa chui vào bàn tay của Tống Phong, ngay lập tức như sông về biển lớn, biến mất không chút tung tích.

Nói thì chậm nhưng từ lúc Tống Phong đưa tay nhỏ máu lên Trắc Linh Châu cho đến khi lực lượng kỳ lạ kìa xuất hiện rồi biến mất còn chưa đến một cái chớp mắt.

Tống Phong gương mặt có chút ngơ ngác rút tay về, nhưng dường như tất cả những người ở đây đều không phát hiện dị biến vừa rồi.

Ngay cả Nam Cung Vân cùng Phương chấp sự gương mặt đều không chút ba động, tựa như vừa rồi chỉ có mình Tống Phong bị ảo giác mà tự tưởng tượng ra mà thôi.

Trong khi Tống Phong còn đang hoảng hốt thì âm thanh của Phương chấp sự cũng truyền đến:

“Không có linh căn, người tiếp theo.”

Giọng nói của Phương chấp sự rõ ràng thất vọng, nói xong câu này cũng ngồi xuống ghế như cũ.

Mà Tống Phong thì dù là trắc thí ra không có linh căn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thoát qua một kiếp. Lúc này chẳng hiểu sao trong lòng có chút nao nao, dù cho có chút thất vọng nhưng cũng không có quá nhiều ảo não. — QUẢNG CÁO —

Tống Phong biết, linh căn là thứ vạn người chưa có một, việc hắn không có linh căn cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần trở thành một ký danh đệ tử, hắn cũng đã cảm thấy hài lòng.

Điền Thiết Lâm thấy Tống Phong vậy mà không có linh căn, lúc này chờ cho người cuối cùng lên trắc thí mới lén lút nhìn Tống Phong, nháy mắt ra hiệu an ủi.

Tống Phong thấy vậy thì hơi nhẹ gật đầu, ý nói không sao cả.

Người thanh niên cuối cùng trắc thí là thanh niên cùng với Điền Thiết Lâm vượt qua sơ thí đầu tiên kia. Giờ phút này hắn vậy mà cũng trắc thí ra Linh căn.

Hơn nữa còn là Trung phẩm Hỏa linh căn.



Điều này khiến cho Phương chấp sự khắp khuôn mặt đều là vui cười rạng rỡ.

Nam Cung Vân bấy giờ mới đứng dậy cùng Phương chấp sự bàn giao vài câu liền rời đi.

Đạo Huyền Môn diện tích khổng lồ, nghe nói khi xưa tổ sư khai sơn là một vị tiên nhân đi ngang nơi này nhìn thấy có thất thải hào quang như ẩn như hiện. Cho rằng đây là điềm đại hưng, liền dừng lại nơi này khai tông lập phái, kiến tạo tông môn, lấy tên là Đạo Huyền Môn.

Đạo Huyền Môn khu vực tuy lớn nhưng có thể chia ra làm nhiều khu vực riêng biệt. Trong đó, bốn ngọn sơn phong bao bọc bốn hướng ngoài cùng chính là Tứ đại Tạp Dịch Phong.

Đệ tử Tạp dịch sau khi hoàn thành Sơ thí sẽ tiến vào một trong bốn Tạp Dịch Phong này mà trải qua sinh hoạt tu luyện. Nếu có thành tựu, bước vào cảnh giới cao hơn sẽ có cơ duyên trở thành đệ tử Ngoại môn, lúc đó mới có thể xem như chân chính Tiên sư.

Tống Phong cùng với thiếu nữ kia phân biệt chia ra hai khu khác nhau, thiếu nữ nghe nói được dẫn đến Tạp Dịch Bắc Phong. Còn Tống Phong thì lại được đưa đến Tạp Dịch Nam Phong.

Giờ phút này, Tống Phong đang ở trong một căn phòng nhỏ.

Trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường cùng một bộ bàn ghế, ngoài ra không còn đồ vật khác.

Tống Phong ngồi trên ghế, cũng chưa đánh giá mấy loại đồ vật được đặt trên mặt bàn mà cẩn thận cảm nhận trong cơ thể.

Vừa rồi một loại lực lượng kỳ bí từ Trắc Linh Châu bị Dẫn Lực Quyết của hắn tự động vận chuyển hấp thu kia khiến cho Tống Phong vô cùng hoang mang. Thế nhưng từ lúc được đưa đến Tạp Dịch Nam Phong, Tống Phong vẫn luôn không cảm nhận được thân thể mình có bất cứ điều gì khác thường.

Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ đem việc này tạm gác qua một bên, bắt đầu cẩn thận đánh giá mấy món đồ vật hắn được nhận lãnh khi đến nơi này.

Mặc dù biết, Tạp dịch đệ tử đãi ngộ chắc chắn thua xa so với Ngoại môn đệ tử như Điền Thiết Lâm bên kia. Tuy vậy, trong lần đầu tiên tự mình tiếp xúc với đồ vật của tiên môn thế giới, Tống Phong vẫn cảm giác hồi hộp tựa như mình đang sắp tự tay mở ra một cánh cửa đến thế giới hoàn toàn mới.

— QUẢNG CÁO —

Lúc này, trên mặt bàn phân biệt có mấy loại đồ vật gồm hai quyển sách, một cái cẩm nang cùng hai bộ đồ.

Tống Phong suy tư một chút, liền đem quyển sách đầu tiên cầm lên.

Quyển sách này khá dày, cầm lên tay có cảm giác mát mẻ, khi dùng ngón tay lật mở trang sách thì lại có mềm mịn trơn nhẵn như lụa chứ không phải giấy.

Trang đầu tiên có mấy chữ lớn đập vào mắt: 「 Đạo Huyền Môn Môn Quy 」

Cái gọi là nhập gia tùy tục. Nơi đây giờ đã là nhà của mình, Tống Phong cũng hiểu rằng cần phải đem mọi thứ quy định đọc thật rõ ràng. Ngày sau nếu như gặp một ít chuyện cũng có thể tránh đi rất nhiều phiền phức.

Một lần này đọc, Tống Phong liền dùng trọn vẹn nửa ngày.

Nửa ngày sau, hắn đem Đạo Huyền Môn Môn Quy trong tay đặt xuống, gật nhẹ đầu.

Đúng như hắn dự đoán, một tiên môn đại phái quả nhiên quy củ còn rất nhiều.

Trong đó ngoài việc nghiêm cấm các hành vi như đồng môn nội đấu, phản bội sư môn, cấu kết ngoại địch v.v… thì còn có một số điều làm cho Tống Phong ghi nhớ. Đó là tu tiên giả không được can thiệp đến vương triều phàm nhân tranh đấu. Ngoài ra còn không được tùy tiện giết chóc phàm nhân.

Tất nhiên, những quy định này chỉ là đối với tình huống bình thường mà thôi. Nếu như phàm nhân hoặc vương triều cố ý xâm phạm lợi ích hoặc là gây tổn hại đến tu tiên giả thì dĩ nhiên sẽ không có chuyện không ai dám làm gì.

Thực ra tu tiên giả cũng từ phàm nhân mà ra, họ cũng có gia thuộc ở phàm tục, thậm chí còn mơ hồ có dây mơ rễ má, con cháu họ hàng đều là người phàm. Nếu một khi gia tộc của tu tiên giả gặp chuyện, Tống Phong tin rằng chắc chắn dù trong tối hay ngoài sáng thì bọn họ cũng không thể nào đứng nhìn. Do vậy những quy định này trong mắt Tống Phong mà nói cũng chỉ đại diện cho một lý lẽ duy nhất:

“Lực lượng là tối thượng.”



Chỉ cần nắm đấm đủ lớn, lực lượng đủ mạnh, thế gian không người trấn áp thì những quy định gì đó ai sẽ đứng ra thực thi?

Bởi vậy cho nên, quy định chỉ dành cho kẻ yếu mà thôi. Mà hiện tại Tống Phong nhận thức rõ bản thân chính là một kẻ yếu, hắn tất nhiên cần để ý ghi nhớ những quy định này.

Mà trong môn quy này cũng có một vài điều làm cho Tống Phong trở nên cảnh giác.

Đó là Đạo Huyền Môn mặc dù không giới hạn thời gian đệ tử ở lại môn phái, càng sẽ không vì bất cứ kẻ nào tu luyện gian nan chậm tiến mà trục xuất khỏi môn quy như hắn nghĩ. Mà ở Đạo Huyền Môn, thứ tối thượng ngoài tu vi ra, chỉ có một thứ.

Đó chính là Điểm sư môn!

Tạp dịch đệ tử, mỗi năm ở lại Tạp Dịch Phong tu luyện khấu trừ mười hai điểm sư môn. Ngoại môn đệ tử nhân lên mười lần, nội môn đệ tử hay cao hơn nữa thì Tống Phong không được biết, trong Môn quy cũng không có liệt kê rõ ràng, nhưng Tống Phong biết chắc chắn con số không hề nhỏ.

— QUẢNG CÁO —

Mà trong Đạo Huyền Môn, ngoài điểm sư môn duy trì ở lại thì đối với đệ tử Tạp Dịch chưa bước vào cảnh giới tu vi cao thâm thì vẫn cần ăn uống để duy trì sinh lực. Nghe nói chỉ có bước vào cảnh giới cao thâm thì mới có thể cân bằng giữa việc hít thở hấp thu thiên địa linh khí để thay cho lương thực ngũ cốc thì mới không cần ăn uống nữa.

Theo như những gì Tống Phong được biết thì Tu tiên giả hiện tại chia làm ba giai đoạn, được xưng là Tam Bộ Nhập Đạo gồm:

Đệ Nhất bộ Tam đại cảnh giới: Luyện Tinh Cảnh, Luyện Khí Cảnh, Luyện Thần Cảnh.

Đối ứng với Đệ Nhất bộ là Đệ Nhị bộ cũng có Tam đại cảnh giới: Hóa Đan Cảnh, Hóa Anh Cảnh, Hóa Thần Cảnh.

Mỗi một đại cảnh giới bên trong lại chia thành ba tiểu cảnh giới đại diện cho ba giai đoạn tu luyện của một người gồm Sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Càng về hậu kỳ cảnh giới thì sức mạnh càng tăng tiến vượt bậc.

Riêng Đệ Tam bộ thì bên trong sách cũng chỉ nhắc tới mà không hề nói rõ cụ thể cảnh giới mà chỉ nói rằng Đệ Tam bộ cảnh giới cực kỳ cao thâm phiêu miễu.

Tống Phong cũng tự biết hiện tại việc cần làm trước mắt là đi bước nào chắc bước đó. Đi đến chân núi tự có đường, nếu có một ngày hắn có thể đạt đến cảnh giới kia hẳn là sẽ biết được mọi việc.

Còn hiện tại, người ta không muốn cho những đệ tử thấp bé như Tống Phong được biết quá nhiều chỉ đơn giản vì hắn…quá yếu mà thôi.

Tống Phong thở sâu, đem những tạp niệm này tạm thời gác lại.

Theo như trong Môn quy có nói, đệ tử tạp dịch mới nhập môn có ba năm tu luyện mà không cần tốn điểm sư môn. Nhưng sang đến năm thứ tư, ăn ở đều phải tốn hao điểm.

Nghĩ đến đây, Tống Phong tập trung đến những đồ vật còn lại. Hai bộ đồ có màu nâu xám, là y phục dành riêng cho đệ tử tạp dịch, mà lệnh bài kia chính là lệnh bài thân phận, cực kỳ quan trọng không thể đánh mất. Mỗi một đệ tử khi đi lại trong môn phái đều phải mang theo lệnh bài, nếu không một khi bị Chấp pháp đội kiểm tra thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức, thậm chí bị coi là gian tế trà trộn, bị đánh chết cũng không ai bênh vực.

Lúc này, Tống Phong mới đem túi cẩm nang cầm lên. Bên trong có một bình đan dược, hai viên Hạ phẩm linh thạch cùng một cái Lệnh bài.

Hạ phẩm linh thạch chính là tiền tệ dùng trong tu tiên giới. Mặt khác tu tiên giả cũng có thể trực tiếp hấp thụ linh khí bên trong linh thạch để gia tăng tu vi. Do nồng độ linh khí bên trong rất nồng đậm, cho nên Tống Phong được biết linh thạch còn có thể trợ giúp tiến giai.

Tạp dịch đệ tử hàng năm đều sẽ nhận lãnh được mười viên Hạ Phẩm Linh Thạch.

Đối với loại bảo vật này, Tống Phong tất nhiên đem nó cất kỹ đầu tiên.

Mà bình đan dược kia bên trong chính là một viên Tụ Tinh Đan, rất có ích cho đệ tử khi chuẩn bị tiến vào cảnh giới Luyện Tinh Cảnh.

Cẩn thận đem Tụ Tinh Đan và Lệnh bài cho vào trong ngực, Tống Phong bây giờ mới nhìn đến đồ vật duy nhất còn lại trên bàn, cũng là thứ mà hắn xem trọng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play