Ba người ăn cơm xong, lập tức lái xe đến nhà tổ của Trịnh tiên sinh. Đường đi tới nhà tổ có chút xa xôi, nó nằm ở giữa sườn núi, trong một cái thôn nhỏ. Dưới chân núi, có một con đường được tráng xi măng uốn lượn lên trên, xung quanh là rừng cây xanh tươi. Trịnh tiên sinh tự hào, chỉ vào con đường xi măng nói: "Con đường này là do tôi làm. Vì nhà tổ ở trên sườn núi, mặc dù cách thành phố hơi xa, nhưng phong cảnh rất đẹp, nó làm người ta cảm thấy thoải mái. Nói thật, nếu có nhà ở đây, sẽ có cảm giác như đang nghỉ dưỡng ở biệt thự thiên nhiên vậy."
Mã Tiểu Linh không nói gì, nàng quay cửa sổ xe xuống, yên tĩnh cảm nhận từng con gió mát lướt qua gò má. Nơi thái dương có vài sợi tóc, như những nhánh cây đang vui đùa trong gió. Những chú chim nhỏ trong rừng líu, tiếng nước róc rách chảy, làm tâm trạng Mã Tiểu Linh có vẻ tốt hơn.
Cảnh đẹp như vật, chính là một món quà lớn của tự nhiên tặng cho con người. Con đường được làm ra vô cùng bằng phẳng, cũng may núi không cao, nhưng tương đối dài. Mã Tiểu Linh vén tóc ra sau vành tai, xa xa trên sườn núi bóng dáng mơ hồ của một căn biệt thự từ từ hiện ra.
Xe càng đến gần thì ven đường cũng xuất hiện dấu vết có người sống, xe chạy qua một căn nhà có chút cổ xưa, rồi lại bon bon chạy thẳng. Lâu lâu thấy một vài ngôi nhà, có một nóc nhà khói đang bay lên, có lẽ đang chuẩn bị bữa trưa.
Trước mặt, có một người đàn ông đang cởi trần, trên vai gánh một cái cuốc, tay kia thì đang cầm dây kéo theo một chú bò đi giữa đường. Nghe được tiếng còi xe, liền vội vàng kéo chú bò nép vào bụi cỏ bên đường, cười ngây ngô, náy áy nhìn đám người trên xe hơi.
Xe lại tiếp tục lăn bánh, chỉ là vừa quẹo kua, thì xe liền ngừng lại. Ngôi nhà này không giống những ngôi nhà vừa thấy. Phía trước nhà toàn là cây và cỏ lau, nhà phần lớn là nhà trệt, nhưng bên trong có dùng gạch và xi măng để làm ba tầng lầu nhỏ.
Tầng lầu nhỏ thứ ba đặc biệt có khoét lỗ, cửa sổ sát mặt đất bị ánh mắt trời chiếu vào, phản xa ra màu cầu vòng bảy sắc, thật chói mắt.
Lầu hai có một cái ban công lớn, trên ban công có đặt vài cái ghế mây. Làm người ta ngác nhiên nhất là lầu một, có một cái bể bơi vừa phải. Nước từ trên đỉnh núi chảy vào đây, vậy mà nó không bị tràn.
Mã Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn cái bể bơi, nàng với Trịnh tiên sinh này có ấn tượng mạnh đây. Làm như vậy, không phải nước bọn họ uống, thì ông lại dùng để tắm à?
Trịnh tiên sinh có vẻ nhìn ra nét mặt của Mã Tiểu Linh, lúng túng cười nói: "Đừng hiểu lầm, đây không phải bể bơi, nó là cái hồ trữ nước. Ở đây mùa đông không có nước, nên tôi đã làm cái hồ này, để đến mùa đông, mọi người trên núi và dưới núi có thể đến đây mang nước về nhà."
Mã Tiểu Linh lúng túng cười, gật đầu tán dương: "Trịnh tiên sinh đúng là một nhà hảo tâm."
"Vậy, Tiểu Linh có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần. Quý Nhân, cô dẫn Trịnh tiên sinh đi xa một chút. Tôi bắt đầu làm việc."
Mã Tiểu Linh không nói hai lời, mở thùng đạo cụ ra, lấy mắt kính thần quái đeo vào. Nàng phát hiện, căn nhà tổ này hoàn toàn sạch sẽ, không có thứ gì cả. Khoan, tại sao lại như vậy?
Mã Tiểu Linh chần chờ một lúc, đi lên lầu một rồi đẩy cửa vào. Vừa vào phòng, cái đầu tiên cảm thấy là một chút lạnh, nhưng là sự mát mẻ dễ chịu chứ không phải lạnh thấu xương. Dưới sự mát mẻ của tự nhiên, Mã Tiểu Linh cảm thấy thoải mái. Nhìn một vòng quanh phòng khách, Mã Tiểu Linh "chà chà" vài tiếng. Biệt thự này diện tích hơn 200 mét vuông, phòng khách còn to hơn nhà nàng. Lầu một chỉ có phòng khách, nhà bếp và một phòng rửa tay. Có lẽ, tất cả phòng đều nằm ở lầu hai.
Bên ngoài không thấy thứ gì, bên trong cũng không có thứ gì, sự việc làm sao đơn giản như vậy được? Mã Tiểu Linh nhíu mày, nhìn bốn phía, rất lâu mới từ từ đi ra ngoài. Nhìn thấy Trịnh tiên sinh đang gấp gáp nhìn mình, nàng mím môi nói: "Căn nhà này, tôi không thấy có vấn đề gì cả."
"Không thể nào, không lẽ tôi đa nghi sao?" - Trịnh tiên sinh không dám tin.
"Tốt nhất không ai được đến ở đây, tuy rằng nhìn qua thì không có vấn đề. Nhưng có lẽ năng lực của tôi vẫn chưa đủ, để nhìn ra có vấn đề. Sau khi tôi vào phòng, liền cảm thấy khó chịu. Ông nên biết, thể chất của Mã gia rất đặc biệt, sẽ mẫn cảm với những thứ không sạch sẽ. Tất nhiên, nếu nó có năng lực quá mạnh, tôi không nhìn ra, cũng là chuyện rất bình thường. Chúng ta đi trước, tôi muốn điều tra vài thứ."
"Được, vậy đến khách sạn đi. Chuyện của nhà tổ, đành làm phiền Tiểu Linh nhọc lòng."
"Yên tâm, nếu tôi đủ khả năng, tôi nhất định sẽ giúp. Chỉ hi vọng, thứ đang ở đây không quá mạnh, nếu không dù có cố hết sức tôi cũng đành chịu. Vốn là tôi phải thu tiền phí trước, nhưng chuyện này hơi đặc thù, chờ tôi điều tra được tư liệu, chắn chắn thời điểm ra tay, lúc đó sẽ nói chuyện tiền công." - Mã Tiểu Linh thu dọn xong hành lý, nét mặt trịnh trọng nói với Trịnh tiên sinh.
Vương Quý Nhân khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn nhà tổ sau lưng Mã Tiểu Linh. Không biết tại sao, ngôi nhà này làm cho nàng có cảm giác quen thuộc? Thế nhưng cái mùi này, nhất thời không nhớ ra. Là ai lớn gan, ở đây làm chuyện thương thiên hại lý?
Vương Quý Nhân híp mắt, nhìn Mã Tiểu Linh. Cũng may, cả đám vào nhà tổ này vào ban ngày, nếu là nửa đêm canh ba, nếu chỉ có một mình Mã Tiểu Linh đi vào, sợ sẽ đắng lòng lắm đây. Làm không xong, còn không có mạng trở về.
Sự nhạy cảm với nguy hiểm của Mã Tiểu Linh, làm Vương Quý Nhân rất hài lòng. Dù sao giác quan thứ sáu này cũng xem như là một thiên phú, ít nhất Mã Tiểu Linh sẽ không lấy mạng ra đùa. Xem ra, lần này không phải chuyện đơn giản rồi.
Tới khách sạn, Mã Tiểu Linh lập tức đi vào phòng, lên mạng. Vương Quý Nhân ló đầu vào nhìn một chút, thấy Mã Tiểu Linh đang rất nghiêm túc. Nghĩ cũng biết chuyện lần này có tình tiết rất quỷ dị, cũng không muốn quấy rầy. Cũng may, Trịnh tiên sinh rất biết giao tiếp, giờ cơm chiều đã đặt sẵn thức ăn.
Nhân viên phục vụ đẩy xe vào, dọn xong thức ăn ra bàn, thì nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân. Vương Quý Nhân không hiểu, nói: "Có chuyện gì à?"
"A...a không có gì ạ." - Nhân viên phục vụ lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ lại muốn hắn mở miệng nói, "người đẹp, cô vẫn chưa cho tôi tiền típ đấy. Mặc dù tiền típ không phải là quy định bắt buộc của xã hội, nhưng hiện giờ hai người đang ở phòng tổng thống, tất nhiên nên ra tay hào phóng phải không? [Chờ rất lâu mới có cơ hội đưa thức ăn, không lẽ giờ lại ra về tay không?]
[Không được!]. Nhân viên phục vụ mím môi, nhìn thức ăn, giả vờ tằng hắng, sau đó lại dùng nét mặt chờ mong nhìn Vương Quý Nhân. [Này người đẹp, tôi đã ra ám thị như vậy, đừng nói là cô còn không biết nhé. Cô muốn tôi phải làm thế nào? Làm ơn, nhanh cho tôi tiền típ, nhanh cho tôi tiền típ đi.]
"........." - Vương Quý Nhân khẽ nhíu mày, nhìn người phục vụ ánh mắt tỏa sáng trước mặt thật sự không hiểu. Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu, nghĩ Mã Tiểu Linh trong thời gian ngắn chắc không ra, huống chi trên bàn nhiều món ngon như vậy, nếu người này đang tha thiết nhìn nàng, có lẽ là muốn ăn chăng? Vậy thì nhẫn tâm cự tuyệt đúng là không tiện, thôi thì gọi thêm một phần nữa là được rồi.
"Nếu ngươi muốn ăn, vậy thì ăn chung đi."
Vương Quý Nhân vừa nói xung, nhân viên cảm thấy như trong lòng có ngàn con ngựa giẫm đạp, trái tim như bị chia năm xẻ bảy. Hắn tựa hồ nhìn thấy bản thân đang đứng trên đỉnh núi, ngước nhìn bầu trời xanh, nét mặt đau thương. [Bỏ đi, bữa cơm này không ăn cũng được, dù sao mình cũng là người trọng danh dự. Ám chỉ đến mức đó, mà cái người đẹp như tiên kia vẫn vững như bàn thạch. Cho dù qua ngàn vạn năm, mình cũng không phải là đối thủ của cô ấy. Thôi đi nhanh, đừng làm người ta không vui.]
Nhân viên phục vụ mặt đầy bi thương, âm thầm khóc, trong lòng rướm máu. Hắn cúi đầu, từ từ đẩy xe ra ngoài. Hắn hi vọng, cô gái này đột nhiên trỗi dậy từ tâm, rồi cho hắn một chút tiền típ. Như vậy, hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước tiến lên, nhận được những ánh mắt hâm mộ của nhân viên khác. Hắn có thể mơ hồ thấy được, hắn được nhậm chức CEO, rồi có thể cưới được người vợ vừa đẹp, vừa giàu.
"Này....." - Cô gái phía sau rốt cục đã lên tiếng, nhân viên phục vụ vui mừng quay lại, ánh mắt phát sáng, gương mặt vui vẻ. Thậm chí hắn có thể cảm thấy, từng tế bào trong cơ thể đang hoan hô nhảy nhốt. [Cô ấy muốn nói gì, không lẽ lòng tốt bộc phát? Tiền típ, tiền típ, đợi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng vào tay ta.]
Vương Quý Nhân không ngẩng đầu, vẫn còn đang nghiên cứu thức ăn. Nhận ra nhân viên phục vụ đã dừng bước, nàng mới ngẩng đầu, mở miệng: "Ra ngoài, nhớ đóng cửa cho kỹ."
Nhân viên phục vụ cảm thấy cục tức kia không nhịn được nữa, đang trào lên cổ họng mình. Tuyệt vọng nhìn Vương Quý Nhân rất lâu, lòng như tro lạnh, đẩy xe ra ngoià, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. [Hzai......đừng ai đến quấy rầy tôi, thế giới này ai cũng ác với tôi, thật là tuyệt vọng mà! Lúc này, tôi đi chết đây, đừng ai cản!]
"Ồ, ai gọi cơm vậy?" - Mã Tiểu linh định đi wc, ra ngoài đã nhìn thấy Vương Quý Nhân gồi vừa ăn, vừa uống trà.
"À, nhân viên phục vụ. Chắc là do Trịnh tiên sinh sắp xếp."
"À, a...phải rồi. Cô đâu có tiền, làm sao đưa tiền típ?" - Mã Tiểu Linh vừa bước vào wc, nghĩ tới liền ló đầu ra hỏi.
"Tiền típ? Tiền típ là cái gì?" - Vương Quý Nhân không hiểu.
"Aiz...Đừng nói với tôi là cô không cho nhân viên phục vụ tiền típ nha." - Mã Tiểu Linh giật mình nhìn Vương Quý Nhân.
"Tại sao chị phải đưa tiền cho hắn?"
"Ách....Thôi bỏ đi, sau này có gì đừng tìm tôi. Tôi không quen cô." - Mã Tiểu Linh im lặng, đóng cửa wc.
Vương Quý Nhân nghiên đầu suy nghĩ, vẫn là không hiểu, tại sao nàng phải đưa tiền cho người phục vụ đó? Nhớ tới ánh mắt chờ đợi của tên nhân viên kia, thì ra hắn muốn nàng cho tiền típ, tại sao lại không nói? Làm hại nàng tưởng rằng hắn đói bụng.
Mã Tiểu Linh rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn. Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Vương Quý Nhân, thật buồn cười: "Bình thường thôi, có thể cho cũng có thể không. Cô không cho cũng không sao."
"Vậy còn em? Em sẽ cho à?"
"Tất nhiên, dù sao đây cũng là phòng tổng thống, chất lượng phục vụ cao cấp, đưa tiền típ là chuyện rất bình thường. Nếu cô đến những nước khác, thì cũng giống vậy thôi." - Mã Tiểu Linh múc một muỗng canh trứng ngọt, cho vào miệng.
"À......Vậy em đã tra được cái gì?" - Vương Quý Nhân không muốn xoanh quanh mãi vấn đề này, dù sao trên người nàng cũng đâu có tiền. Không phải Mã Tiểu Linh đã nói rồi sao? Cho cũng được mà không cho cũng được, lập tức đổi đề tài.
"Chuyện này khó xơi rồi." - Mã Tiểu Linh đặt cái muỗng xuống, nét mặt nghiêm túc nhìn Vương Quý Nhân.