Vương Quý Nhân không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vết cắn. Đưa tay vuốt qua, vết thương liền lành lặn: "Hai người lui xuống đi."

Nàng từng có Liên Nhi và Hương Nhi, nên nàng biết đuôi thỏ là nơi nhạy cảm nhất. Trước mắt, Tiểu Thảo chỉ đồng ý cho Uyển Nhi chạm vào, còn nàng chỉ vô tình đụng vào đã bị cắn. Nó có ý gì, bản thân nàng hiểu rất rõ.

Uyển Nhi thở dài, đứng dậy kéo Tiểu Thảo ra khỏi phòng.

Trời gần vào thu, đêm có cảm giác khá mát mẻ. Vương Quý Nhân run nhẹ người trong mền, ngồi dậy dựa nửa người vào đầu giường, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ. Đến khi trời gần sáng, đâu đó vang vọng tiếng xe ôtô chạy trên đường, thì Vương Quý Nhân mới hồi phục tinh thần.

Vấn vương chợt kéo đến, Vương Quý Nhân không kịp chuẩn bị, làm nàng vô bất giác ngồi suốt một đêm. Cái cổ dường như hơi cứng, Vương Quý Nhân vén mền, xuống giường, thẩn thờ nhìn về phía chân trời, rồi mở cửa sổ. Một làn gió mát thổi vào, lướt nhẹ qua da thịt nàng.

Cảm xúc lạnh lẽo làm Vương Quý Nhân thấy hơi lạnh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhếch khóe môi, thoải mái đi qua phòng Mã Tiểu Linh. Đưa tay vặn chốt cửa, nhẹ nhàng kéo, [ồ, còn khóa cửa?]

Vương Quý Nhân không gấp, chớp mắt một cái, nàng đã đứng bên cạnh giường của Mã Tiểu Linh. Lúc này, cái mặt nạ vẫn còn ở trên mặt Mã Tiểu Linh, còn em ấy thì nằm rất ngay ngắn trên giường. Vương Quý Nhân nhếch môi, đưa tay gỡ mặt nạ dưỡng da đã khô xuống, ném vào thùng rác.

Híp mắt nhìn gương mặt Mã Tiểu Linh đang ngủ. Một lúc sau, nàng cụp mắt, nhẹ nhàng bò lên giường Mã Tiểu Linh. Có thể vì bệnh nghề nghiệp, Mã Tiểu Linh rất dễ bị giật mình, dù còn buồn ngủ nhưng vẫn mở mắt ra, nhìn thấy Vương Quý Nhân, nàng nói nhỏ: "Sao cô không về giường?"

"Lạnh." - Vương Quý Nhân còn chưa nói xong, đã bị Mã Tiểu Linh kéo nằm xuống giường. Không muốn bị làm phiền giấc ngủ, nàng đưa tay kéo Vương Quý Nhân vào lòng, nhắm mắt, kéo chăn, rồi đắp lên người cả hai.

Vương Quý Nhân không nói gì, tựa đầu vào lòng ngực Mã Tiểu Linh. Cảm giác ấm áp làm nàng thấy hơi thả lỏng, những hình ảnh ngày xưa dần dần phai mờ. Một đêm không ngủ, đúng là có chút mệt.

Có lẽ tối qua quá mệt, nên Mã Tiểu Linh ngủ thẳng đến trưa hôm sau. Khi mơ màng thức giấc, mới phát hiện có gì đó không đúng, nàng đang ôm cái gì trong lòng? Nếu là mền, sao lại không mềm?

Mã Tiểu Linh nuốt nước miếng, nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn thấy gương mặt Vương Quý Nhân đang vùi vào ngực của mình ngủ say. Mã Tiểu Linh giật mình, vội vã rút tay về, rút cái chân đang gác lên người cô ấy lại. Vương Quý Nhân hình như sắp thức dậy, Mã Tiểu Linh lập tức bật dậy, phóng tới bàn trang điểm ngồi xuống, giả vờ cầm cây lược chải đầu, mặt lạnh nhạt quay đầu lại.

Nhìn gương mặt còn đang mơ màng của Vương Quý Nhân, Mã Tiểu Linh làm như không có gì, hỏi: "Sao cô lại qua phòng của tôi ngủ?"

"Ngủ đến nửa đêm, tự nhiên cảm thấy lạnh quá. Chị sợ Uyển Nhi muốn ăn thịt mình, nên............" - Vương Quý Nhân thức dậy, rụt rè nhìn Mã Tiểu Linh rồi cụp mắt xuống, giống như cô vợ bé nhỏ bị trách móc, đang tỏ ra rất oan ức.

"............" - [Phải rồi, mình chút nữa quên, Uyển Nhi chính là yêu vương. Mình là người bắt yêu, tất nhiên không có gì phải sợ. Nhưng Vương Quý Nhân là người bình thường, đương nhiên sẽ không thể đối mặt với những chuyện như vậy. Có phải, mình quá ích kỷ không?]

Mã Tiểu Linh có chút áy náy, trầm tư một chút, rồi nói với Vương Quý Nhân: "Vậy.....chúng ta ở khách sạn đi."

"Nhưng làm vậy, Uyển Nhi có thể thấy chúng ta không thích cô ấy không? Sẽ làm cô ấy buồn không?" - Vương Quý Nhân trong lòng có sự đắc ý nhỏ. Ở chung nửa năm, nàng biết Mã Tiểu Linh là người như thế nào. Ngươi mạnh, em ấy càng mạnh hơn. Ngươi yếu, em ấy cũng yếu đuối theo. Nói thẳng ra, em ấy là người miệng lưỡi chua ngoa, nhưng lòng dạ mềm yếu. Bình thường thì tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại là người rất hiền lành. Bằng không, làm sao em ấy chịu giúp đỡ nàng?

"Cô muốn ngủ với tôi?" - Mã Tiểu Linh đúng là rất thông minh. Tuy rằng trên con đường tu đạo nàng không giỏi, thế nhưng suy nghĩ của con người, nàng vẫn hiểu được.

Nhìn Vương Quý Nhân vẫn còn đang sợ sệt, Mã Tiểu Linh đau lòng. Có điều, nghĩ cũng biết Vương Quý Nhân hoảng sợ và lo lắng chuyện gì. [Mình chưa từng ngủ chung với ai, thế nhưng lúc nãy cảm giác ôm Vương Quý Nhân ngủ cũng không tệ lắm.

[Ể?] - Mã Tiểu Linh bị suy nghĩ trong đầu của mình hù dọa, liền vội vàng giả bộ chải đầu, che giấu gương mặt đang ửng hồng. Nhẹ giọng nói: "Vậy, cô cứ qua đây ngủ đi. Bất quá tôi nói trước, chúng ta mỗi người một mền."

"Thật?" - Thấy Mã Tiểu Linh chấp nhận, Vương Quý Nhân vội vàng đồng ý. Nhìn thời gian cũng không còn sớm, vén mền, đứng dậy cởi áo ngủ.

Mã Tiểu Linh giật mình nhìn Vương Quý Nhân, ánh mắt không biết để đâu, chỉ cảm thấy gò má nóng lên, quay đầu chỗ khác. Nàng hít sâu một hơi, cũng cảm thấy được bàn tay cầm lược đang run rẩy, liền tức giận la lên: "Sau này vào wc thay đồ nghe không? Có nghe không?"

"Ái chà, nhưng chị không có đem đồ theo." - Vương Quý Nhân làm như không nghe thấy Mã Tiểu Linh la, nói xong thì muốn đi ra khỏi phòng.

"Này!" - Mã Tiểu Linh vội vàng xông tới, kéo Vương Quý Nhân lại. Nét mặt u ám, cắn chặt hàm răng nói từng chữ: "Cô, muốn, làm, cái, gì?"

"Lấy đồ mà." - Vương Quý Nhân cảm thấy bình thường, không hiểu nhìn Mã Tiểu Linh.

"Cô ngốc à? Cô cứ trần truồng vậy đi ra đó à? Cô không biết mặt đồ vào trước, rồi mới đi qua đó sao? Tôi cứ tưởng đầu óc cô đã bình thường, ai ngờ cô vẫn như vậy." - Mã Tiểu Linh cảm thấy lửa giận ngút trời. Nàng chưa từng tức giận đến vậy, Vương Quý Nhân đúng là làm nàng tức chết mà.

[Nói xem, rãnh thì ở nhà đi. Tại sao đi leo núi làm gì? Leo núi thì thôi đi, đã vậy còn không đem theo đạo cụ, lại còn muốn thu phục con ma nam kia. Kết quả thì sao, sao hả? Ma thì không bắt được, lại rước cái của nợ này về nhà. Đúng là, tự tác nghiệp không thể sống.]

"Chị quên."

"Có vậy cũng quên được à?" - Mã Tiểu Linh cảm thấy mệt mỏi, đưa tay vỗ đầu. Vừa nhìn xuống, thì "cảnh xuân" tràn đầy trong mắt, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác. Bỏ lại câu nói, rồi đi ra ngoài: "Tôi đi lấy cho cô."

Nhìn Mã Tiểu Linh tông cửa xông ra, Vương Quý Nhân nhếch miệng, ánh mắt lộ ra vẻ quyến rũ.

Hai người rất lâu thì mới xuống lầu, nét mặt Uyển Nhi u ám nhìn hai người. Ánh mắt của cô làm Mã Tiểu Linh hơi giật mình, [Không phải là mình thức quá trể đó chứ? Tối qua mình ngủ hơi trể, cũng đâu cần nhìn mình dữ vậy?]

Sau khi ăn sạch bữa sáng, Mã Tiểu Linh nhìn Uyển Nhi một chút, rồi nhìn Vương Quý Nhân với bộ dáng đáng thương ngồi kế bên mình. Chép miệng nói: "Tôi muốn ra ngoài."

"Em không đưa chị theo sao?"

"Nếu cô không muốn thì không cần đi."

"........." - Vương Quý Nhân vội vàng chạy theo Mã Tiểu Linh lên xe. [Đáng ghét, hôm nay Mã Tiểu Linh có vẻ hơi ác ý. Có điều, cảm giác này cũng rất mới mẻ.]

Hôm nay từng đám mây rất dày, che lấp đi ánh mặt trời chói chang. Giữa trưa, nhưng lại không nóng bức, từng cơn gió nhẹ làm cành lá lung lay. Mã Tiểu Linh mở mui xe, nhẹ nhàng ngồi xuống, quay đầu nhìn Vương Quý Nhân nói: "Buổi tối nếu tôi xảy ra chuyện, cô đón xe về trước, biết không?"

Thấy Vương QUý Nhân ngoan ngoãn gật đầu, Mã Tiểu Linh thả lỏng, tựa vào ghế tài xế, đưa tay mở radio.

Sau chương trình kể chuyện cười, trong radio phát ra một đoạn tin tức: "Tiếp theo là phần tin tức: Trên đoạn đường La Sơn, dạo này thường xảy ra một loạt án mạng, nên con đường tạm thời bị phong tỏa, xin các tài xế vui lòng vòng qua con đường khác. Ngoài ra, từ 8h đến khoảng 11h tối qua đã có những quan manh mối quan trọng giúp đỡ việc phá án!......." - Những thứ sau đó Mã Tiểu Linh không chú ý để nghe, nhưng nàng lại để trong lòng.

[Tối qua, khi mình gặp người đàn bà đó đã cảm thấy không đúng. Khi mình tấp xe vào lề ngày hôm qua, trong lúc đó có xảy ra chuyện gì sao?] - Mã Tiểu Linh cười thầm. [Tự mình nghi thần nghi quỷ. Có chuyện gì cũng nghĩ tới ma với quỷ, chắc là bệnh nghề nghiệp.]

Mặc dù tự giễu bản thân, thế nhưng Mã Tiểu Linh vẫn lái xe đến chỗ tối qua đã đậu xe, hành động này làm người đi đường xem thường. Buổi tối ít người, ngươi chiếm dụng vỉa hè không ai nói gì ngươi. Nhưng giữa ban ngày ban mặt, lại chạy thẳng đậu trên vỉa hè, không phải muốn ăn chửi à?

Mã Tiểu Linh cũng không quan tâm những ánh mắt xem thường kia, xuống xe, kéo một người đi đường hỏi: "Thật xin lỗi, cháu muốn hỏi đường. Ông biết đường Sơn La ở đâu không?"

"Cô muốn tới đường Sơn La làm gì? Nghe khẩu âm của cô hình như không phải người địa phương." - Người đi đường cảm thấy hơi căng thẳng, thấy cô gái trước mắt xinh đẹp như hoa như ngọc, nên không muốn hù dọa người ta. Không thể làm gì khác hơn, do dự một chút rồi hỏi ngược lại.

"Cháu là người Hồng Kông, có người bạn ở nơi đó. Nên cháu muốn tới thăm." - Mã Tiểu Linh nở nụ cười, cố gắng tạo thiện ý.

"Ái da, ông nói này. Cô đừng tới đó, nơi đó chết mấy người rồi. Nghe nói, tối qua cũng có người chết đó. Ai cũng nói, nơi đó nhất định có thứ bẩn thỉu, rất nhiều gia đình đã dọn đi nơi khác. Cô đừng nên tới đó, ông không có đùa, cô có thể đọc báo." - Người đi đường vừa nghe Mã Tiểu Linh muốn đi tới chỗ rắc rối đó, vội vàng ngăn cản.

"Ồ, thế à? Vậy tôi không đi, nhưng ông có thể cho biết phương hướng một chút không?" - Mã Tiểu Linh thành kính hỏi người đi đường.

Người đi đường do dự một chút, rồi chỉ về phía xa xa. Mã Tiểu Linh nhìn theo hướng chỉ, trong lòng thầm nói, [không ổn]. [Quả nhiên, cảm ứng tối qua của mình là chính xác. Hướng người đó chỉ, chính là nơi mình thấy có vấn đề.] - Mã Tiểu Linh lập tức nói cảm ơn, rồi lên xe, như một làn khói vụt đi.

Người đi đường nhìn thấy Mã Tiểu Linh lái xe về hướng mình chỉ, liền tức giận, nhưng chỉ có thể dậm chân một cái, thở dài nói: "Ôi ~~~~, không nghe người già nói, chịu thiệt trước mắt. Người trẻ tuổi bây giờ, lòng hiếu kì thực sự không được, không được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play