Thỏa thuận thứ nhất do ba người ký, thỏa thuận thứ hai chỉ có tên Lâm Thanh Phong, Phó Cảnh Dự không ký. Thời điểm là một tuần trước khi Phó Cảnh Dự gặp tai nạn xe hơi cách đây 4 năm.
Đồ Ca trầm ngâm quay đầu lại, Phó Cảnh Dự xoay giá vẽ đối diện với mặt cô, anh cúi đầu xuống, tiếng bút chì sột soạt trên mặt giấy, vẻ mặt chuyên chú.
Từ góc độ của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh được phản chiếu qua ánh nắng xuyên qua cửa sổ, đẹp đẽ mà yên bình.
Tầm mắt Đồ Ca di chuyển xuống rơi vào khớp xương rõ ràng trên tay anh, khóe miệng cong lên, thản nhiên hỏi: "Anh Cá voi, em có thể mang cái này đi được không? Rất hữu dụng."
Phó Minh Chu có rất nhiều kinh nghiệm, có thể nhìn thấy điều bí ẩn nào đó được ẩn giấu trong bản thỏa thuận.
Động tác trên tay của Phó Cảnh Dự dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Đồ Ca chột dạ, nhún vai nhìn sang chỗ khác giả bộ như không có chuyện gì: "Vậy quên đi."
Đôi mắt đó quả thật quá sạch sẽ, khi nhìn vào sẽ bất giác bị mê đắm, dù chỉ là một lời nói dối nhỏ cũng không đành lòng nói ra.
"Em thích sao?" Vẻ mặt khó hiểu trong mắt Phó Cảnh Dự tan biến, nở nụ cười nhẹ: "Cho em, em muốn cái gì cũng được."
Cô sẽ đưa nó cho anh trai anh, chỉ cần Lâm Thanh Phong không nghi ngờ anh đã hồi phục trí nhớ, anh trai anh sẽ có thể điều tra ra tại sao anh lại ngã ở cầu Hà Châu.
Vào ngày sinh nhật của anh, tin nhắn được gửi từ số điện thoại di động của ba anh bảo anh đến cầu Hà Châu, sau khi đến nơi, anh không gặp ai cả. Đi trên cầu qua lại hai lần thì đụng phải đám thanh niên đó, chúng có vẻ đã say nên chặn lại đòi tiền cùng điện thoại di động.
Anh không đưa nó cho họ nên bọn họ muốn động thủ, không biết chúng có liên quan đến tin nhắn kia không.
"Vậy thì em cầm nhé." Đồ Ca lặng lẽ thở ra mí mắt cong cong. Cô đặt bản thoả thuận xuống, lấy tay đỡ xuống bàn, hơi cong lưng nhìn xuống mũi chân, bất giác rung chân: "Chờ anh vẽ xong chúng ta đi học lái xe nhé?"
Anh có thể ở nhà một mình mấy ngày mấy đêm mà không ra khỏi cửa, cái này thực sự không hiệu quả. Thân thể của anh thực sự quá yếu, không nhất định có thể đánh thắng được mấy tên côn đồ nhưng ít nhất không thể để chúng bắt nạt.
Hồi trước khi còn ở An Thị, cô nhớ có một lần cô đi tham gia một cuộc đua xe ô tô đến rất muộn, có lẽ lúc đó anh muốn đi ra ngoài một mình tìm cô, không ngờ lại gặp phải một vài tên côn đồ say xỉn chặn ở tiểu khu.
Mái tóc anh lúc đó rất dài rất đẹp, mấy tên đó nghĩ anh là một cô gái nhỏ, nên chúng muốn ngăn anh lại không cho động đậy tay chân. Nếu cô không xuất hiện kịp thời, không biết bọn chúng sẽ làm gì anh.
Phó Cảnh Dự giương mắt nhìn lên, cô đang ngồi trên bàn, một vài sợi tóc rơi ra từ mái tóc buộc hờ của cô, tán loạn rơi trên má. Cô cúi đầu không nhìn anh, chân không mang vớ lúc ẩn lúc hiện.
Anh cụp mắt xuống, đặt bút chì, đứng dậy đi ra ngoài. Chân cô quả thực rất lạnh, đêm qua đi ngủ phải đến gần sáng mới ấm lên.
"Anh Cá voi?" Đồ Ca kinh ngạc nhìn anh: "Sao vậy?"
"Lấy đồ." Phó Cảnh Dự nói lại với cô, đi tới phòng khách cầm dép đi trong nhà quay trở lại, ngồi xổm xuống đất đi vào cho cô: "Lạnh."
Đồ Ca cười nhướng mày: "Ở nhà có máy sưởi không lạnh."
Phó Cảnh Dự đứng dậy, ngồi lại giá vẽ rồi lại cầm bút chì lên, giọng nói trầm xuống một chút: "Đi học lái xe."
Đồ Ca phản ứng lại, trầm thấp cười nói: "Anh tô tranh đi, một lát nữa em có lớp học."
Tiếng Pháp của cô ấy không tốt bằng tiếng Anh, mặc dù có ít buổi phiên dịch tiếng Pháp hơn nhưng tiền phí lại cao hơn nhiều so với tiếng Anh.
Cô móc điện thoại di động ra, Đồ Ca nhớ ra chưa gửi lại tin nhắn cho Phó Minh Chu, dư quang liếc nhìn bản thỏa thuận phía dưới, nhấp miệng gửi cho anh ấy một tin nhắn: Anh Cá voi hứa sẽ đi học lái xe với tôi. Nếu khi nào anh tiện chúng ta gặp mặt, tôi có đồ muốn đưa cho anh xem.
Phó Minh Chu nhanh chóng trả lời: Trưa nay cùng nhau ăn cơm, nhân tiện đưa hai người đến trường dạy lái xe.
Đồ Ca trả lời "được" rồi đeo tai nghe vào lớp học.
Phó Cảnh Dự vẽ một tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, Đồ Ca học xong một buổi học, cô mới nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau, nhìn xuống mình trong bức tranh.
Cô ngồi trên bàn nở nụ cười thật tươi, trên mặt còn vẽ cả má lúm đồng tiền, ánh mắt nắm bắt rất tốt. Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của mình trong ngòi bút của anh, nhưng cô vẫn bị sốc chỉ với bức vẽ đen trắng trước mặt.
Khả năng quan sát của anh ấy nhạy bén lạ thường.
"Xong." Phó Cảnh Dự đặt bút xuống, chậm rãi xoay người ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Tranh vẽ không đẹp à."
"Đẹp lắm." Đồ Ca thu hồi suy nghĩ mỉm cười nhướng mày: "Lát nữa đi thay quần áo, cùng anh Phó đi ăn trưa."
Phó Cảnh Dự tự tay cho cô một khuôn mặt tươi cười rồi cùng cô đi ra ngoài rửa tay, thay quần áo.
Bữa trưa được đặt ở Tầm Vị Ký, Đồ Ca vừa dừng xe, xe của Phó Minh Chu cũng chạy vào khu vực bãi đậu xe.
"Chờ em trong xe." Đồ Ca cởi dây an toàn mở cửa, sau đó bước đến xe của Phó Minh Chu, đưa lưng lại với Phó Cảnh Dự, gõ cửa sổ, lấy ra bản thỏa thuận đưa cho anh ấy: "Tôi tìm được nó trong ngăn kéo phòng vẽ tranh, anh xem xem có vấn đề gì không."
Phó Minh Chu xem qua, cẩn thận cất đi: "Có kết quả tôi sẽ nói cho cô đầu tiên."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu.
Mua một chiếc xe chỉ để tập luyện thì quá phiền phức, Phó Minh Chu đã thuê một chiếc xe ở trường dạy lái xe để cô dậy Phó Cảnh Dự lái xe, thời gian là một tháng, khi nào muốn đến học cũng được.
"Lời nói của Lâm Thanh Phong đối với anh ấy kích thích rất lớn. Đi làm thật ra cũng không sao. Tôi chủ yếu lo lắng anh ấy không kiềm chế được cảm xúc." Đồ Ca hạ giọng, phiền muộn nhìn Phó Cảnh Dự đang đứng cách đó vài bước: "Anh ấy nói về sau anh ấy sẽ không đến phòng trưng bày nữa."
"Không thành vấn đề. Phòng trưng bày có thể tận dụng làm quầy mỹ phẩm cho An Thuỵ. Mấy ngày đầu nó tới công ty tốt hơn hết cô nên đi cùng nó." Phó Minh Chu không ngạc nhiên trước chấp nhất ngoài ý muốn của Phó Cảnh Dự. Ngược lại, anh ấy rất hài lòng vì cuối cùng anh cũng biết chiến đấu với nó.
"Không tốt lắm đâu?" Đồ Ca không đồng ý lắm: "Ngay từ đầu cho anh ấy đặc quyền quá, đồng nghiệp sẽ càng tò mò về anh ấy."
"Cô có thể giúp dịch tiếng Anh cho công ty, coi như thực tập trước." Phó Minh Chu cười: "Yên tâm, tôi sẽ thu xếp."
Đồ Ca im lặng một lúc rồi đồng ý.
Sau khi tiễn Phó Minh Chu, cô quay trở lại đưa Phó Cảnh Dự lên xe. Trường dạy lái xe có không gian rộng, ông chủ dành chỗ cho bọn họ tập, không cho các huấn luyện viên khác lái xe sang khu vực này.
Đồ Ca nói sơ qua về cách điều khiển phương tiện, dừng xe cùng anh đổi vị trí.
Phó Cảnh Dự ngồi vào ghế lái, chậm chạp không nhúc nhích. Đồ Ca cũng không thúc giục anh, kiên nhẫn đợi anh bình tĩnh lại, anh đã từng thi lấy bằng lái xe chỉ là quên cách lái.
Một lúc lâu sau, Phó Cảnh Dự cuối cùng cũng di chuyển khởi động xe một cách tự nhiên.
Vào ngày sinh nhật, ba anh không uống rượu, ông lái xe rất ổn định còn nói đợi vài năm nữa về hưu sẽ đưa mẹ anh đi du lịch vòng quanh thế giới.
Anh ngồi ở ghế sau nghe kế hoạch của hai người họ...
"Anh Cá voi?" Đồ Ca ngẩng mặt lên cười: "Không sao đâu, nếu anh không muốn thì chúng ta sẽ không tiếp tục nữa."
Phó Cảnh Dự siết chặt tay, bóp mạnh tay lái, sau đó thả ra, từ từ điều khiển xe đi ra ngoài.
Đồ Ca thả lỏng người, nhấc chân đạp phanh, cẩn thận dặn dò cách vận hành xe.
Xe mà Phó Minh Chu thuê là xe số tự động rất dễ sử dụng. Lái xe được hai vòng, Phó Cảnh Dự dừng xe, trong mắt mang theo ý cười nhẹ: "Không khó."
Đồ Ca bật cười: "Lái thêm hai vòng nữa."
Phó Cảnh Dự gật đầu rồi lại lái xe ra ngoài. Có cô ở bên cạnh, anh sẽ không nhất thời nhớ tới tai nạn xe cộ, sẽ không sợ hãi, sẽ không hồi hộp mất kiểm soát.
Chiều thứ sáu, hai người rời trường học lái xe trở về nội thành, Đồ Ca nhớ tới trong tủ lạnh ở căn hộ hết thức ăn, nói với Phó Cảnh Dự xong lại quay người lái xe đến siêu thị.
Cô lấy chiếc khẩu trang trong túi xách ra, Phó Cảnh Dự cầm lấy một chiếc đeo vào cẩn thận rồi đưa cho cô một chiếc.
"Em không cần đeo khẩu trang." Đồ Ca tắt máy rút chìa khóa, quay mặt về phía anh nở nụ cười thật tươi: "Nhưng nhan sắc anh bất khả chiến bại nhất định phải đeo, anh đẹp như thế, quả thực làm cho người khác không sống nổi... "
Phó Cảnh Dự hai mắt đầy khó hiểu: "Bất khả chiến bại?"
Đồ Ca cúi người, vươn tay giúp anh chỉnh khẩu trang bị lệch: "Chính là đẹp đến mức không có từ ngữ nào miêu tả."
Anh thực sự rất đẹp, làn da tinh tế trắng hơn rất nhiều so với cô, không phải hoá trang gì cũng rất đẹp. Lông mày đen tự nhiên, đôi mắt sâu quyến rũ trong veo như nước suối, sống mũi cao, đôi môi có sắc không nhợt nhạt, anh chính là mỹ nam sống đẹp mê hồn như bước ra từ truyện tranh.
Mặt Phó Cảnh Dự từ từ hiện lên nét ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp một chút: "Em thích không?"
"Em thích." Đồ Ca ngồi trở lại, cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe: "Xuống xe đi, em đói rồi."
Nhịp tim của Phó Cảnh Dự tăng nhanh, khóe miệng sau chiếc khẩu trang nhếch lên, anh mở cửa bước xuống xe.
Tết Âm lịch đang đến gần, có nhiều người bán hàng bên ngoài siêu thị hơn đi kèm với chương trình giảm giá, khuyến mãi cho hàng hóa đầu năm mới. Đồ Ca đi ngang qua gian hàng kẹo bông gòn, bị kẹo bông gòn màu hồng hấp dẫn, bất giác dừng lại.
Phó Cảnh Dự cũng dừng lại, nhìn một hồi nhấc chân đi qua, mua một cái đưa cho cô:"Vị thế nào?"
"Ngọt." Đồ Ca há miệng cắn cười thúc giục: "Anh nếm thử xem."
Phó Cảnh Dự cúi đầu học theo cô cắn một miếng, trong mắt lập tức hiện lên nụ cười: "Thật ngọt."
Đồ Ca vui vẻ cười thành tiếng: "Sao anh biết em muốn ăn?"
Dù rẻ đến đâu thì đồ ăn vặt cũng là một thứ xa xỉ đối với cô.
Hai năm sau khi rời đi với nhân viên dân sự, trong tay cô nắm chặt tờ mười tệ kiên trì dùng ăn trong một tuần. Ngay cả khi mỗi lần đi ngang qua quán nhỏ bên ngoài trường sau giờ học, cô sẽ bất giác dừng lại nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Khi lớn lên, cô có thể kiếm tiền nhưng rất hiếm khi ăn vặt, cảm giác rằng mỗi miếng ăn đều như đang ăn nhân dân tệ.
Chỉ cần nghĩ đến đó là mất cảm giác muốn ăn, sẽ không muốn ăn nữa.
"Anh nhìn thấy." Phó Cảnh Dự liếm khóe miệng, giơ ngón tay lên, thấp giọng nói: "Ở đây có ánh sáng."
Cô bất giác dừng chân, giọng nói của cô đột nhiên xuất hiện trong đầu anh
"Anh Cá voi, hôm nay em đánh nhau với người ta, người ta hoài nghi em trộm đồ ăn vặt của họ. Em đã nói với anh là em có thể mua nổi, chỉ là không sẵn lòng."
"Đúng rồi, bên ngoài trường học có bán kẹo bông gòn. Em rất muốn ăn."
"Nói với anh cũng vô ích. Em không trông cậy anh mời em. Khi nào kiếm được nhiều tiền hơn, em sẽ mua cho anh thứ đó."
Mấy ngày sau, cô thật sự mua kẹo bông gòn về, Đồ Khải vừa khóc vừa ăn, anh cho rằng nó rất khó ăn nên anh không muốn chạm vào.
Cô tức giận nói anh không biết tốt xấu, nhường phần của anh cho Đồ Khải, Đồ Khải càng khóc dữ dội hơn.
Anh luôn cho rằng kẹo bông gòn chắc sẽ không ngon, nhưng không ngờ nó lại ngọt đến vậy.
"Bị anh phát hiện?" Đồ Ca có chút ngượng ngùng: "Lần sau mời anh."
Phó Cảnh Dự nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi mua đồ ăn trở về, Phó Minh Chu gửi tin nhắn tới bảo Phó Cảnh Dự thứ hai đến công ty. Đồ Ca nói với Phó Cảnh Dự rồi tiếp tục dạy anh nấu ăn.
Sau bữa tối, Đồ Ca cầm laptop đi học, hai giờ học qua đi, ghế sô pha trong phòng khách đã chất đầy quần áo, nhưng Phó Cảnh Dự lại không thấy đâu.
Đồ Ca tháo tai nghe, đặt laptop xuống, buồn bực lên tiếng: "Anh Cá voi?"
Anh đem đống quần áo này ra làm gì?
_Hết chương 28_
Editor: Vitamino