Phản xạ có điều kiện còn hơn cả lý trí, Mã Tiểu Linh chưa kịp nghĩ đối sách, thì cơ thể đã có phản ứng. Một lá bùa vàng đột nhiên cháy lên, Mã Tiểu Linh lấy tinh thần đánh nhanh rút gọn, kề sát lá bùa dưới khuỷu tay, rồi đánh về phía sau.

Không! Có! Động! Tĩnh!

Một tiếng kêu thảm thiết như nàng muốn cũng không có, cơ thể Mã Tiểu Linh càng cứng ngắc hơn. Móc ra Kim la bàn, nhìn xuống, phát hiện kim chỉ nam chỉ về hướng 1h. Mã Tiểu Linh nuốt nước bọt, tay cầm Kim la bàn, một tay nắm chặt gậy Phục Ma, từ từ bước về phía Kim la bàn định hướng.

Chưa được vài bước, Mã Tiểu Linh liền phát hiện nhiệt độ xung quanh hạ thấp. Nhưng thần nhìn, suýt nữa sợ nói không nên lời. Không biết từ lúc nào, nơi này từ tối đen dần dần trở lại bình thường, nhưng xung quanh lại có thêm rất nhiều người. Hay phải nói là, rất nhiều linh hồn.

Mười mấy linh hồn bay tán loạn trên không, cứ như không nhìn thấy Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh nhìn một quỷ hồn cách mình không xa, phát hiện đó là một quỷ nữ. Chỉ là khi nhìn chính diện, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng bị móc mất một con mắt. Mã Tiểu Linh có thể nhìn thấy hốc mắc máu chảy đầm đìa, thấu sâu tận bên trong não.

Cảm thấy có chút muốn ói, quỷ nữ cũng chú ý tới Mã Tiểu Linh, nhưng chỉ nghiêng đầu nhìn. Con mắt còn lại thì chớp chớp, rồi bỏ đi.

Mã Tiểu Linh giật mình, cảm thấy hình như tụi nó đang đồng cảm với nàng. [Cô ta đang thông cảm mình sao? Nhưng tại sao lại thông cảm mình?]

Mã Tiểu Linh nhìn về phía một quỷ hồn khác, vẫn là nữ, cô ấy bị mất một bàn tay. Nữ quỷ đó cũng yên nhìn Mã Tiểu Linh, trong ánh mắt cũng tràn đầy đồng cảm.

Mã Tiểu Linh căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ đều là nữ. [Những hồn phách này đến từ đâu? Tại sao toàn là phụ nữ? Lại còn bị mất đi một bộ phận nào đó, chẳng lẽ bị giết hại?]

[Nếu thật sự bị giết, vậy tên đó nhất định bị điên. Ở đây có tới vài chục người, hung thủ là ai? Lẽ nào?]

Trong lòng Mã Tiểu Linh thầm kêu không ổn, vội vã chạy về hướng Kim La bàn chỉ định, phát hiện kim chỉ nam vẫn đứng im. [Tại sao lại như vậy? Nơi này rất nhiều quỷ hồn, tại sao kim chỉ nam không động? Lẽ nào hỏng rồi?]

Mã Tiểu Linh nhìn về hướng 1h, phát hiện có người ngồi xổm trên đất nghịch cái gì đó. Bên cạnh hắn có một tên mặc áo bào vàng nằm đó, xem ra chính là người mà Lý Văn đã mời tới, cũng không biết là sống hay chết.

Mã Tiểu Linh từ từ bước tới gần người ngồi trên đất, những linh hồn nữ xung quanh tự nhiên khẩn trương. Rõ ràng lúc nãy còn rất bình tĩnh, bây giờ thì chạy tán loạn, còn có một con bay tới trước mặt Mã Tiểu Linh khua tay múa chân, ánh mắt đầy hoảng sợ, há mồm không ngừng nói gì đó. Rất tiếc, vì cô ấy bị cắt mất lưỡi, nên chỉ có thể nói ú ớ.

Mã Tiểu Linh đưa mắt nhìn xuống, cảm thấy sởn tóc gáy. Trên đất đầy nội tạng người, có mắt, có mũi, có ngón tay, còn có bộ phận "tư mật". Những bộ phận này đủ ghép lại thành hai người.

[Không lẽ đó là những bộ phận của mấy cô gái đó sao?] - Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn, lại phát hiện tất cả nữ hồn run lẩy bẩy nhìn người ngồi chồm hỗm trên đất.

Mã Tiểu Linh mím môi, lần nữa bước tới một bước. Tên đạo sĩ hai mắt mở to, nhìn chòng chọc lên trời, ánh mắt đầy hoảng sợ. Mặt tên đạo sĩ áo bào vàng bị cắt mắt một nửa, vết máu tạo thành một vòng tròn lớn dưới đất.

Mã Tiểu Linh hít vào ngụm khí lạnh, liếc mắt nhìn xem. Thấy người ngồi dưới đất liều mạng cầm nửa cái mặt kia liều mạng đè vào mặt mình, hình như muốn dán chặt nó lên khuôn mặt.

Mã Tiểu Linh hít sâu một hơi, càng đến gần, mùi máu càng nồng, [không phải đến hai tên đạo sĩ sao? Không đúng, là ba, còn ông lão mặc đồ thái cực nữa. Ở đây chỉ có một, còn hai người kia đâu?]

Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma đánh xuống tên đàn ông đang ngồi xổm, không ngờ hắn nghiêng đầu né được, nở nụ cười cứng ngắc. Có lẽ nửa khuôn mặt kia vừa được gắn vào, nên vẫn còn bị cứng đơ. Nụ cười quá quỷ dị, một bên thì cười, còn một bên không phản ứng.

"Nhìn.....được.....không?" - Giọng nói của gã đàn ông dường như tiếng gió hú, trầm thấp nhưng chói tai.

Mã Tiểu Linh trừng mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nhẹ giọng nói: "Thật khó coi."

"Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta, rõ ràng rất dễ nhìn." - Gã đàn ông đột nhiên kích động, nhìn Mã Tiểu Linh ánh mắt đầy tàn nhẫn. Thế nhưng sau một lúc thì nghi hoặc nhìn Mã Tiểu Linh, rồi lại nhìn những quỷ hồn đang run lập cập, gãi gãi đầu tự lẩm bẩm: "Tại sao tóc vẫn chưa cắt? Có nên giết hay không đây?"

Mã Tiểu Linh vừa nghe xong liền dựng tóc gáy, trong lòng sinh nghi, cảm thấy tên đàn ông tàn bạo này tại sao lại để nàng tự do đi tới đi lui, thì ra là vì mái tóc của nàng.

[Lẽ nào hắn biến thái tới mức này sao? Giết người cũng phải chọn kiểu tóc, như vậy cũng được sao?"

"Sao ngươi lại phải giết nhìu người như thế?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày, cảnh giác nhìn tên đàn ông điên khùng trước mặt.

"Bọn họ đều đáng chết, đều đáng chết. Ngươi cũng là đàn bà, ngươi cũng nên chết!" - Tên đàn ông đột nhiên cười âm trầm, ánh mắt dị dạng, cứ như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, lẩm bẩm nói: "Chân rất đẹp, chân thật sự rất đẹp. Tôi muốn nó."

Mã Tiểu Linh liền giận dữ, [cái gì gọi là "tôi muốn", cứ như mua thịt heo vậy? Bậy bậy, sao lại tự chửi mình thế, tên đàn ông đáng chết!]

Mã Tiểu Linh nắm gậy Phục Ma, đập thẳng xuống đầu tên đàn ông.

Gã đàn ông đưa tay chặn lại, gậy Phục Ma chạm vào tay hắn liền phát ra một luồng ánh sáng, hắn liền thét lên, cấp tốc lùi về sau vài bước. Nhìn cánh tay bị tổn thương, oán hận nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh hừ lạnh, chộp lấy gậy Phục Ma lại vọt tới. Tên đàn ông kia dù tướng tá to lớn, nhưng động tác vô cùng linh hoạt. Nhìn thấy gập Phục Ma đánh tới, liền gầm lên giận dữ.

Quỷ hôn xung quanh liền sợ hãi thét lên, âm thanh chói tai xông thẳng vào màng nhỉ của Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh theo bản năng bịt lỗ tai lại, liếc nhìn thấy tên đó đang vọt tới.

Mã Tiểu Linh kêu không được, cũng không kịp nhớ tới âm thanh sắt bén chói tai, cầm gậy Phục Ma vượt khó tiến lên. Gậy Phục Ma sắp tới gần cơ thể tên đàn ông, hắn liền biến mất. Mã Tiểu Linh ngơ ngác, nhưng sức mạnh đã phóng ra không thể thu hồi.

Mã Tiểu Linh có thể cảm giác được sau lưng có một luồng âm phong kéo tới, âm phong ngay tim nàng, nếu bị đâm qua, nhất định sẽ chết.

Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, âm phong đột nhiên biến mất, sau đó là tiếng rên la của tên đàn ông. Mã Tiểu Linh dừng lại, xoay người, phát hiện ông già mặc đồ thái cực đứng cách đó không xa, gật đầu với nàng.

Một tên đạo sĩ khác cầm mộc kiếm, run run đứng kế bên, cái mũ quan trên đầu không biết đã bay đi đâu. Có thể nhìn thấy trên mặt hắn đầy vết bẩn, biểu hiện rất chật vật.

Đạo sĩ quái đản mặc đồ thái cực thấy mình bắn trúng, vội vã giơ lên một cây đinh xương vọt tới phía quỷ hồn kia, la lớn: "Mã thiên sư, chúng ta cùng ra tay."

Mã Tiểu Linh thấy thế, cũng lấy ra lá bùa cam, không chút do dự hướng về quỷ hồn ném tới, nhẹ giọng quát lên: "Long Thần nghe lệch, Phong Thần mượp pháp. Cửu Long trói buộc định thân quỷ chú. ĐỊNH!"

Tên đàn ông dữ tợn bị đình chỉ cử động, đạo sĩ đồ thái cực mừng rỡ, cầm đinh xương ấn mạnh vào đỉnh đầu hắn.

Sắc mặt gã đàn ông nhăn nhó, sống chết tránh thoát chú định thân của Mã Tiểu Linh. Khi cơ thể cử động được, hắn liền biến mất. Mã Tiểu Linh nghiêm túc, đạo sĩ đồ thái cực hỏi: "Lúc nãy ông đánh trúng nó không?"

"Ngay lúc mấu chốt, nó tránh được, chỉ đâm vào cổ. Có điều, thương thế rất nặng sẽ không còn ảnh hưởng quá lớn. Mã thiên sư, cẩn thận..........." - Đạo sĩ đồ thái cực chưa nói hết, liếc nhìn thấy một luồng âm khí kéo tới, vội vã kéo Mã Tiểu Linh.

Hai người lùi về sau, chưa ổn định cơ thể, thì Mã Tiểu Linh cảm thấy cơ thể đột nhiên bị khống chế bay lên. Liếc nhìn đạo sĩ đồ thái cực thì rất bình thường đứng lơ lững giữa trời, hình như không bị khống chế. Mã Tiểu Linh liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thể cử động, trơ mắt thấy mình càng bay càng cao. Mã Tiểu Linh vội vã cắn đầu lưỡi, phun một ít máu ra, sau vài giây thần chú trói buộc bị phá giải, Mã Tiểu Linh từ trên cao rớt xuống.

Độ cao hai tầng lầu, dù không chết cũng không dễ chịu. Mã Tiểu Linh căng thẳng, xoay người giữa trời, tiếp theo dùng chân đánh tan lực xung kích, lăn một vòng. Khi đứng dậy được, cảm thấy cánh tay đau rát, nhìn lại, thì ống tay áo da đã rách, da tay bị mài xuống đất máu thịt rách bươm. Cũng may là có áo da, nếu không thì chắc tàn phế.

Đạo sĩ đồ thái cực xem ra cũng có chút bản lĩnh, cũng từ trên trời té xuống, nhưng không biết ông ta dùng cách gì thoát khỏi sức mạnh trói buộc đó. Trực tiếp mời Thường gia đại tiên nhập thân, khi cơ thể vừa chạm đất, liền nhảy cao hơn 5m, móc ra một đinh xương, đâm thẳng vào tầng mây đen.

------------

Xin lỗi, dạo này mình thật sự rất bận, nên có thể update hơi chậm, nhưng sẽ ko drop mọi người an tâm nhé. Mình sẽ cố gắng sắp xếp để hoàn thành sớm bộ này. Chúc mọi người luôn vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play