Khi về đến nhà hàng gia đình của Uyển Nhi cũng đã hơn giờ cơm tối, Mã Tiểu Linh trở về phòng mà Uyển Nhi đã chuẩn bị cho mình. Càng nghĩ càng không an lòng, nàng nhìn bàn tay phải của mình, rồi dùng sức siết chặt. Sau một khắc, trong không gian truyền đến âm thanh của xiềng xích, một bóng người toàn thân màu đen từ từ xuất hiện. Mã Tiểu Linh ngẩng đầu, nhìn thấy Phạm Vô Cứu mặc vest đen, nét mặt khó chịu nhìn mình, hét lớn: "Nhất định phải chết!"
Mã Tiểu Linh cảm thấy hai chân mềm nhũn, cũng may nàng đang ngồi trên giường. Nếu không vừa nghe được tiếng hét ma quỷ này, chắc sẽ sợ đến xụi lơ dưới đất.
Mã Tiểu Linh không vui, nhướng mày hỏi: "Không thể la nhỏ một chút sao?"
Phạm Vô Cứu không nói gì, nét mặt khinh bỉ, bỏ hai tay vào túi quần.
Mã Tiểu Linh lườm một cái, nói: "Chuyện Diêm La chân quân nhờ tôi bắt những con quỷ kia, làm sao tôi tìm được? Các người có cách gì cảm nhận chúng không?"
"Nhất định phải chết!"
"Có hay không?"
"Nhất định phải chết!"
"Bộ anh chỉ biết mỗi câu này à?"
"Nhất định phải chết!"
"Ê......Tôi nhất định tố cáo anh với Diêm La chân quân." - Mã Tiểu Linh cảm thấy máu dồn lên não, bị Phạm Vô Cứu chọc tức mà không thể làm gì được.
Chờ chút, hình như nàng đã từng nghe nói, Phạm Vô Cứu suốt ngày chỉ nói có một câu. [Khoan đã, tại sao mình lại nhớ tới nụ cười hồn nhiên của Diêm La chân quân nhỉ? Bây giờ nghĩ lại, nó chả có tý gì gọi là hồn nhiên. Cho dù Diêm La chân quân xuất hiện với hình dáng một đứa con nít, thì dù gì người ta cũng đứng đầu Địa Ngục mà, làm sao có thể dùng hai từ "hồn nhiên" hình dung chứ. Đáng ghét!]
"Mã tiểu thư, cô đang buồn phiền cái gì vậy? Ai da, đừng tốn công vô ít, tên đó chỉ nói được câu ấy thôi. Phải không Vô Cứu?" - Một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện, mở to đôi mắt đẹp đẽ nhìn Mã Tiểu Linh, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại caravat cho Phạm Vô Cứu.
"Tạ Tất An, anh tới làm gì?" - Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn anh chàng cợt nhã, âm thầm oán giận. [Biết ngay là đâu có đơn giản như vậy, ai ngờ lại bị Tạ Tất An và Diêm La chân quân chơi xỏ. Đúng là quá đáng ghét.]
"Tôi tới chỉ muốn đưa cô máy cảm ứng thôi, chẳng lẽ cô không cần à? Vậy thôi, tôi đi về." - Tạ Tất An làm dáng muốn đi, nhưng rất từ từ. Đợi mãi Mã Tiểu Linh không chịu giữ lại, đành xụ mặt nhìn cô ấy.
Mã Tiểu Linh thấy vậy, chép chép miệng, chế nhạo: "Sao không về đi?"
"Cô nhớ đó, hừ!" - Tạ Tất An ném lại một hạt châu màu đen, rồi biến mất. Phạm Vô Cứu hững hờ nhìn Mã Tiểu Linh, đưa tay ra sau lưng lén lút giơ ngón cái lên. Một khắc sau, cũng biến mất.
Mã Tiểu Linh tháo bỏ nụ cười ngụy trang, xoa xoa mặt lầm bầm: "Hừ, dám đấu với tôi, anh còn kém lắm."
[Muốn mình cầu xin sao, nghĩ cũng không thèm nghĩ. Tạ Tấn An chỉ muốn mình xấu mặt, chứ làm gì tốt bụng giúp đỡ mình. Khả năng duy nhất chính là Diêm La chân quân sai anh ta đến để đưa mình máy cảm ứng. Thế mà còn bày đặt chảnh, còn bảo mình nhớ, nhớ cái quái gì? Hừ, đừng tưởng là Quỷ Sai thì có thể hếch mặt lên trời. Đắc tội với mình, cho dù là Quỷ Sai mình cũng đòi cho được.]
Mã Tiểu Linh nhìn hạt châu màu đen trong tay, rồi đột nhiên nó bay thẳng đến cửa sổ, phá kính bay ra ngoài. [Nhanh vậy đã có cảm ứng rồi sao?]
Mã Tiểu Linh giơ tay ra, hạt châu màu đen đang bay liền dừng lại, chậm rãi trở về lòng bàn tay của nàng.
Mã Tiểu Linh vội vã xuống lầu, nơi khúc quanh đụng phải Vương Quý Nhân vừa định lên lầu. Nàng bỏ lại một câu, rồi chạy ra ngoài.
"Quý Nhân, tôi đi bắt quỷ, cô ở trong phòng đợi tôi, đừng có chạy lung tung."
Mã Tiểu Linh chạy thẳng đến cái xe yêu quý vừa mua, tung hạt châu lên cao. Hạt châu lần nửa lại bay lơ lửng, rồi phóng về phía Nam. Mã Tiểu Linh quay đầu xe, đuổi theo.
Đèn đường đã mở, màu vàng óng bao phủ thành phố. Những cửa hàng ở dọc hai bên đường, cũng đèn đuốc muôn màu. Thành phố lớn khi về đêm, bầu trời vẫn sáng trưng như ban ngày.
"Này, hạt châu. Mi có cảm ứng thì cũng gần gần, trong vòng vài km thôi. Đừng có cảm ứng tới chân trời góc biển, bắt ta phải chạy xe mấy ngày mấy đêm đó nhé." - Mã Tiểu Linh tự nói đùa, đột nhiên hạt châu đang bay liền rơi xuống. Hạt châu lọt xuống phía dưới ghế ngồi, Mã Tiểu Linh hoảng hồn, lập tức tấp xe vào lề.
"Này, mi có lầm không, có ý gì đây? Lẽ nào mi thật sự đưa ta đến chân trời góc biển? Thứ hạt châu nhà ngươi đúng là không có tý trách nhiệm."
<Viu...viu>, hạt châu đang kẹt dưới ghế ngồi kêu lên ong ong, rồi lại bay lên. Sau đó lại rơi xuống ghế phía sau.
"Ơ...lại còn thế à, mi định quậy cái gì thế? Làm ơn đi hạt châu, làm sao mi mới có hứng thú đây hả?" - Mã Tiểu Linh cằn nhằn liên miên, đột nhiên cảm thấy giữa cổ có cảm giác mát mẻ. Lòng bàn tay nàng phát sáng, một lá bùa cam bay ra phía sau tai nàng. Ngay lập tức, một tiếng hét thảm thiết vang lên trong xe.
Trong tay Mã Tiểu Linh xuất hiện một viên ngôi sao màu vàng, cầm mắt kính thần quái lướt qua, hét lớn: "Ngưng!" - Viên ngôi sao chuẩn không cần chỉnh, đánh trúng vào ma nữ đang ngồi phía sau xe. Trong nháy mắt, tiếng hét lẫn ma nữ đều biến mất.
Ngôi sao vàng lảo đảo bay trở về trong tay Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh cười, cất mắt kính thần quái vào trong Không Gian Giới Chỉ, rồi lấy ra một lọ thủy tinh. Bỏ viên ngôi sao vào trong, tay phải lấy ra một lá bùa dán lên nắp lọ.
Mã Tiểu Linh vui mừng la lên: "Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến đây." - Sau đó cái lọ thủy tinh phát sáng, biến mất.
Mã Tiểu Linh vui mừng khôn xiết, nói: "He he, mình cảm thấy như vừa đoạt được giải thưởng thầy phù thủy hạng nhất."
Con quỷ này xem ra cũng không phải mạnh lắm, Mã Tiểu Linh nhặt hạt châu phía dưới ghế lên, cười nói: "Này, mi đúng là bảo bối đó. Những con quỷ trốn mất kia xem ra cũng không chạy xa lắm, chắc vẫn còn ở thành phố S. Nếu như không xa, thì phiền mi giúp ta mau chóng bắt hết chúng, rồi về nhà. Đã hơn một tháng ta chưa gặp bà cô, cô ấy cũng lớn tuổi rồi, cũng không nên để cô ấy một mình, có phải không?"
Hạt châu đen dường như hiểu Mã Tiểu Linh đang nói gì, lần nữa bay lên. Lần này thì đập thẳng vào kính chắn gió phía trước xe, Mã Tiểu Linh hoảng hồn, vội vã lấy mắt kính thần quái đeo vào. Chút nữa là tự mình dọa mình hết hồn.
Con đường vẫn như cũ, người xe tấp nập. Thế nhưng tại ngã tư, có rất nhiều người với khuôn mặt dại ra, hay đi với dáng vẻ uể oải, hoặc là vui vẻ đến phát rồ, xen lẫn trong dòng người. Vậy mà, người bên cạnh lại không lấy làm lạ, vẫn cùng người bạn bên cạnh đùa giỡn đi qua đường.
Mã Tiểu Linh mở mui xe ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Ngày mai chắc sẽ có mưa, giữa trời mây đen che phủ, khung cảnh u ám, mưa như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Mã Tiểu Linh lơ đãng nhìn phía xa, phát hiện bầu trời đằng kia có vẻ hơi lạ. Mở mắt nhìn cho rõ, thì sự kì lạ đó đã biết mất, làm nàng cảm thấy như bị ảo giác.
Mã Tiểu Linh phức tạp, nhìn đèn xanh phía trước. Xe của nàng đã đậu bên đường hơi lâu rồi, đèn xanh đã sáng rất nhiều lần. Mỗi lần, đều có một hai người trong dòng người đáng chú ý.
Người qua đường thấy Mã Tiểu Linh cứ ngồi trên xe không nhúc nhích. Sau một lúc đánh giá, thì họ lại sợ hãi chạy xa, chỉ sợ gặp phiền phức.
Đến tận 11h đêm, người trên đường đã ít lại, dòng xe trên giao lộ cũng thưa thớt hơn. Ở đằng xa, có một người đàn bà, bà ấy cầm một cái túi nhựa màu đen. Đi tới ngã tư, bà lấm lét nhìn trái phải một chút, rồi lấy một cái tô từ trong túi nhựa ra. Trong cái tô ấy hình như còn có thứ gì đó, vì quá xa nên Mã Tiểu Linh nhìn không rõ.
Bà để cái tô đàng hoàng, lấy ra một xấp giấy màu vàng, thắp cây nến bên cạnh, rồi bắt đầu đốt. Những người lái xe thấy người đàn bà hành động kì lạ, nhìn rồi nhấn gas chạy thẳng, kéo theo tàn tro của những tờ giấy vàng bay phất phới trên không trung, rồi từ từ rơi xuống.
Khi làm xong mọi thứ, người đàn bà bắt đầu nằm nhoài ở đó khóc. Tiếng khóc rất kiềm chế, nhưng có lực xuyên thấu. Chí ít, Mã Tiểu Linh đang ngồi trong xe, có thể cảm nhận được sự đau đớn ấy.
Trên đường lớn bỗng nhiên hiện lên một bóng người, không biết là nam hay nữ. Nhưng có thể nhìn thấy, cái bóng ấy nhẹ nhàng bay tới trước mặt người đàn bà, dường như muốn ôm chặt người đàn bà đang khóc vật vã ấy vào lòng. Đáng tiếc, mỗi lần cái bóng muốn chạm vào, đều xuyên qua thân thể người đàn bà.
Cuối cùng, cái bóng người ấy không di chuyển nữa, giống như một chú chó con bình thường hay nằm rạp ở cạnh cha mẹ. Mạ Tiểu Linh nhìn thấy cảnh này, có chút nhớ nhung muốn khóc. Mím môi, mở cửa xe, từ từ bước về phía người đàn bà.
Đi tới, mới biết mái tóc của người đàn bà đã nhuộm màu tuyết sương, những sợi tóc bạc ở dưới ánh đèn thật chói mắt. Mã Tiểu Linh liếc nhìn cái bóng người đang nằm sấp, cái bóng cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Đến khi cái bóng phát hiện Mã Tiểu Linh nhìn thấy mình, thì liền đứng dậy quơ tay múa chân.
"Chị nhìn thấy tôi, phải không? Chị nhìn thấy tôi, thì tôi van xin chị. Chị làm ơn nói với mẹ tôi , bảo bà ấy đừng đau buồn nữa, có được không? Tôi cầu xin chị."
Người đàn bà cũng nhìn thấy Mã Tiểu Linh, liền vội vàng đứng dậy, lau cặp mắt xưng đỏ của mình, hơi co người lại, sợ hãi nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Cô gái, có chuyện gì sao?"
"Bà đang tế bái ai ở đây?" - Khi mở miệng, Mã Tiểu Linh mới phát hiện giọng nói của mình hơi run rẩy.
"Con gái của tôi." - Người đàn bà chưa nói xong, thì nước mắt lại tuôn trào, che miệng gào khóc rất lâu, mới thút thít nói tiếp: "Con gái đáng thương của tôi, con bé đang yên đang lành đi trên đường. Ở đâu ra một gã say rượu còn lái xe, con bé chỉ mới 20 thôi. Cứ vậy là đi rồi, cứ thế nó đã đi mất rồi!...A......a...."
Sự đau thương chôn trong lòng bà, cuối cùng cũng có người lắng nghe. Bà vừa khóc, vừa lấy ống tay áo đã bẩn đến nỗi nhìn không ra màu sắc để lau nước mắt.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Mẹ, con cầu xin mẹ đừng khóc nữa. Chị nhìn thấy tôi mà có phải không? Cầu xin chị, chị khuyên mẹ giúp tôi với, để bà ấy đừng đau buồn nữa, có được không?" - Cái bóng quỳ xuống chân Mã Tiểu Linh, dập đầu không ngừng.
-------------
1 khắc = 15' (trong truyện thì là lập tức/ liền/ sau 1s/ tức khắc....Đánh nhau mà đứng đợi 15' thì ngủ luôn cho nhanh)
thời gian một chén trà = tầm 5 - 10' (thời gian pha trà)
1 canh = 2 tiếng