Phương tiên sinh há hốc miệng nhìn Mã Tiểu Linh, nét mặt sợ hãi. Chỉ là một lúc sau, gò má ông liền tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy.

Mã Tiểu Linh đè xuống tức giận, lạnh lùng nói: "Công việc này tôi không nhận. Nếu ông đã đồng ý đi cùng cô ấy, vậy thì đi đi. Lần này cô ấy bị trọng thương, không có tinh khí thế nào cũng biến mất, còn ông cũng đừng hi vọng sống quá ba ngày. Tối nay nên thông báo người nhà lo chuẩn bị hậu sự đi."

Mã Tiểu Linh mở cửa xe, vừa định xuống xe, nhưng vẫn chú ý động tĩnh phía sau. Trịnh tiên sinh vội vã ngăn cản Mã Tiểu Linh, thấp giọng cầu khẩn: "Tiểu Linh, đừng nóng. Anh Phương là người si tình, anh ấy không biết những thứ này lợi hại thế nào, em giúp anh ấy đi. Lần này nếu em không giúp anh ấy, thì không ai có thể giúp được. Chẳng lẽ, em muốn anh và Gia Thụy ngày mai phải đi nhặt xác giúp anh ấy sao?"

Phương tiên sinh mím môi, hít thật sâu mấy cái mới lấy lại chút tỉnh táo. Nhớ tới lời Mã Tiểu Linh có chút sợ hãi, nghĩ đến nước Hoàng Tuyền thì càng sợ hơn. Thấy Trịnh tiên sinh giúp mình ngăn cản Mã Tiểu Linh, ông cũng vội vàng thấp giọng cầu khẩn nói: "Tiểu Linh, cô giúp tôi đi. Lúc nãy do tôi quá ngu muội."

"Không giúp được, tôi không có năng lực lớn đến vậy." - Mã Tiểu Linh từ chối, nhưng vẫn đứng tại chỗ.

Trịnh tiên sinh thấy thế, trong lòng vui ngầm. Thái độ như vậy, cũng biết Mã Tiểu Linh có thể giải quyết được chuyện này, chỉ là xem anh Phương có ra tay rộng rãi hay không. Có điều, tiền tài là vật ngoài thân, sinh không mang tới, chết không thể đem theo. Không còn mạng, thì cần tiền để làm gì.

Trịnh tiên sinh quyết định thật nhanh, cười híp mắt với Mã Tiểu Linh, ra hiệu OK, cười gian nói: "30 triệu."

Trong lòng Mã Tiểu Linh hơi rục rịch. [Con quỷ này cũng không lợi hại, chắc 30 triệu là đủ rồi. Có lẽ lần trước 1 tỷ hù Trịnh tiên sinh sợ, nên lần này ra giá gấp mấy lần. Xem ra, sau cuộc sống của mình sắp lên hương rồi. Khà khà, ặc...nên tranh thủ chút lợi ích.]

Mã Tiểu Linh nhếch miệng, phát hiện Trịnh tiên sinh đang đánh giá mình, vội vàng lạnh mạnh, trầm giọng nói: "Ít nhất phải 50 triệu."

Phương tiên sinh sững sờ, cười khổ, có chút tự oán và hối tiếc nói: "Không ngờ cái mạng của tôi cũng thật đáng giá. Tiểu Trịnh, hay là thôi đi. Coi như bán luôn cái thân này, anh đây cũng không đủ 50 triệu."

Trịnh tiên sinh nghe xong mím môi, cũng sầu khổ. Ông biết anh Phương là người nói một không nói hai, [sớm biết thì lúc đầu đã nói luôn 50 triệu cho rồi. Giờ thì tốt rồi, lỡ anh Phương chết thật, thì mấy cái hạng mục của mình phải làm sao? Cũng đã đầu tư nhiều như vậy, chẳng lẽ nói bỏ là bỏ?]

Trịnh tiên sinh mím môi, có chút khó khăn nhìn Mã Tiểu Linh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Linh này, có thể giảm giá chút được không? Em xem, anh với Gia Thụy có chuyện liền nghĩ đến em, sau này tụi anh sẽ giúp em giới thiệu nhiều mối làm ăn hơn. Lần này, chịu thiệt một chút đi mà, có được không?"

Mã Tiểu Linh trầm mặt cúi đầu, không dám nhìn Phương tiên sinh, trong lòng có chút buồn bực. Suy nghĩ, [30 triệu cũng quá nhiều]. Chép miệng, giả bộ trưng ra bộ mặt không cam lòng tình nguyện nói: "Lần này nể mặt ông, 30 triệu thì 30 triệu. Có điều Phương tiên sinh, ông phải đáp ứng tôi một điều kiện."

"Điều kiện gì?" - Phương tiên sinh ngẩng đầu, ánh mắt sáng suốt.

"Giúp tôi điều tra một người, tôi chỉ biết đại khái bối cảnh. Việc này, chỉ có người quyền lực như ông mới có thể giúp được." - Mã Tiểu Linh ôm hai tay, nghiêm túc.

"Điều tra ai?"

"Yên tâm, chỉ là một người dân nhỏ bé thôi, không có bối cảnh ghê gớm gì đâu."

Phương tiên sinh trầm ngâm chốc lát, rồi quyết định gật đầu: "Được."

Mã Tiểu Linh cười, giơ tay nhìn đồng hồ. Mới đây đã 10h rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Xem ra, đêm nay phải ngủ trễ rồi.

"Phương tiên sinh, hiện tại phải về nhà ông, tôi muốn đến đó sắp xếp một chút. Nhận tiền của ông, nhất định phải làm tốt việc cho ông. Nếu không, linh hồn ông bị tổn tương thì không tốt." - Mã Tiểu Linh cười híp mắt lên xe.

Trịnh tiên sinh thấy thế, vội vã chạy đến ghế tài xế, nhấn ga, xe chạy như bay.

Một đường chạy đến căn nhà nhỏ của Phương tiên sinh. Lúc này, Mã Tiểu Linh mới phát hiện đó là khu chung cư cao cấp, hơn nữa là có mấy chục tầng bên trong một lầu, thật không giống như nàng tưởng tượng. [Người có quyền có thế như vậy không phải nên mua một cái biệt thự sao? Sao lại ở chung cư, thật là lạ."

"Phương tiên sinh, trong nhà còn có ai không?" - Mã Tiểu Linh xuống xe, thuận miệng hỏi.

"Trong nhà không có ai, cha mẹ mấy ngày trước đã về quê. Hiện tại tôi đang ở một mình." - Phương tiên sinh coi Mã Tiểu Linh giống như thần tiên, khí thế người trên cao cũng đã thu lại, lộ ra dáng vẻ khúm núm của người hầu.

"À, vậy ở lầu mấy?" - Mã Tiểu Linh ấn thang máy, nhìn sơ đồ chung cư thấy hợp mắt. [Ba khu tám hộ. Ừm, xem ra rất bình dân.]

"Lầu 13."

[Lầu 13?] - Mã Tiểu Linh hồi hộp trong lòng. Dù sao ở Trung Quốc, số 13 không may mắn cho lắm. Hi vọng đừng có rắc rối quá là được.

Lúc này là ban đêm, xung quanh không có ai, đèn hành lang toàn dùng màu trắng, chiếu ai cũng trắng toát thật không thoải mái. Ba người nối đuôi nhau đi vào thang máy, Mã Tiểu Linh không lấy mắt kính thần quái xuống, nên có thể nhìn thấy một cánh tay nhỏ đang vung vẩy ở góc thang máy.

Mã Tiểu Linh cau mày, nhìn chằm chằm cánh tay, không thèm chú ý sắc mặt Phương tiên sinh và Trịnh tiên sinh đột nhiên thay đổi. Nhìn theo tầm mắt Mã Tiểu Linh, mà cảm thấy cả người nổi hết da gà.

Trịnh tiên sinh thầm mắng Lý Gia Thụy. [Tiểu tử đáng chết, lúc này lại không đến, để mình ở nơi này sợ muốn chết. Tốt lành gì cũng phải đi trước, làm sao đây?]

Thang máy chầm chậm ổn định đi lên, đến lầu 13 thì ngừng lại. Cánh tay vẫn còn đang ở đó vung vẩy, nhìn kỹ lại thì tử khí quanh cánh tay có chút thưa thớt. Chắc không phải là oán niệm, không lâu sẽ tiêu tan.

Phương tiên sinh mở cửa căn hộ, Mã Tiểu Linh nhìn thấy nhất thời sững sờ, cửa chính đối diện cửa phòng ngủ. Nàng không phải tin thông phong thủy gì lắm, nhưng khi mua nhà cũng nhờ được chú Cầu xem qua. Cách bố trí này rất xui xẻo, đụng tới thị phi.

Cửa bên tay trái là nhà bếp, bên tay phải là phòng khác, và một cái ban công lớn. Mã Tiểu Linh mở đèn phòng khách, đi tới ban công, dựa vào đèn neon xanh đỏ, cũng đủ nhìn thấy có một dãy núi cách đó không xa, trên dãy núi mơ hồ có thể nhìn thấy một con đường nhỏ. Con đường này ban công nhìn không rõ, nhưng trong phòng ngủ nhất định nhìn rất rõ.

"Phương tiên sinh, tôi có thể đi phòng ngủ nhìn chút được không?"

"Vâng, có thể."

Mã Tiểu Linh bước nhanh tới phòng ngủ chính, kéo rèm cửa. Thấy con đường nhỏ trải dài từ dưới lên trên, rồi tách ra làm hai con đường khác nhau. Có lẽ là do bị quy hoạch, nên tạo thành góc vuông.

Mã Tiểu Linh cảm thấy tim đập nhanh, lại là đường chặt đầu. nghĩ đến người ở đây phần lớn sẽ không được thuận lợi. Mã Tiểu Linh vội vã kéo rèm cửa lại, quay đầu nhìn Phương tiên sinh và Trịnh tiên sinh không hẹn mà cùng chen ở cửa nhìn mình.

Trịnh tiên sinh nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: Tiểu Linh, sắc mặt em không tốt lắm. Lẽ nào phòng ngủ này có vấn đề à?"

"Phương tiên sinh, căn hộ này là ông mua sao? Bộ không có ai giúp ông tham khảo à?" - Mã Tiểu Linh cau mày, tránh được Trịnh tiên sinh, thì cũng không đảm bảo được cho Phương tiên sinh. Dù sao người có quyền thế đắc tội rất nhiều người, nếu toàn bộ hành trình Phương tiên sinh bị người ta sắp xếp, thì đúng là chỉ có thể nói Phương tiên sinh quá "may mắn".

"Chuyện này......Căn hộ này là người khác đưa cho tôi." - Phương tiên sinh lúng túng, dù sao nói chuyện này với người mới gặp không được tốt lắ,

"Người này với ông có móc nói lợi ích gì không? Phòng này thật sự không may mắn, nếu mạng không cứng, thì đã tan nhà nát cửa rồi." - Mã Tiểu Linh nói rất nghiêm túc. [Dù sao chuyện như vậy cũng không thể nói bừa, lỡ chính mình đa nghi thì sao? Đúng là mình không có vẻ gì phóng khoáng.]

"À......chuyện này....." - Sắc mặt Phương tiên sinh thay đổi, cau mày, hình như đang nhớ lại ông với người đó có quan hệ gì hay không. Một lúc lâu, mới tái xanh mím môi, hình như đang rất tức giận.

Cái rèm cửa đang thả xuống đột nhiên bị gió thổi bay lên, khí lạnh tràn vào. Mã Tiểu Linh bất giác chà xát cánh tay, áp chế nổi da gà.

[Ôi~~~, cái đường chặt đầu này thật đáng ghét!] - Mã Tiểu Linh đưa tay móc ra lá bùa vàng, kề sát cửa sổ. Trên rém cửa ló ra một cái đầu, vừa vặn đụng vào lá bùa. Nó hét lên, rồi biến mất, lá bùa vàng cũng tự bốc cháy.

"Quả nhiên tử khí trùng trùng, dễ dàng đụng đến thị phi." - Mã Tiểu Linh lắc đầu, lại lấy ra vài lá bùa dán đầy cửa sổ. Hành động này làm hai người ngoài cửa bủn rủn chân tay, run run như cái rây, suýt nữa đứng không vững.

Mã Tiểu Linh đẩy kính, nhìn Phương tiên sinh. Thấy tử khí trên người Phương tiên sinh nặng hơn, đưa tay nhìn đồng hồ. [Sắp 12h, nên làm chính sự rồi.]

"Trịng tiên sinh, hay là ông ra phòng khách tránh một chút đi. Ở đây có vài lá bùa, ông lên giường ngồi, đặt lá bùa bốn phía, sau đó trong tay nắm lá bùa màu cam tôi đưa. Như vậy có thể phù hộ ông bình an."

"Được được." - Trịnh tiên sinh vội vã tiếp nhận bùa vàng trong tay Mã tiểu Linh, bỏ chạy như như một làn khói. Đóng cửa phòng lại, do dự một chút, vẫn quyết định không khóa cửa phòng. Nghe lời ngồi trên giường, nhắm chặt mắt, quyết định chút nữa có xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể mở mắt ra.

-------

Đường chặt đầu: là 1 đường thẳng nối dài, rồi tách ra làm 2 hướng. Đây là cách gọi trong phong thủy, có điểm đuôi không có đầu.

Phòng khách có 2 loại: 1 là phòng tiếp khách, 1 là phòng ngủ dành cho khách. Nói rút gọn thành phòng khách, nên tùy hoàn cảnh mọi ng' tự phân biệt nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play