Thành tích của Trình Cẩm Chi không tốt, lúc còn học lớp 10 thì chú dì Trình có tìm Trình Cẩm Chi nói chuyện. Lúc nói chuyện, Dung Tự cũng có ở đó. Chú dì có dự định để Trình Cẩm Chi học nghệ thuật, hỏi Trình Cẩm Chi muốn học ngành gì. Khi bé, chú dì có mời gia sư cho họ, piano và violon Trình Cẩm Chi đều từng chơi qua. Chú dì đáng nhẽ định cho Trình Cẩm Chi phát triển về mặt thanh nhạc, song đến năm lớp 11, cô giáo lại đề nghị Trình Cẩm Chi thi vào khoa diễn của Thân Đại. Một mặt là vì cô giáo có quan hệ trong đó, mặt khác là do ngoại hình của Trình Cẩm Chi. Ngoại hình của Trình Cẩm Chi là vô cùng xinh đẹp. Thế là lúc Dung Tự vừa mới lên cấp 3, thì Trình Cẩm Chi đã bận bịu trong lớp đào tạo diễn xuất rồi.

"Chị." Dung Tự mới vừa ra cổng trường, liền thấy Trình Cẩm Chi đang đứng ở cổng chơi điện thoại. Trông Trình Cẩm Chi vô cùng chói mắt, có lẽ là do gần đây đang luyện dáng nên sống lưng ưỡn ra rất thẳng. Dù là đang chơi điện thoại cũng trông rất dồi dào sức sống. Dung Tự vốn đang đi chung với Chiêm Tổ Quỳnh và Tinh Dã, thấy Trình Cẩm Chi bèn vội đi nhanh hơn mấy bước.

Trình Cẩm Chi cũng đưa mí mắt lên. Nàng trang điểm, vì cười nên khiến hàng mi dài run run vài lần. "Tự Nhi."

Trình Cẩm Chi kéo dài thanh âm, nghe vào tai còn có chút ý nũng nịu.

Tay của Dung Tự cũng bị Trình Cẩm Chi dắt lấy, có lẽ do Trình Cẩm Chi trang điểm rất đẹp mà tai Dung Tự bất giác đỏ ửng. Dung Tự quay đầu nhìn bạn tốt bên cạnh mình. "A Quỳnh, Tinh Dã, các cậu đi trước đi."

Chiêm Tổ Quỳnh và Tinh Dã cũng gật gật đầu, chào hỏi với Trình Cẩm Chi xong rồi cũng đi. Chờ hai người bạn tốt của Dung Tự đi xa, Trình Cẩm Chi mới đưa tay nặn nặn lỗ tai của Dung Tự. "Nhớ chị không?"

"Nhớ."

"Nhớ sao em không đến thăm chị?"

"Có kỳ thi."

"Đâu phải ngày nào em cũng phải thi."

"Khi không thi thì cũng phải học."

"Chị còn trốn học được mà." Trình Cẩm Chi vê mũi Dung Tự một lúc.

Dung Tự liền lộ ra vẻ mặt khó xử. "Vậy..."

"Không đùa em nữa." Trình Cẩm Chi ôm lấy bả vai Dung Tự. "Em là học sinh giỏi, học tập đàng hoàng là đúng."

"Ừm..."

"Gì vậy?"

"Hôm nay chị trang điểm, rất đẹp." Dung Tự ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi một chút, lại nhanh chóng cúi đầu, ấp úng nói.

Hôm nay chị rất đẹp.

Tuy rằng bình thường cũng được không ít người khen, nhưng khi người khen là Dung Tự thì lòng Trình Cẩm Chi lại có chút... ngại ngùng? Có lẽ là do cách khen "lộn xộn" của Tự Nhi khiến nàng chưa chuẩn bị xong tâm lý được khen. "Dĩ nhiên, chị trang điểm rất lâu đó."

"Chị trang điểm để gặp ai à?"

"Để gặp em đó."

"Trang điểm có làm tổn thương da hay không?"

"Chắc không. Mỹ phẩm chị dùng là mẹ chị mua." Trình Cẩm Chi nói: "Gặp em mà, phải trang điểm cho đẹp chứ."

Dung Tự lén lút nhìn Trình Cẩm Chi một chút, lại cúi đầu, má vẫn đỏ hây hây. Bây giờ ở trước mặt Trình Cẩm Chi, hở một tí là mặt cô lại đỏ ửng. "Ừm..."

Dung Tự và Trình Cẩm Chi đi dạo phố một lúc, buổi tối lại đi xem phim. Phim tình cảm, nam nữ chính phải trải qua một ít trắc trở về mặt tình cảm, Trình Cẩm Chi vành mắt đo đỏ, lúc xem đến kết cục còn nghẹn cả bỏng ngô trong miệng. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, rồi cầm lấy bỏng ngô trong tay nàng qua, sợ nàng lại nghẹn.

Thời tiết bây giờ có hơi lạnh, Dung Tự chà chà tay, nhận lấy hai ly đồ uống nóng, đưa cho Trình Cẩm Chi một ly trong đó. Trình Cẩm Chi khịt khịt mũi, trông còn đang chìm đắm vào bộ phim vừa nãy. "Cũng may là về bên nhau, nếu không buổi tối chị sẽ không ngủ ngon mất."

"Còn khó chịu không?"

"Không khó chịu nữa, bọn họ cũng ở bên nhau rồi." Trình Cẩm Chi cười cười, lại dụi dụi mắt một hồi. "Nếu không có em ở bên chị, suýt chút nữa chị đã khóc rồi."

"Chị cảm động như vậy, sao em một chút phản ứng cũng không có thế." Trình Cẩm Chi nói.

"Có mà. Em cũng cảm thấy rất cảm động." Dung Tự trang nghiêm nói. Quả thật phim có chút cảm động, lúc cổ họng Dung Tự đang nghẹn ngào thì quay sang thấy Trình Cẩm Chi bên cạnh. Nhìn dáng vẻ vành mắt đo đỏ của Trình Cẩm Chi, khiến cô có phần không rảnh bận tâm phim thế nào nữa. So với bộ phim, Trình Cẩm Chi càng dễ xem hơn nhiều.

Hai người rất lâu không nói chuyện nữa, nói một tiếng với trong nhà xong liền quyết định đi bộ về nhà. Trình Cẩm Chi nắm tay của Dung Tự bỏ vào trong túi quần mình, nhìn trông rất ra dáng chị lớn. Dung Tự cũng mặc cho Trình Cẩm Chi nắm lấy, hai người mười ngón siết chặt, giống như thời còn rất bé trước đây.

Lúc này về, đoán chắc lại quấy rầy thím nữa. Dung Tự nói một tiếng với chú xong, rồi ở lại Trình gia. Dung Tự lên giường trước, Trình Cẩm Chi tắm xong cũng hừng hực bò lên giường. Nàng nghiêng người, chống đầu của mình nhìn vào Dung Tự. "Tự Nhi..."

"Hửm?"

"Hình như em đẹp ra." Trình Cẩm Chi đưa tay, vuốt nhẹ lông mày Dung Tự một chút.

Hiện tại Dung Tự cũng dần dần nẩy nở, cô thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ, lông mày xinh đẹp, sống mũi cao, bờ môi mong mỏng. Trình Cẩm Chi mò sang khóe môi của Dung Tự, môi Dung Tự cũng hơi nhướn lên. "Ngứa."

Cô cho rằng Trình Cẩm Chi lại định chơi xấu cô, Trình Cẩm Chi thích nhất là chọc cô. "Đừng xụ mặt, chị thích xem em cười."

Trình Cẩm Chi chợt kề sát vào nữa, bắt đầu xoa xoa lỗ tai Dung Tự. Trên lỗ tai Dung Tự hình như có lông tơ thật nhỏ. Dung Tự đưa mí mắt lên, mắt nháy như không mà nhìn Trình Cẩm Chi, tim cô đập thình thịch. "Chị."

"Dung Tự, em từng hôn chưa?"

"Hả?" Nhịp tim Dung Tự đập rất nhanh. "Chị từng chưa?"

Sao Dung Tự lại từng hôn ai được chứ.

"Chị..." Trình Cẩm Chi dừng một chút.

Tim Dung Tự lập tức rơi đến đáy vực, từ vui sang buồn hóa ra lại nhanh như vậy. "Chị từng hôn chưa?"

Trình Cẩm Chi từng hôn với ai rồi? Cao Y sao?

"Không có." Trình Cẩm Chi hơi lắc đầu một chút. "Lần trước, ừm... đàn chị Cao Y định hôn chị. Lúc chị ấy định hôn chị, chị không có phản ứng gì hết, chị cảm giác như mình bị đứng hình vậy. Khi chị ấy sáp đền gần thì chợt Cẩu Vũ đi tới, nên chị ấy ngừng lại."

"Hai người... quen nhau rồi?"

"Không." Trình Cẩm Chi bảo: "Chị cũng không biết quan hệ của chị và đàn chị là như thế nào. Rất ít khi chị ấy đi tìm chị, đều là chị đi tìm chị ấy. Chị ấy phải làm bài tập, chị chỉ có ngồi cạnh chơi một mình mà thôi."

Vẻ mặt Trình Cẩm Chi lộ vẻ xoắn xuýt. "Có khi chị ấy cũng sẽ chơi với chị."

Tim Dung Tự bị vặn chặt, bầu không khí giữa cô và Trình Cẩm Chi trước đó bị lia sạch không còn sót chút gì. "Có lẽ chị thích chị ấy rồi."

"Hả?"

"Chị thích chị ấy."

"Không phải." Trình Cẩm Chi lập tức bác bỏ. Nàng cũng không biết tại sao mình ở trước mặt Dung Tự lại phủ quyết nhanh đến vậy. "Hạ Dữu nói, chị không có thích chị ấy. Dù sao thì, cũng không phải là loại thích kia."

"Loại thích nào?"

"Tự Nhi, em ủng hộ tình cảm như vậy không?" Trình Cẩm Chi chuyển chủ đề.

"Chị và Cao Y sao? Em không biết. Em không có tiếp xúc qua." Chị đừng ở bên Cao Y.

Trình Cẩm Chi cắn môi một cái, vẻ mặt hình như có chút không tốt. Nàng quay mặt đi, yên tĩnh nằm xuống.

Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi như vậy, tim lại càng nhíu chặt hơn. Có phải cô khiến Trình Cẩm Chi không vui? Dung Tự đưa tay nắm chặt lấy tay Trình Cẩm Chi. "Chị."

"Hửm?"

"Chị thích là được." Bốn chữ chứa hết thảy uất ức và đau xót trong đáy lòng Dung Tự. Có lẽ người yêu đơn phương đều như vậy.

"Em cũng cảm thấy chị thích Cao Y?"

"Em không biết." Có lẽ chị thích chị ấy rồi.

"Cẩu Vũ nói đồng tính luyến ái là biến thái."

Dung Tự dừng một chút. "Chị, chị còn nhớ cô Bối và cô Trịnh không?"

"Cô Bối?" Ký ức của Trình Cẩm Chi mơ hồ một lúc, không lâu sau liền nhớ ra. "Chị nhớ rồi, cô chủ nhiệm của em."

"Họ là một đôi. Trước đó, chúng ta cũng từng gặp rồi." Dung Tự nói: "Em cho rằng Cô Bối không phải biến thái, cô Trịnh cũng không phải. Họ đều là người bình thường."

Vì động viên Trình Cẩm Chi, Dung Tự còn lôi cả giáo viên tiểu học vào.

"Nói vậy, em có thể hiểu?" Thanh âm của Trình Cẩm Chi lập tức nhẹ nhàng đi.

"Vâng."

Từ khi phát hiện tình cảm của mình đối với Trình Cẩm Chi, Dung Tự liền thông suốt một chuyện. Trong thế giới của cô, hoặc vui hoặc buồn đều không quan hệ gì với đối phương cả. Người đơn phương đều là hèn mọn như thế, đối phương không nhìn thấy sóng to gió lớn trong lòng bạn, nhưng bạn lại rõ rõ ràng ràng cả việc to lẫn việc nhỏ của đối phương. Trình Cẩm Chi thích Cao Y, cô vừa cao hứng lại vừa khó chịu, cao hứng là vì Trình Cẩm Chi thích nữ, mà khó chịu là vì người đó lại không phải cô. Hiển nhiên bây giờ khó chịu đã áp đảo cao hứng rồi. Thà Trình Cẩm Chi cứ thích nam đi, như vậy thì cô có thể an ủi mình là cô và Trình Cẩm Chi giới tính không hợp. Nhưng bây giờ lựa chọn của Trình Cẩm Chi là nữ, cô rõ rõ ràng ràng mình đã thua rồi.

Tình cảm không có đến trước hay đến sau. Dù rằng người quen biết trước, người thích Trình Cẩm Chi trước là cô. Nghe Trình Cẩm Chi thuật chuyện, Dung Tự có thể cảm giác được sự không để tâm của Cao Y đối với Trình Cẩm Chi. Là người khác có lẽ sẽ vui vẻ, nhưng Dung Tự lại cực kỳ khó chịu, người cô trân trọng như thế, lại bị người khác chẳng xem ra làm sao.

"Tự Nhi, em có người thích chưa?" Trình Cẩm Chi hỏi.

"Có."

"Ai? Tư Đồ?" Trình Cẩm Chi biết chuyện Tư Đồ thích Dung Tự.

"Tư Đồ?" Dung Tự hiển nhiên chưa kịp phản ứng.

"Không phải Tư Đồ vậy thì ai?" Đợi đến nửa ngày, Dung Tự cũng không mở miệng. "Tự Nhi?"

"Em không muốn nói." Thanh âm của Dung Tự có chút nặng nề.

"Chị quen không?"

Dung Tự nhìn đôi mắt của Trình Cẩm Chi, cô rũ mí mắt, phim điện ảnh khi tối không khiến cô khóc, trái lại là đôi mắt của Trình Cẩm Chi khiến nước mắt trong cô tuôn ra. "Chị không quen."

Chị không quen, cũng sẽ không biết.

Chắc là không bao lâu nữa, cô sẽ từ đâu đó nghe tin Trình Cẩm Chi và Cao Y yêu đương thôi.

~

"Cẩm Chi, cậu đang nghĩ gì thế? Cả buổi sáng đều mất tập trung." Hạ Dữu hỏi.

"A? A... Có sao?"

"Ầy." Cẩu Vũ cắn đùi gà, chép miệng về một bên khác của căn tin. "Cao Y ở đằng kia đã nhìn cậu rất lâu rồi, cậu không biết à?"

"Hả?" Lần này Trình Cẩm Chi kinh hoảng, nàng vội vã ngồi thẳng người, lại lấy tóc che che mình lại. "Chị ấy nhìn mình rất lâu sao?"

"Được một lúc rồi. Thấy cậu không phản ứng lại, chị ấy quay đầu nói chuyện với bạn học rồi."

Nghe Cẩu Vũ nói như thế, Trình Cẩm Chi mới quay đầu nhìn sang hướng của Cao Y. Kết quả vừa lúc va vào ánh mắt của Cao Y, Cao Y lại còn cười nghiền ngẫm về phía nàng. Trình Cẩm Chi quýnh lên, đôi đũa trong tay suýt chút nữa không cầm chặt, nàng gõ sang đũa Cẩu Vũ. "Cậu muốn chết à."

Cẩu Vũ chơi xấu thành công nên nhướn nhướn mày.

Giữa lúc ăn, Cao Y đi tới. Trong tay cô ấy còn cầm thuốc cảm, cô ấy đặt thuốc cảm vào trong tay Trình Cẩm Chi. "Nghe nói em bị cảm?"

Lần này Trình Cẩm Chi đi gặp Dung Tự là mượn cớ nghỉ ốm để xin nghỉ.

"Khá hơn chút nào không?" Thanh âm của Cao Y có phần dịu dàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play