Sau khi ăn sáng xong,Kuroro phân phó Machi cùng Feitan cùng hắn đi đến bãi rác nhặt đồ.
Trên đường đi,nhìn tràng cảnh xung quanh khiến Orihime không khỏi hút khí. Trời ạ! Mặc dù biết nơi này không giống nơi nàng từng ở nhưng vẫn nhịn không được sợ hãi than. Nhìn từng người chém giết nhau để cướp đoạt bánh mì,nước uống,quần áo.. Orihime đột nhiên hiểu ra.
Nơi này không còn là thế giới của nàng.
Nàng nhìn bọn họ đánh nhau đến ngươi chết ta sống,trong mắt là thương hại nhưng tuyệt không ra tay giúp đỡ.
Bởi vì không liên quan.
Trên chiến trường,Orihime đã học được vô tình. Cũng đã học được lãnh huyết.
Đối mặt với Lưu Tinh Phố,Nàng chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Săn hoặc bị săn,chết hoặc sống. Nơi này,chỉ có chém giết.
Chính vì thế,nơi này đã nuôi dưỡng ra những kẻ lãnh huyết vô tình,những tội phạm S cấp hung hiểm.
Một đứa trẻ đang trốn sau Đống rác thấy nàng cầm trên tay mấy ổ bánh mì liền lại gần. Có vẻ như nó đã quên,cách nàng không xa vài con nhện .
"Tỷ tỷ..."
Đứa trẻ tóc vàng trên mặt là lấm lem bùn đất,nhưng không che dấu được sự non nớt đáng yêu. Hai mắt hắn đẫm lệ,vẻ mặt chọc người thương tiếc.
Hai tay hắn để sau lưng,dáng vẻ giống như một ông cụ non,đáng thương hề hề nhìn nàng:
"Tỷ tỷ,ta đói quá,ngươi có thể cho ta một miếng bánh được không?"
Orihime nhìn hắn,trong mắt toát ra nhiều cảm xúc. Là thương hại,là phẫn nộ,lại cũng là đau đớn.
Đứa trẻ nghĩ mình đã làm cho nữ nhân này động dung,trong mắt khó nén nổi đắc ý cùng sát ý,đột nhiên nàng thấy thế giới này. Thật sự rất mệt mỏi .
Bàn tay nàng hơi động,nhìn qua có vẻ như là muốn vò tóc của hắn, vừa vươn ra được một nửa liền bị đứa trẻ kia nhảy lên,trước khi hắn làm gì,đã bị đằng sau Kuroro dùng đoản đao đâm vào tim. Chết không nhắm mắt. Máu tươi phun ra,thấm đỏ màu trắng váy dài.
Hắn ngã xuống,đằng sau tay cũng lộ ra,cầm một phen đoản đao. Định...giết nàng sao.
Nhìn những đứa trẻ kia tuổi dù nhỏ,khuôn mặt có bao nhieu vô tội,thì tất cả cũng chỉ là giả tượng. Tựa như Ảo Ảnh lữ đoàn,tựa như..nàng.
Nàng vì hắn mà cảm thấy không đáng,nhưng nàng lại chẳng làm gì.
Nàng thương hại hắn,vì sinh ra hoặc bị vứt bỏ ở địa phương này.
Nàng phẫn nộ,vì nàng phải ở cái nơi người ăn thịt người này mà sống .
Nàng đau đớn,vì nàng,chẳng thể về nhà nữa rồi. Ca ca,Izuna ca ca,Toneri ca ca,ta...phải làm sao đây?
Nhìn trên bầu trời khinh khí cầu ,lại nhìn xa xa bức tường cao vút kia,nàng thầm nghĩ...
Nếu như có thể ra ngoài ,thì tốt rồi.
Kuroro đứng im lặng nhìn nàng không nói gì nãy giờ đột ngột lên tiếng . Thanh âm trầm thấp ,ôn nhu,lại che không được sát khí cùng cảnh cáo:
"Orihime ,thấy không? Nơi này chỉ có cường giả mới có thể sống sót a! Ngươi đã yếu ớt,thì hãy trở thành chúng ta phụ thuộc đi."
"Ta..."
Nàng hé miệng muốn nói gì,lại bị hắn cắt đứt.
"Orihime,nơi này là Lưu Tinh Phố. Chúng ta tôn chỉ là:' chúng ta sẽ không từ bỏ cái gì,cho nên cũng không thể theo chúng ta trong tay đoạt lấy đồ vật gì.' Chúng ta' muốn liền đoạt lấy' hiểu không? Orihime."
Orihime cúi đầu. Đột nhiên rất muốn cười to.
Hiểu,nàng hiểu rồi.
Bởi vì hắn biết nàng muốn rời đi. Cho nên dẫn nàng vòng quanh Lưu Tinh Phố nhìn xem,bên ngoài là thế nào tàn nhẫn cuộc sống .
Bởi vì hắn muốn nàng ở lại,cho nên nói cho nàng biết,nơi này tôn chỉ.
Muốn liền đoạt lấy sao?
Nhưng là! Nàng không phải đồ vật a! Nàng là người!
"Ta không phải đồ vật."
Orihime đột nhiên nhẹ giọng nói ,xung quanh im bặt,Feitan cùng Machi im lặng nhìn nàng. Feitan đột nhiên tàn nhẫn nói
"Nữ nhân,ngươi không thoát được đâu."
Không thoát được.
A,không thoát được sao?
Những ngày tháng kia quả thật quá nhẹ nhàng,cho nên làm nàng quên mất con nhện bản tính. Chúng im lặng khiến đối phương thả lỏng cảnh giác ,cuối cùng giăng lưới,khiến đối thủ trở tay không kịp.
Bọn họ chưa bao giờ là kẻ yếu. Lưu Tinh Phố không có kẻ yếu. Bọn họ chỉ sợ,so với người ở đây càng thêm tàn nhẫn a!
Bởi vì nàng vẫn Hi vọng,cho nên tàn nhẫn dập tắt nó.
Trốn không được .
Như chim trong lồng,được ăn được uống,cuộc sống no đủ không suy nghĩ. Chẳng qua,cái giá nó phải trả ,chính là tự do.
Ta,sẽ trốn cho các ngươi xem!
Cúi đầu,trong mắt là một mảnh sát khí lạnh lùng. Ngẩng đầu lên khi,lại là ôn nhu sợ hãi :
"Ta...ta hiểu được ."
Trò chơi săn bắt này,để xem xem,là ai thắng ai thua.
Ai là thợ săn,và ai ,là kẻ bị sĂn .
Con nhện,thật sự có được một cái vững chắc lưới sao?
Thật sự nghĩ là,ta rất yếu đuối sao?
Ta,mỏi mắt mong chờ.
Trong mắt Kuroro hiện lên thỏa mãn. Hắn nghĩ hắn đã vây khốn được nàng. Chẳng qua,lúc này đây hắn tính,lại là sai,sai vô cùng.
Feitan màu vàng hung bạo ánh mắt cũng là hiện lên ý cười . Xem,ngươi chẳng phải là sẽ bị ta nắm trong tay sao?
Machi im lặng. Trong lòng nàng ,đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.
Nàng ngẩng đầu,trên trời tràn ngập sương khói cùng mù mịt ngăn trở tầm mắt nàng. Khiến nàng không thể nhìn thấy mây trắng trên trời cao. Nhưng nàng nghĩ---
Bên ngoài,chắc chắn là vô cùng mỹ lệ. Trời rất xanh,mây,cũng rất trắng . Machi trên môi khó được mỉm cười. Nàng nghĩ,sắp rồi,ngày mà bọn họ phá kén mà ra,thoát khỏi nơi này !