Sau khi cảm thấy cách chỗ đó một khoảng khá xa Orihime đặt Itama xuống, bắt đầu chữa thương.
Trên người hắn chẳng chịt vết thương. Thân thể dù cường tráng đến đâu đi nữa cũng không thể nào chịu được a!
Itama nhìn vẻ mặt Orihime chăm chú vì hắn chữa thương ánh mắt loé loé, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Một lúc sau Orihime ngẩng đầu nhìn hắn, nuốt nước bọt, nói:
"Ngươi vì sao lại ở đây?"
"..." Itama nhìn chăm chú vào biểu cảm của Orihime "10 tuổi năm ấy ta nghĩ là ta đã chết, mở mắt liền phát hiện mình ở đây."
Orihime hé miệng giật mình.
Thảo nào năm đó tìm không thấy thi thể hắn.
"Vì sao ngươi không có Chakra?"
"Ta...bị phế rồi."
"?!"
Mắt trừng lớn, Orihime không tin nhìn chằm chằm hắn.
"Năm đó mũi tên kia đâm thủng Đan điền khiến ta không thể vận chuyển Chakra được. Nhưng không sao. Bây giờ ta đã có cái gọi là 'niệm' "
Itama cười yếu ớt vuốt tóc Orihime, giọng điệu không chút để tâm.
Orihime ánh mắt ảm đạm.
Chắc hắn chịu khổ nhiều lắm. Ngày ấy hắn nhìn thế nào cũng là một tiểu bạch thụ, vậy mà giờ đây đã trở thành một đại cường công...
"Itama, sao ngươi lại bị thương thành như vậy?"
"Hừ." Ánh mắt Itama lạnh lẽo " Nguyên lão hội muốn trừ khử ta. Thật ngu ngốc."
Khinh thường cười lạnh một cái lập tức bị Orihime không chút lưu tình đập một cái vào đầu.
"Nếu không phải ta vô tình nghe được bọn chúng nói thì ngươi chết chắc rồi!"
Miệng hắn hơi hé ra, sau đó không biết nghĩ gì lập tức biến đổi sắc mặt, bán manh nói:
"Hắc hắc...công chúa ngươi thật là...không phải Có ngươi ở sao?!"
Nghe hắn nói thế nàng trừng trừng mắt.
Ngươi bây giờ to như vậy rồi, thế mà vẫn thói cũ không bỏ à.
Trừng mắt sau lại cảm thán. Thật sự là giống...giống như năm đó bọn họ.
"Làm bằng hữu của ta ngươi không phải quá phế sao?"
Bằng hữu...à.
Itama nhìn nàng vẻ mặt tức giận, ánh mắt hắn ôn nhu lẳng lặng cười.
Cười, thủy chung đều là tia cười yếu ớt.
Mà Orihime...lại lơ đãng không có nhận ra.