Trung tuần tháng Tám, học sinh lớp 10 của Văn Vũ nhập học. Mới vừa vào lớp, Dung Tự đã được không ít người chú ý, cả giáo viên chủ nhiệm cũng dừng lại một chút. "Được rồi, mọi người im lặng chút nào."

Giáo viên chủ nhiệm duy trì kỷ luật lớp học được một lúc, sau đó viết nội quy trường và nội quy lớp lên bảng đen. Chủ nhiệm là một cô giáo trẻ tuổi, vừa mới dẫn dắt một lớp tốt nghiệp xong. Lớp cô ấy dẫn thi rất tốt, lại đụng phải giáo viên chủ nhiệm của lớp (1) nghỉ đẻ, vì thế nên trường đẩy cô ấy đến lớp (1) của Văn Vũ. Đây là lớp tốt nhất trong Văn Vũ, tổng cộng có ba lớp, là lớp (1), lớp (2), và lớp (3), ngoài ba lớp ấy ra thì còn lại đều là lớp bình thường.

Lại lục tục đi vào thêm một đám học sinh, lúc Dung Tự vừa mới vào còn tưởng mình đến muộn, do bạn cùng lớp và cô giáo cứ nhìn cô mãi. Dù cô giáo đang viết chữ trên bảng, bạn cùng lớp vẫn cố ý vô ý mà nhìn cô. Chờ cô giáo ra ngoài, Tư Đồ liền kéo một cái ghế đến ngồi ở bên cạnh Dung Tự. "Cậu chép nội quy trường, lớp làm gì?"

"Mình chép học bổng."

Tư Đồ quay đầu nhìn một cái. "Học bổng à. Mình nghe nói Văn Vũ có rất nhiều cuộc thi, cậu có thể lên trang web chính thức xem. Nghe nói có một người làm một con robot rồi đi dự thi ở dưới tỉnh, đoạt được giải nhì, trường học gửi tặng cậu ta tiền thưởng 1 vạn tệ."

"1 vạn tệ?"

"Tham tiền. Nghe đến tiền là cậu có tinh thần ngay." Tư Đồ cười một tiếng. "Đừng chỉ chòng chọc vào chút tiền học bổng này, học sinh cấp 3 có thể tham gia nhiều cuộc thi hơn mà."

"Cậu muốn tham gia câu lạc bộ của mình không?" Giảng kinh hai câu, Tư Đồ cuối cùng cũng bại lộ mục đích của mình.

Vừa mới nhập học, Tư Đồ chưa gì đã gia nhập không ít câu lạc bộ của trường học. "Người khác phải cần phỏng vấn đấy, nếu cậu vào thì mình cho cậu đi cửa sau."

"Ừ, đến lúc đó rồi mình xem." Dung Tự nói.

Khi cô vào trường, cũng có thấy rất nhiều quầy hàng và câu lạc bộ trong khuôn viên trường. Lúc nghỉ hè, Trình Cẩm Chi đã từng nhắc với cô là mấy câu lạc bộ này cũng chẳng vui gì mấy. Tư Đồ lấy từ cặp ra một ít thông tin của câu lạc bộ của mình. "Cậu xem nè."

Lúc cô giáo sắp vào, Tư Đồ mới về lại chỗ của mình. Cô giáo chủ nhiệm đếm đầu người một lúc. "Được rồi, lớp chúng ta tổng cộng 65 người, đến đông đủ cả rồi."

Cô giáo chủ nhiệm vô cùng lão luyện, nói một vài lời chào đón rồi sau đó để học sinh tự giới thiệu mình, từng người một.

"Chào mọi người, mình tên là Dung Tự." Đến lượt Dung Tự, cô chậm rãi đứng lên.

Điều kiện gia đình của bạn cùng lớp đều rất tốt, nên họ cũng khá là tự tin, lúc giới thiệu còn thêm vài trò vặt. Vài người, không chỉ nói tiếng Trung mà còn nói lưu loát tiếng Anh, đồng thời bổ sung thêm tên tiếng Anh của mình. Người trước bày đầu, người sau cũng báo tên tiếng Anh của mình vào. Dung Tự không có tên Tiếng Anh, cũng không định bịa ra một cái tên tiếng Anh tạm thời nào đó. Nhưng lúc Dung Tự vừa mới báo ra tên mình, lớp học bèn có một vài âm thanh ồn ào. "Hạng nhất toàn thành phố đấy, trâu bò vãi chưởng."

"Trời má, lại còn xinh đẹp như vậy."

"Má ơi!? Chỉ có Ngữ Văn thiếu 2 điểm thôi á!?" Vốn âm thanh đang nhỏ, sau đó không biết là nữ sinh nào bật ra tiếng khâm phục vô cùng to, dường như là nhỏ không biết thành tích của top 1 toàn thành phố. Theo lẽ thường từ trước đến giờ, mũi nhọn của toàn thành phố đều bị trường chuyên Hoa Dung ôm đồm hết rồi. Tuy rằng Văn Vũ dựa vào tiền thưởng phong phú cũng quải được mấy người vào, nhưng nó cũng là số lượng vô cùng ít ỏi. Trên căn bản, 10 vị trí đầu của toàn thành phố rất khó được Văn Vũ nạy vào.

Âm thanh của lớp càng lúc càng lớn, vừa mới bắt đầu Dung Tự đi vào, bọn họ chú ý chỉ là bởi vì dung mạo của Dung Tự, cũng chẳng ai biết cô chính là Dung Tự, có biết thì cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.

"Mọi người im lặng một chút." Chủ nhiệm lại duy trì kỷ luật một hồi. "Để bạn học Dung tiếp tục giới thiệu bản thân nào."

Cả lớp yên tĩnh, đồng loạt nhìn cô. Thời cấp hai, Dung Tự không ít lần lên bục phát biểu, dù cho có bị các bạn học bàn luận như vậy, dáng vẻ cô biểu hiện ra vẫn không kiêu không vội như cũ. "Mình đến từ trường chuyên trung học, không có ham muốn, cũng không có năng khiếu, chỉ có thể đọc sách học tập. Nếu như mọi người không chê, hi vọng ba năm tới đây, mình có thể cùng mọi người lẫn nhau cố gắng cùng tiến bộ cho sự nghiệp học tập. Cám ơn."

Mặc dù lời của Dung Tự là khách sáo, nhưng lớp học vẫn vang lên một tràn vỗ tay như sấm. Được học thần khuyến khích, rất nhiều người đều sắp rơi lệ rồi.

Lúc đề cử lớp trưởng, tất cả mọi người đều bầu phiếu cho Dung Tự. Đây là lần đầu Dung Tự đi học mà được chào đón như thế.

"Phiếu 38, vẫn là Dung Tự."

"Phiếu 39, Dung Tự."

"Phiếu 40, không biết chọn ai, nên thôi bán moe cho mọi người nè." Chủ nhiệm đọc đến đây liền nở nụ cười. "Biểu cảm này là ai vẽ đây? Giơ tay xem nào."

Kết quả một nam sinh vô cùng xinh xắn giơ tay, trông cậu ta có phần run rẩy. "Cô giáo, không phải nói là bỏ phiếu bí mật sao?"

"Các bạn học, bí mật đều là cạm bẫy. Cục giáo dục gọi điện bảo chúng tôi phải chú ý học sinh bằng cách như thế. Cái bẫy, đều là cái bẫy, mọi người nhớ hết chưa?" Chủ nhiệm cười cười, rồi nói với nam sinh đứng lên rằng: "Em tên là Tra Nguyên Lương nhỉ? Báo bảng kỳ tiếp theo nhờ em tổ chức nhé."

"Ôi cám ơn cô giáo ạ, em giỏi nhất là vẽ vời thôi. Cấp 2 báo bảng cũng là em làm." Tra Nguyên Lương "vì họa được phúc" nên rất sôi nổi.

Sắp xếp số phiếu xong, tổng cộng 65 phiếu, trừ đi phiếu trắng, còn lại 58 phiếu. 58 phiếu đều bầu cho Dung Tự. Lần này Dung Tự có phần tay chân luống cuống, cô chưa từng làm cán bộ lớp. Bị giáo viên kêu lên bục giảng, hai tay cô buông thõng xuống hai bên quần, khẽ nắm chặt một hồi, tựa như lần đầu tiên cô l ên bục chủ tịch cũng như thế. Mà lên bục chủ tịch lần trước đều là do giáo viên sắp xếp, không có trải qua bầu phiếu của các bạn học. Nếu như bầu phiếu, thế nào cũng không đến lượt cô. Dung Tự đưa mí mắt lên, bạn cùng lớp đều đang tha thiết nhìn cô.

Nén một bụng lời khách sáo, Dung Tự cũng không biết nói thế nào, thế là lựa chọn "nói lời thât sự": "Mọi người thật sự chọn mình sao? Mình chưa làm cán bộ bao giờ đâu."

"Lớp trưởng, cậu moe quá à." Bạn học phía dưới bắt đầu nở nụ cười.

Thế là, lớp trưởng cứ như vậy mà được quyết định.

~

"Lớp trưởng lớp trưởng, có người tìm cậu." Cự ly chỉ có vài bước, bạn học hoạt bát cũng đặc biệt chạy tới. Dung Tự vừa quay đầu, liền nhìn thấy Trình Cẩm Chi tinh thần phấn chấn chạy tới. Trình Cẩm Chi từ trường đào tạo ở thủ đô về, không bao lâu lại đi vào trường đào tạo bên vùng ngoại thành tiếp tục tập diễn.

"Em được bạn học chào đón quá ha." Tay Trình Cẩm Chi khoát lên bả vai Dung Tự, lại đưa tay giúp Dung Tự sửa sang lại mũ. Hai ngày nay, Dung Tự cũng bắt đầu tập quân sự. Trình Cẩm Chi quay đầu lại, nhìn về vài học sinh mới bám đuôi ở đằng sau. Mấy người học sinh mới kia còn làm bộ như mình không chú ý. Có hai bạn học nữ, không ngờ Trình Cẩm Chi sẽ quay đầu, tầm mắt đụng thẳng mắt Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi nháy nháy mắt, xem như quăng về một ánh mắt mị hoặc.

"Nhân duyên với nữ sinh tốt quá ha." Trình Cẩm Chi ôm lấy Dung Tự. "Có phải em giấu chị..."

"Không. Em cũng không biết tại sao lại vậy." Dung Tự nói: "Chị biết mà, em rất chán ngắt."

Bên cạnh Dung Tự xác thực vây quanh một ít bạn học nữ, có lúc đám bạn nữ cũng không biết đang làm gì, từng người từng người cầm điện thoại trao đổi gì đó. "Tấm nảy quá đẹp đi mất, sinh thời lại gặp được người như bước từ trong truyện tranh ra thế này. Mình hạnh phúc quá đi."

Họ đang nói cái gì thế nhỉ?

"Vậy cũng không chắc. Có người thích loại chán ngắt thì sao." Trình Cẩm Chi vô ý nói, sau khi nói xong, lại nhận ra gì đó. Có hơi ngượng ngùng, Trình Cẩm Chi ho một tiếng, che giấu mà giở tay mình ra, cũng không dính chặt vào Dung Tự nữa.

"Chị còn phải về trường đào tạo sao?" Dung Tự hỏi.

"Còn chứ. Nhưng mà không phải hiện tại, bây giờ bọn chị phải trở về học tiết văn hóa mấy ngày." Trình Cẩm Chi nói.

Dung Tự gật gật đầu, khóe mắt bay bay, trông rất vui vẻ. Trình Cẩm Chi đưa mắt sang, lại nhìn nhìn Dung Tự bên cạnh. Vừa vào bãi tập, Trình Cẩm Chi liền nhận ra Dung Tự. Dung Tự lại cao thêm một chút, trong một đám nữ sinh phương Nam lại tỏ vẻ vô cùng cao gầy. Gen phương Bắc tốt thật, sinh sống nhiều năm ở phương Nam như vậy nhưng vẫn có thể cao như thế. Nhưng cũng phải, chú Dung Tự rất cao, còn cao hơn cha của nàng, xấp xỉ 1m87 thì phải.

Không biết từ lúc nào, họ đã đi tới rừng cây nhỏ. Tới nơi, gò má Trình Cẩm Chi có hơi ửng đỏ, nàng không phải cố ý đến đây đâu.

Ngồi ở trên băng ghế dài, Dung Tự cũng không có động tác gì. Trình Cẩm Chi xoắn góc áo, lại gần Dung Tự thêm một chút. Lão Thẩm nói, nàng là công. Cũng phải, cho tới nay đều là nàng chủ động. Nếu như xảy ra cái gì, cũng phải là nàng chủ động.

"Dung Tự."

"Dạ?"

"Sau này, em phải cùng nhau ăn cơm với chị, cùng nhau tản bộ với chị." Tay Trình Cẩm Chi men theo ghế, từ từ bò qua, sau đó nắm lấy tay Dung Tự.

"Ừm được." Dung Tự có chút ngượng ngùng, mặc Trình Cẩm Chi nắm tay mình. Tai Dung Tự có hơi đỏ lên, Trình Cẩm Chi bèn đưa tay xoa xoa lỗ tai ửng đỏ của Dung Tự. Hai người nhìn nhau một lúc, tim Trình Cẩm Chi nhảy bình bịch. Trong lúc nghỉ hè, họ suýt chút nữa đã...

"Nhắm mắt lại." Trình Cẩm Chi lại sáp đến gần một chút, lại phát hiện con mắt của Dung Tự trợn trừng lên.

Dung Tự nhắm hai mắt lại, chợt cảm thấy môi mềm nhũn một lúc. Chờ khi cô lại mở mắt ra, Trình Cẩm Chi đã nhảy đến thật xa rồi. Trình Cẩm Chi công khí mười phần mà vẫy vẫy tay về phía Dung Tự, cũng không quay đầu lại. "Chị về ký túc xá đây."

"Ơ được." Dung Tự sờ sờ môi mình một chút, trông vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ.

Mấy ngày nay tập quân sự, Trình Cẩm Chi cũng ở trường học bổ túc. Dung Tự ngu ngu ngơ ngơ, thì Trình Cẩm Chi lại càng thêm ngu ngơ hơn nữa. Trình Cẩm Chi chỉ biết dán môi mình vào môi Dung Tự, có một lần, trông còn rất thô bạo mà ép Dung Tự vào trên vách tường. Không hôn được, may mà Dung Tự cúi đầu thì nàng mới hôn được. Hai đôi môi mỏng dính vào một chỗ, đại khái Trình Cẩm Chi cảm thấy không đúng chỗ nào đó, môi nàng ma sát vài lần. Vừa ma sát, Dung Tự liền ôm sát sau gáy Trình Cẩm Chi, đưa đầu lưỡi vào.

"Trình Cẩm Chi, mặt cậu làm sao vậy?" Cẩu Vũ la.

"Không sao cả." Trình Cẩm Chi rụt vào chăn, đầu lưỡi cũng không dám nhúc nhích. Khi nãy Dung Tự luồn đầu lưỡi vào, tuy rằng rất nhanh đã rút ra, nhưng khi Dung Tự vừa luồn vào thì chân Trình Cẩm Chi lập tức mềm nhũn, mặc cho Dung Tự chi phối. Ngượng ngùng một hồi lâu, Trình Cẩm Chi lại cảm thấy không đúng, nàng là công mà?

***

Lời tác giả:

Nãi miêu: Meo meo meo?

Lời editor: Hôm qua ai đòi hai người hôn đâu? Hôm nay thỏa mãn chưa? :))

À, mình có đính kèm một bài hát ở đầu chương, mọi người có thời gian thì nghe nhé, bài đó MV theo hướng bách hợp đó, nữ thần Tam Vô cover hay lắm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play