Trong lớp, một nữ sinh đang khóc, di động của cô ta nằm ở trên bàn, giao diện vừa vặn dừng lại ở bài đăng diễn đàn, mà tài khoản đăng nhập lại là tài khoản phụ của Lý Tuyết.
Mọi người nhìn đến đây cũng coi như là đã hiểu, là Phạm Hiểu Thiến đăng
bài, cố ý hãm hại Lạc Y, mưu kế bị phá, ngược lại lại đem nước bẩn hắt
đến trên người Lý Tuyết.
Thủ đoạn này thật sự là làm vỗ tay tán
dương, nếu không phải bởi vì ngoài ý muốn, Tô Thiển Mạt không cẩn thận
đụng vào Phạm Hiểu Thiến, di động của cô ta cũng sẽ không rơi trên mặt
đất, mà Tô Thiển Mạt duỗi tay xuống nhặt, vừa lúc thấy được nội dung
trong di động.
Trận ngoài ý muốn này thật sự đến quá trùng hợp,
Lạc Y suy tư. Cô cùng Phạm Hiểu Thiến căn bản là không thân, trước kia
chưng từng có giao lưu, cô ta vì cái gì muốn hãm hại mình, căn bản không có lý do hãm hại.
"Lão sư, em sai rồi, cầu cô cho em xin một cơ hội đi, em xin cô.."
Phạm Hiểu Thiến khóc lớn khẩn cầu Uông Nguyệt lão sư, cô ta cũng không có
cách nào, nếu không đi hãm hại Lạc Y, kết cục của cô ta liền sẽ thực
thảm, cô ta không nhận nổi.
"Em cùng cô đến văn phòng." Uông
Nguyệt hô một tiếng, sự việc phát triển thành hài kịch như vậy cô ta
cũng không nghĩ đến, hiện tại Phạm Hiểu Thiến thừa nhận, cần phải xử lý
một chút, rốt cuộc chuyện này có ảnh hưởng thực ác liệt.
Lý Tuyết nhìn Uông Nguyệt cùng Phạm Hiểu Thiến rời đi khóe môi xẹt qua một tia ý cười.
"Kiều Khê, cậu nói xem chuyện này thật sự là Phạm Hiểu Thiến làm sao?" Tô
Thiển Mạt vẫn luôn tỏ vẻ hoài nghi, cô nàng không thể tin chuyện này sẽ
cùng Phạm Hiểu Thiến có quan hệ.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Lạc Y dò hỏi, thật rõ ràng, Phạm Hiểu Thiến thành người chịu tội thay, chỉ là
không rõ ràng lắm, cô ta vì cái gì phải làm như vậy. Lý Tuyết cùng Phạm
Hiểu Thiến rốt cuộc là quan hệ hợp tác hay là có cái gì khác, cô không
hiểu gì hết chỉ im lặng xem biến.
Tô Thiển Mạt cùng Lạc Y đồng
thời nhìn về phía Lý Tuyết, thấy cô ta an tĩnh ngồi tại chỗ, phảng phất
giống như việc gì cũng đều không liên quan đến mình.
Sau sự kiện
lần này, có thể nói Lý Tuyết là người chiến thằng, bởi vì bị Uông Nguyệt hiểu lầm cho nên Uông Nguyệt vẫn có ý tứ đền bù cho Lý Tuyết.
Mà Lý Tuyết lại là người biết cầu tiến, cái gì cũng không cần thành thật
kiên định học tập, cái này làm cho Uông Nguyệt có chút thay đổi cái nhìn với cô ta.
Có lẽ sự việc lúc trước chỉ là nhất thời làm sai, Lý Tuyết vẫn là một đứa trẻ lương thiện.
Phạm Hiểu Thiến có điểm thảm, ở trong lớp thành đất đá, phần lớn mọi người
đều trốn tránh cô ta, không dám giao lưu với cô ta sợ ngày nào đó, lại
bị hãm hại.
Lúc này đây đương nhiên là bạn học Lý Tuyết thiện
lương không so đo hiềm khích trước đây, cùng Phạm Hiểu Thiến bắt tay
giảng hòa, trở thành bạn tốt. Này cũng coi như là một loại năng lực đi!
Lý Tuyết sửa lại hình tượng lúc trước, thu hoạch rất nhiều khen ngợi.
Tô Thiển Mạt tức đến hàm răng phát ngứa, muốn đi tìm Lý Tuyết lý luận, lại bị Lạc Y gọi lại:
"Thiển Mạt, bình tĩnh. Chỉ có người leo lên đến đỉnh cao mới có thể rơi thảm hại hơn, không cần nóng lòng nhất thời."
Lạc Y cười khẽ, chọc thủng một lời nói dối không đáng sợ, đáng sợ chính là
tất cả lời nói dối đều bị chọc thủng, trên mặt cũng là gương mặt giả,
cũng ở trong khoảnh khắc bị người xé rách rớt, kia mới là đáng sợ nhất.
"Được rồi, đều nghe cậu." Tô Thiển Mạt mỉm cười, tuy rằng cô nàng còn không
rõ ý tứ Kiều Khê, nhưng cô nàng tin tưởng Kiều Khê nhất định có phương
pháp tốt hơn, cô nàng chỉ cần ở bên cạnh Lạc Y, cho cô tín nhiệm là
được.
Lạc Y cùng Lý Tuyết tầm mắt chạm nhau trên không trung,
sóng ngầm mãnh liệt. Lý Tuyết, chiến tranh của chúng ta vừa mới bắt đầu, không phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT