Mã Tiểu Linh hấp tấp trở về phòng, đẩy cửa ra, nhìn thấy cái giường trống rỗng, nhất thời sững sờ. [Sao lại không có ai? À phải rồi, trước khi mình đi, Vương Quý Nhân ngủ trên giường Uyển Nhi.]

Mã Tiểu Linh không cảm xúc đi vào buồng tắm, tắm xong đi ra, cầm máy sấy tóc rồi ngẩn người. Đứng dậy rót cho mình một ly nước, uống hai ngụm, rồi nặng nề đặt ly xuống.

Vẫn là sấy khô tóc quan trọng hơn. Mã Tiểu Linh đi tới trước gương, nhìn vào gương ngay cả bản thân nàng cũng sợ. [Cái người cau mày, giận dỗi trong gương thật sự là mình sao? Mình lại vô tình bị Vương Quý Nhân tác động rồi.]

[Dựa vào cái gì mình ở đây lăn qua lộn lại dằn vặt, mà cô ấy thì nằm thoải mái trên giường của người khác chứ?]

Mã Tiểu Linh đột nhiên đứng dậy, bước tới phòng của Uyển Nhi. Trong sự yên tĩnh, tiếng bước chân vang dội. Mã Tiểu Linh chuẩn bị đưa tay gõ cửa phòng, thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Uyển Nhi có hơi nhợt nhạt đi ra xem xét, có chút lo sợ nhìn Mã Tiểu Linh.

[Tại sao lại hoảng?] - Trong lòng Mã Tiểu Linh căng thẳng, nhìn cái dấu ấn đỏ nằm trên cái cổ trắng nõn, [đó?]. Mã Tiểu Lình nhìn xuống, một cái váy ngủ tơ lụa màu vàng nhạt, cổ áo rất thấp. Mã Tiểu Linh có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp, cùng cái rãnh ngực sâu hoắc, trên xương quai xanh có vài cái dấu đỏ. Nét mặt Mã Tiểu Linh tối sầm lại, hít một hơi, im lặng rời đi.

Uyển Nhi sửng sốt, vội vàng gọi theo: "Tiểu Linh, cô hiểu lầm rồi. Quý Nhân ở trong phòng của chị ấy."

Một bụng lửa giận, liền tan thành mây khói. Mã Tiểu Linh có chút lúng túng, dừng chân nói: "Ai nói tôi muốn tìm cô ấy, tôi chỉ là nhìn xem cô ngủ chưa."

Uyển Nhi nhíu mày, nhìn Mã Tiểu Linh cứng ngắc bước vào phòng của mình, sau đó đóng sầm cửa lại. Nhếch khóe miệng cười trộm, [còn không chịu thừa nhận. Vừa về đã tới phòng của mình, xem ra mùa xuân của chị gái đã tới rồi.]

[Ý chết, Quý Nhân còn đang tịnh thần trong phòng. Mấy ngày nay phải che giấu Mã Tiểu Linh thế nào đây? Xem ra vết thương đó không thể lành ngay được.] - Nụ cười vẫn còn trên môi, Uyển Nhi nhìn cửa phòng Mã Tiểu Linh đóng chặt, nhất thời có chút lo lắng.

Mã Tiểu Linh dựa lưng vào cửa phòng, tim đập có hơi nhanh. [Ai, do mình quá xúc động rồi. Lần này thì hay rồi, bị Uyển Nhi chê cười. Đúng là........á......]

Mã Tiểu Linh tắt đèn, nằm trên giường, ôm chăn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. [Ngủ thôi, cũng đã trể rồi.] - Mã Tiểu Linh nhắm mắt, một lúc sau rốt cục cũng là không nhịn được, đứng dậy bật đèn, ngồi im nhìn ra cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cuối cùng, nàng rón rén mở cửa phòng, đi tới phòng của Vương Quý Nhân. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, phát hiện Vương Quý Nhân không ngủ trên giường, mà đang nằm trên cái ghế quý phi ngoài ban công.

Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng đi tới, thấy Vương Quý Nhân nhắm mắt nằm trên ghế quý phi, hô hấp đều đặn, chắc là ngủ quên mất. Dù trời đêm mát mẻ, nhưng cứ nằm ở đây thì ngày hôm sau sẽ dậy không nổi. Mã Tiểu Linh đẩy nhẹ Vương Quý Nhân, ôn nhu nói: "Quý Nhân, thức đi. Lên giường ngủ có được không?"

Vương Quý Nhân dù đang tịnh thần bên trong, nhưng bên ngoài vẫn có cảm giác với ngoại giới. Nghe thấy giọng nói của Mã Tiểu Linh, liền tỉnh lại, từ từ mở mắt. Nhìn Mã Tiểu Linh khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu Linh, em về rồi."

"Đi, lên giường ngủ. Cô nằm đây sẽ bị cảm đó." - Mã Tiểu Linh quan tâm nhìn Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân mỉm cười nhìn Mã Tiểu Linh, khẽ gật đầu, nhìn ánh trăng tròn luyến tiếc, ngoan ngoãn cùng Mã Tiểu Linh nằm trên giường. [Ôi, trăng tròn thế này mà không thể luyện công, đáng tiếc thật. Xem ra vết thương này còn lâu mới khép miệng.]

Mã Tiểu Linh nghiêng đầu nhìn Vương Quý Nhân, cảm thấy hôm nay Vương Quý Nhân rất kỳ lạ, sắc mặt còn tiều tụy rất nhiều. [Không lẽ do mình quấy rầy giấc ngủ sao? Hay là nằm ngủ ở ban công, nên cảm lạnh rồi?]

Nghĩ tới đây, Mã Tiểu Linh vội vàng sờ trán của Vương Quý Nhân, nhẹ giọng hỏi: "Quý Nhân, sắc mặt cô tái lắm. Có phải không khỏe không?"

"Không có." - Vương Quý Nhân đưa tay nắm lấy bàn tay đang sờ trán của mình, cảm giác chủ nhân của nó đang muốn rút về, liền dùng sức siết chặt. Nàng ôm lấy Mã Tiểu Linh, tựa đầu vào vai Mã Tiểu Linh, thở dài nói: "Tiểu Linh, chị mệt lắm."

"Ngoan, ngủ một giấc là không sao." - Mã Tiểu Linh đưa tay vuốt lưng cho Vương Quý Nhân, sẵn tiện kéo chăn lên che hai người lại.

"Em có vứt bỏ chị không?"

Mã Tiểu Linh giật mình, [hôm nay Quý Nhân có chuyện gì vậy? Sao thấy kỳ kỳ thế nào á? Hơn nữa còn hỏi vấn đề này, có quá kì lạ rồi không? Phải rồi, không lẽ Uyển Nhi nói cho Quý Nhân biết, làm xong việc mình sẽ rời đi?]

[Bây giờ đã biết là hiểu lầm, tại sao mình lại bỏ đi?] - Mã Tiểu Linh mím môi, khẳng định: "Tôi sẽ không."

"Ừm." - Vương Quý Nhân thở dài, không nói nữa. Nghe được mùi sửa tắm nhàn nhạt trên người Mã Tiểu Linh, làm lòng nàng bình tĩnh lại. [Với Liên Nhi và Hương Nhi, chính là sự áy náy. Nhưng với Mã Tiểu Linh, là có thiện cảm. Có lẽ bởi vì từ đầu đã thấy em ấy giống Cửu Vĩ, hai người đều thiện lương, cả hai đều cố chấp. Chỉ là thời gian mình nhớ đến Cửu Vĩ càng lúc càng ít, nhưng ánh mắt nhìn vào Mã Tiểu Linh càng lúc càng nóng.]

[Mình có nên nói cho Mã Tiểu Linh biết tình cảm của mình không? Lữ Thượng nhất định còn sống, năm đó cô ta dễ dàng thiêu chết mình, ngay cả đánh trả cũng không đánh được. Tuy nói đã qua nhiều năm như vậy, Vân đan của Yêu Đan cũng từ 6 đóa lên 8 đóa. Nhưng dù thực lực mạnh cỡ nào, mình vẫn không đủ tự tin.]

[Khi mình đang tu luyện, đâu dám chắc Lữ Thượng sẽ tranh thủ thời gian sống thoải mái. Nhưng người cứng nhắc như cô ta, cũng muốn một cuộc sống thoải mái qua ngày sao? Chắc chắn không, nói không chừng, mình vẫn chưa là đối thủ của cô ta.]

[Chỉ là, tại sao Hương Nhi vẫn còn hồn phách? Rốt cuộc là ai làm? Tại sao phải làm thế? Chẳng lẽ là Lữ Thượng? Cô ta không đành lòng? Phi, cô ta là thứ cứng đầu cổ hủ, lúc nào cũng xem người yêu khác biệt, làm sao có thể lưu lại hồn phách cho Hương Nhi.]

[Bất kể là vì Hương Nhi, vì Cửu Vĩ hay vì chính bản thân mình, thì Lữ Thượng nhất định phải chết. Cho dù liều cả mạng này, cũng phải giết được Lữ Thượng. Người này sống trên đời một ngày, thì mình sẽ chẳng thể sống yên.]

"Quý Nhân, cô.....chưa ngủ sao?"

Vương Quý Nhân hoảng hốt, vì đang suy nghĩ chuyện của mình. Nghe thấy giọng nói của Mã Tiểu Linh, nhưng giả vờ như không nghe, chỉ chôn đầu vào lòng Mã Tiểu Linh.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chíu vào người, Mã Tiểu Linh đưa tay che mắt. Tối hôm qua quên kéo rèm cửa sổ, giờ muốn ngủ thêm một chút cũng không được. Vừa định đứng dậy, thì phát hiện cánh tay bị đè. Quay qua, nhìn thấy Vương Quý Nhân đang ngủ rất ngon trong lòng mình. [Mình ôm Vương Quý Nhân hồi nào thế?]

Mã Tiểu Linh nhắm mắt cố nhớ lại, nhưng một chút ấn tượng cũng không có. Đột nhiên nhớ tới hôm qua nàng hứng thú bừng bừng muốn biểu lộ tình cảm, bây giờ thì ngẩn ra, thở dài.

[Mình chỉ nghĩ cho mình, mình nói ra thì Vương Quý Nhân sẽ chấp nhận sao? Quý Nhân hình như không ghét bỏ mình, vậy sẽ chấp nhận chứ? Thế nhưng Vương Quý Nhân hơi ngốc, nhớ lại lúc trước khi mới đưa cô ấy về nhà, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô ấy không phải người của thế kỷ 21. Chỉ là những ngày tiếp theo, Vương Quý Nhân có năng lực học tập rất mạnh mẽ, làm mình quên mất sự thật này.]

[Có phải Vương Quý Nhân bị mất trí nhớ không? Té từ trên núi xuống, nên mất trí nhớ? Nhưng mình đọc báo đâu có thấy ai đăng tin tìm Vương Quý Nhân. Lỡ Vương Quý Nhân khôi phục trí nhớ, thì mình phải làm sao?]

Mã Tiểu Linh suy nghĩ lung tung một hồi, liền bậc cười. [Mình làm sao thế? Tự nhiên lại sợ cái gì? Mã Tiểu Linh ơi Mã Tiểu Linh, yêu ma quỷ quái ngươi còn không sợ. Thế mà tại cái người này mà lúc nào cũng thấy sợ.]

Người trong lòng hình như đã nhận ra động tĩnh, nhẹ giọng hừ hừ, kéo chăn che mặt vì bị chói mắt, rồi ngủ tiếp.

Mã Tiểu Linh nhìn thấy thế, lại bậc cười, không ngờ còn có thể thấy Vương Quý Nhân trẻ con như vậy. Nhẹ nhàng rút cánh tay dưới cổ Vương Quý Nhân ra, cảm thấy cả cánh tay tê đến không còn cảm giác. Đưa tay xoa, nắn, bóp, bắp thịt cũng bắt đầu ê ẩm, toàn bộ cánh tay như hàng trăm con kiến bò, nhói liên tục.

Chỉnh sửa chăn cho Vương Quý Nhân, rón rén bước ra khỏi phòng. Vừa quay đầu đã nhìn thấy Uyển Nhi đứng kế bên, khoanh tay cười như không cười nhìn mình.

Mã Tiểu Linh đỏ mặt, muốn giải thích. Ánh mắt nhìn thấy đầu tóc tán loạn của mình, lại nhìn cái bộ dáng vừa ngủ dậy, còn từ phòng Vương Quý Nhân bước ra. Rồi nhớ tới chuyện tối qua nói với Uyển Nhi, nàng chỉ cảm thấy mặt sắp chín rồi. Giả vờ cúi đầu như không thấy, bước nhanh tới phòng của mình, đi vào khóa cửa lại.

Uyển Nhi che miệng cười, đi tới gõ cửa phòng Vương Quý Nhân.

"Vào đi."

Uyển Nhi đẩy cửa vào, nhìn thấy Vương Quý Nhân ôm chăn ngồi trên giường, mái tóc dài ngang eo tùy ý rơi phía sau. Ánh mặt trời phía sau xuyên qua, làm Uyển Nhi không thấy rõ vẻ mặt của Vương Quý Nhân. Chỉ là, lần đầu tiên thấy Vương Quý Nhân thức dậy một cách bình thường như vậy, cũng có chút mới mẻ.

"Chị tịnh thần không thành công." - Uyển Nhi than nhẹ, đánh giá Vương Quý Nhân.

"Có việc gì, nói thẳng đi." - Vương Quý Nhân lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, vết thương ở vai có chút đau nhói. Tôi hôm qua chỉ lo ôm Mã Tiểu Linh, cảm nhận sự ấm áp trên người em ấy, không thèm quan tâm đến vết thương, nên vết thương bị đè cả buổi tối.

Uyển Nhi gật đầu, hạ thấp người thỉnh an Vương Quý Nhân: "Cái tên họ Tạ đó đã làm rất tốt, Mã Tiểu Linh tin tưởng không có nghi ngờ."

"Ừm."

"Chị, trước đây em cũng có chút lưu ý chuyện này. Em cũng có chút mặt mũi, hi vọng chị có thể cho em một chút thời gian để thăm dò."

"Ừm."

"Chị nghỉ ngơi cho khỏe, Uyển Nhi cáo lui trước." - Uyển Nhi hạ thấp người sau khi hành lễ, lặng lẽ lùi ra.

---------

ghế quý phi, gọi nó như vậy, vì nó là cách tân của cái ghế mấy bà phi tử thời xưa hay nằm á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play