"Sinh nhật năm trước nó không ra khỏi cửa, một mình ở căn hộ ngây ngốc không ăn uống gì." Phó Minh Chu không rõ nguyên nhân tiếp lời, sắc mặt bỗng tối sầm lại lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn.

Di động của Phó Cảnh Dật liên lạc cũng không nhiều người lắm, ngoại trừ người thân của anh lão Ngô, Lâm Thanh Phong cùng hai nam sinh có quan hệ tốt, còn có Hà Vân Tranh gần đây thì thêm số của Đồ Ca.

Số của chú dì đã bị xoá bỏ, nhưng lại có người đã kích hoạt số điện thoại của chú anh ấy, dãy số này buổi chiều còn gửi tin nhắn bảo anh đi tới Hà Châu, còn dạy anh phương thức gọi xe đi đến đó, hơn nữa còn không được nói cho bất kỳ người nào.

"Tôi cảm thấy tốt nhất anh nên báo cảnh sát, lần nữa kiểm tra lại vụ tai nạn xe năm đó." Đồ Ca cầm cốc nước nhìn lại cánh cửa phòng ngủ của Phó Cảnh Dật, giọng nói lạnh đi: "Có khả năng đó không phải tai nạn ngoài ý muốn."

Trước khi mất tích có người bắt chước anh gửi tin nhắn qua, nửa năm sau lại gửi tin nhắn gây hoang mang cho cả nhà họ Phó. Nếu không tìm ra người này, cho dù Phó Cảnh Dật có hồi phục trí nhớ, anh vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Đêm nay anh mở miệng nói chuyện cũng chỉ có mình cô biết, sau đó anh cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Đối phương hẳn là lợi dụng thiếu sót về chướng ngại sợ giao tiếp của anh để thiết kế ra loại sự tình này.

Về phần mục đích của người bên kia, e rằng chỉ có Phó Cảnh Dật biết.

"Tôi sẽ báo cáo để điều tra lại. Hàn Thác sẽ phụ trách vụ này." Phó Minh Chu nhíu mày nghiến răng: "Ngày mai tôi sẽ yêu cầu trợ lý mang một chiếc Volvo mới qua. Tôi cũng đã sắp xếp để trợ lý giải quyết việc chạy quá tốc độ đêm qua rồi."

"Cũng tốt, ngày mai tôi mang anh ấy đi dạo." Đồ Ca ngáp một cái, uống nước xong nhẹ nhàng đặt cốc xuống: "Tôi buổi tối không về đâu, anh ở lại hay trở về?"

"Tôi ở lại." Phó Minh Chu như nhớ ra điều gì đó, đứng dậy ra hiệu cho cô đi theo.

Đồ Ca hơi nhướng mày.

"Căn hộ là do chú dì tôi mua cho nó, bên trong có một phòng vẽ nhưng chúng tôi không dám để nó vào." Phó Minh Chu đẩy cửa phòng cạnh phòng ngủ chính ra, giọng nói rất trầm: "Đối diện là phòng vẽ tranh, sau khi trở lại tôi vẫn chưa để nó vào."

Đèn bật sáng, Đồ Ca chớp mắt nhàn nhạt liếc mắt nhìn, sau đó đi tới bên cửa sổ mở rèm cửa. Tầm nhìn rất tốt, đứng trước cửa sổ ở độ cao tầng 32 có thể nhìn thấy ánh đèn của dòng sông phía xa.

"Cảnh Dật từ trước đến nay rất đơn thuần, không phân biệt được tốt xấu, đối xử không tốt với người khác không phải do phòng bị, mà đơn giản là do không thể giao tiếp." Phó Minh Chu cầm tấm ảnh chụp chung trên bàn đưa cho cô: " Bức ảnh sinh nhật lần thứ 18 tuổi của nó, so với hiện tại bây giờ cũng không khác nhau mấy."

Đồ Ca tiếp nhận, trên ảnh là hình chụp cả gia đình ba người đang hạnh phúc nhìn vào ống kính, Phó Cảnh Dật không cười nhưng cũng có thể cảm giác được anh đang vui vẻ.

Khó trách được lúc nhận được tin anh lại khác thường như vậy.

Trong lòng anh, người mà anh tin tưởng nhất trên đời này chỉ có bố mẹ, anh không chút nghi ngờ người gửi tin này lại mang ác ý.

Đối phương làm như vậy, có lẽ là để kiểm tra xem liệu anh có phải đã khôi phục trí nhớ hay chưa. Là Lâm Thanh Phong hay Hà Vân Tranh?

Phó Minh Chu ngồi trên ghế trước cửa sổ: "Cảnh Dật hồi học trung học và đại học kỳ thật nó rất bình thường, trừ bỏ việc không thích nói chuyện không thích giao lưu với bạn bè trong lớp thì ai cũng không biết nó bị bệnh."

Đồ Ca cũng ngồi xuống nhìn anh ấy, ánh mắt dừng lại đâu đó ngoài cửa sổ: "Hà Vân Tranh thực sự rất thích anh ấy."

Hoặc nói thực sự rất yêu.

Từ khi còn nhỏ biết Phó Cảnh Dật khác với những người bình thường, cô ta vẫn bất chấp yêu không chút do dự.

"Trước khi mất trí nhớ nó thực sự rất ngoan, sẽ không mất bình tĩnh vô cớ phát giận. Trong ấn tượng của tôi, sau khi học trung học nó chưa bao giờ mất bình tĩnh." Phó Minh Chu lại cười: "Lúc Vân Tranh làm việc không thích người khác khoa tay múa chân, Cảnh Dật rất phù hợp với yêu cầu của cô ấy."

Về phương diện khác, chú dì cũng rất thích cô ta, không dám nói là không có một chút tâm tư, nhưng cũng không bắt buộc bắt anh kết giao cùng cô ta.

Bốn năm trước, Cảnh Dật cũng không biết chiếm hữu hay thích là gì.

Đồ Ca thu tầm mắt nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra trước khi anh ấy mất tích đi, tôi không biết nhiều về anh ấy."

Từ lúc gặp nhau anh cũng không nói lời nào, phần lớn thời gian toàn là cô phàn nàn bất mãn đủ loại.

Phó Minh Chu cười một cái, kể chuyện từ khi Phó Cảnh Dật còn nhỏ, tới lúc học trung học. Đột nhiên điện thoại của anh ấy có người gọi tới, anh ấy nhìn vào điện thoại lo lắng gọi một tiếng "Mẹ."

Không biết bên kia nói cái gì, anh ấy sẽ lập tức tắt điện thoại nói lời xin lỗi: "Bà nội tôi đột nhiên có chút không khoẻ, tôi phải trở về xem một chút, cô cũng đi ngủ đi."

Đồ Ca đứng dậy tiễn anh ấy.

Cô không mang theo quần áo, chỉ rửa mặt sạch sẽ rồi vào ngủ ở phòng khách.

Ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, cô theo bản năng quay đầu lại thấy mình đang nằm cạnh Phó Cảnh Dật, anh nằm một bên ôm một chiếc chăn khác, ngủ rất yên bình. Vết thương trên mặt nhìn có chút buồn cười lại có chút đáng thương.

Đồ Ca vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi dậy nhìn anh.

Vết trầy da trên trán bắt đầu đóng vảy, trên gò má trái có một vết bầm tím to bằng quả trứng gà. Nếu lúc đó cô tìm thấy anh chậm trễ, có thể mấy tên đó sẽ ném anh xuống cầu mất.

Trong ví anh không có nhiều tiền mặt, điện thoại cũng không bị ràng buộc với bất kỳ loại thẻ nào.

Cô duỗi tay vén tóc trên trán anh, Đồ Ca nghiêng người nhìn kỹ hơn chỗ bị bầm tím, Phó Cảnh Dật đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt: "Đồ Ca?"

Bởi vì đã lâu không mở miệng, lúc anh nói chuyện có cảm giác anh ách khó nghe.

"Chào buổi sáng." Đồ Ca ôm chăn nhìn anh: "Sao anh không ở phòng mình?"

Phó Cảnh Dật đỏ mặt, xoay người nằm xuống giường vùi đầu vào gối, giọng nói khàn khàn phát ra: "Anh sai rồi."

"Chuyện gì?" Đồ Ca nhịn cười, trông bộ dáng của anh lúc này rất giống như bị bắt được lúc làm chuyện xấu.

"Đi Hà Châu." Giọng Phó Cảnh Dật phát ra từ dưới gối: "Anh nên nói cho em biết."

"Người nhắn tin bảo anh không nói cho bất kỳ ai." Đồ Ca vươn tay cầm lấy cái gối: "Nhìn em này, anh có phải đã nhớ ra số điện thoại di động kia phải không?"

Phó Cảnh Dật do dự ngồi dậy, ôm chăn không dám nhìn cô, nhẹ gật đầu.

"Còn nhớ gì nữa không?" Nhịp tim của Đồ Ca tăng nhanh.

Phó Cảnh Dật vẫn không dám nhìn cô, rũ đầu xuống lắc đầu. Đồ Ca thở dài, vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn của anh: "Mau đứng dậy đánh răng thôi, hôm nay không đến phòng trưng bày nữa, hôm nay em sẽ dẫn anh đi xem triển lãm."

Phó Cảnh Dật ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Em nghỉ rồi à?"

Đồ Ca buồn cười gật đầu.

Tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, chắc phải ăn được đến mấy ngày, có lẽ là lão Ngô biết cô được nghỉ nên đã chuẩn bị trước.

Đồ Ca chiên bít tết và trứng cho Phó Cảnh Dật, lại tự mình nấu một bát mì, sau đó bưng ra bàn.

"Ăn xong anh rửa bát, anh trai anh nhờ em lo cho cuộc sống hàng ngày của anh, nhưng anh cũng phải biết tự sinh hoạt một mình thế nào." Đồ Ca cầm đũa lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Qua mấy ngày nữa em sẽ dạy anh nấu ăn làm cơm. Lỡ như không tìm được người giúp việc, anh cũng sẽ không chết đói. "

Cô còn phải dạy anh cách sử dụng các thiết bị khác nhau trong nhà bếp. Khối lượng công việc có vẻ không nhỏ.

Ngày mai sẽ bắt đầu bảo anh vẽ tranh. Nếu Phó Cảnh Dật không phản đối, một tuần nữa cô cũng có thể dựng gian hàng đi bán câu đối, bóng bay, đèn nhấp nháy cho trẻ em chơi.

Tết năm ngoái cô mở quầy hàng bán đồ khấu trừ một chút cũng lãi được khoảng bốn nghìn, năm nay tuy không phải lo lắng cho Đồ Khải cùng tiền học phí của cậu nữa nhưng học phí của cô cũng không ít.

"Anh có thể học." Phó Cảnh Dật nhìn xuống đĩa trứng cùng bít tết trên đĩa của mình, lại nhìn bát của cô, anh cầm dao nĩa chia một nửa qua cho cô: "Em ăn đi."

Đồ Ca chớp mắt, không khỏi nở nụ cười: "Có cho em chút mặt mũi không vậy."

Phó Cảnh Dật vội lắc đầu.

Đồ Ca thấp giọng cười một tiếng, không khách khí ăn miếng thịt cùng trứng, thật ra trong bát cô có rất nhiều thịt chỉ là bị ớt che phủ thôi.

Nhà bếp có trang bị máy rửa bát, Phó Cảnh Dật đọc hướng dẫn sử dụng có thể sử dụng nó mà không cần nhờ Đồ Ca.

Đồ Ca: "..."

Anh đúng thực sự siêu cấp thông minh.

Bôi thuốc lên trán và mặt cho Phó Cảnh Dật xong, Đồ Ca nhớ ra trên người anh vẫn còn nhiều vết thương, đành bất đắc dĩ yêu cầu anh cởi áo ngủ ra.

Phó Cảnh Dật ngoan ngoãn làm theo.

"Người ta đánh anh mà anh không biết đánh trả sao, lớn như vậy rồi cao to hơn cả bốn tên nhãi kia đánh lại cũng chẳng là vấn đề." Đồ Ca một bên lải nhải một bên bôi thuốc cho anh: "Anh xem, em đánh bọn nó mà chúng nó có dám đánh trả đâu."

Thật ra trên người anh một chút cơ bắp cũng không có, làn da thì trắng khủng khiếp, quả thực nhìn vừa mong manh vừa yếu đuối.

Phó Cảnh Dật rầu rĩ nói: "Em có ống sắt."

Đồ Ca nghẹn họng không vui hỏi lại: "Anh có ống sắt anh có đánh lại được không?"

Phó Cảnh Dật lắc đầu: "Đánh không lại."

Đồ Ca nghiến răng: "Đánh không lại thì im miệng, đau cũng đừng có kêu."

Phó Cảnh Dật thành thật yên tĩnh. Đồ Ca bôi thuốc xong, đóng hộp thuốc lại để anh đi thay quần áo, Phó Cảnh Dật vẫn ngồi yên, trở tay chỉ vào bả vai.

Đồ Ca vươn đầu liếc mắt nhìn, tiến lại mở hộp thuốc bôi thuốc cho anh lần nữa: "Làm gì mà không nói lời nào thế?"

Phó Cảnh Dật cầm điện thoại lên gõ cho cô: Em bảo anh im miệng.

Đồ Ca: "..."

Sau khi bôi thuốc xong xuôi, Phó Cảnh Dật đi thay quần áo cũng đã gần 10 giờ, sắc trời có chút âm u, ngoài cửa sổ cũng tối sầm lại.

Lão Ngô gọi điện báo ông đã đến lầu rồi có cần đi lên lầu không.

"Cháu cùng với anh Cá voi tự đi xuống được, chú không cần phải chạy lên đâu." Đồ Ca cúp máy, cầm áo khoác đưa Phó Cảnh Dật đi ra ngoài.

Trợ lý của Phó Minh Chu thật sự đã mang một chiếc Volvo có biển số khác qua, Đồ Ca âm thầm sửng sốt, đưa tay lấy chìa khóa từ tay lão Ngô: "Qua hai ngày nữa chú cứ yên tâm có thể về quê, nếu có việc gì cháu sẽ liên lạc với chú. "

Lão Ngô ngước nhìn Phó Cảnh Dật lại thở dài: "Cảnh Dật rất dễ bị lừa, chắc cháu tốn không ít tâm tư rồi. "

"Chú cứ yên tâm, cháu sẽ dạy anh ấy." Đồ Ca mỉm cười gật đầu.

Lão Ngô lại thở dài, lên xe khác cùng trợ lý của Phó Minh Chu rời đi trước.

Đồ Ca nhìn xe của bọn họ phóng đi xa, xoay người đưa Phó Cảnh Dật lên chiếc Volvo: "Lên xe đi, em dẫn anh ra ngoài tham quan."

Mấy ngày sau lão Ngô mới trở về quê, hai ngày này để cho hai người khác trông coi phòng trưng bày.

Phòng tranh của Học viện Mỹ thuật hôm nay mở cửa miễn phí, cô muốn đưa anh đến xem.

Theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, kỹ năng sinh hoạt một mình hiện tại của anh không quá khó khăn, có những thứ học được như mua sắm trực tuyến, anh rất thông minh cũng không khó để học hỏi.

Cái khó là làm thế nào để giúp anh lấy lại trí nhớ.

Lái xe ra khỏi khu cộng đồng, Phó Cảnh Dật thả lỏng người trên ghế, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

"Gì vậy?" Đồ Ca bị anh nhìn có chút mất tự nhiên.

"Anh đưa cho em." Phó Cảnh Dật do dự, như thể đang tìm từ thích hợp: "Xe." Anh không muốn cô đi xe của anh trai anh.

"Không được, em không muốn trở thành kẻ nói dối." Đồ Ca liếc nhìn anh giọng điệu cảnh cáo: "Không được nói bất luận cái gì của em cho anh trai anh biết, để yên cho em lái xe."

"Ồ." Phó Cảnh Dật ánh mắt dịu lại, ẩn ẩn ý cười: "Đánh nhau anh ấy cũng biết."

Đồ Ca: "..."

Phó Minh Chu cũng không phải là người thuần lương, đêm hôm qua lúc ở đồn cảnh sát cô đã thấy anh ấy nhịn hồi lâu mới không cười ra một tràng, cô nhìn ra hết.

Sau khi bị nhân viên công tác tiếp quản, cô và Đồ Khải cũng không thực sự sống quá tốt, đặc biệt là Đồ Khải.

Ở trường học thường xuyên bị bạn bè bắt nạt giễu cợt là chuyện thường ngày. Tất cả những gì cô có thể làm là chống trả, cô còn ỷ vào Luật Bảo vệ Trẻ vị thành niên, mỗi lần chống trả đánh lại đều rất hăng.

Bị đánh vài lần đám kia cũng biết sợ, bố mẹ của bọn chúng cũng hoảng không kém.

"Đồ Ca." Phó Cảnh Dật chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng nói anh ách: "Dừng xe."

Đồ Ca quay đầu lại nhìn thấy ven đường đầy cửa hàng hoa, nghi ngờ giảm tốc độ: "Sao vậy?"

_Hết chương 22_

Editor: Vitamino

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play