Đồ Ca lập tức hiểu ra ý đồ của anh, chớp chớp mắt đem dao cạo râu đặt qua một bên, kiễng chân ngồi trên bồn rửa mặt, cầm bọt cạo râu lên rồi bóp bọt vào lòng bàn tay vài cái: "Nhắm mắt lại đừng cử động."
Phó Cảnh Dật hơi cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú cô vài giây, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đồ Ca lau bọt lên mặt anh, cầm dao cạo cẩn thận cạo râu cho anh, nụ cười trên mặt càng mở rộng: "Đừng nhúc nhích, sẽ làm xước da."
Mặt Phó Cảnh Dật càng ngày càng đen, mặt dao cạo lướt qua, vệt đỏ trên mặt lan đến tận mang tai.
Đồ Ca ngạc nhiên nhéo tai anh, nhảy xuống bồn rửa mặt: "Em tự đi tiêm thuốc, anh không cần đi theo đâu."
Ngày hôm qua lúc ở phòng truyền dịch của bệnh viện thấy anh rất bất an, thậm chí tay chân không chế được run lên, mồ hôi tuôn ra như suối trông còn tệ hơn cả cô.
Phó Cảnh Dật rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên mặt cô vài giây mới miễn cưỡng gật đầu.
Đồ Ca mỉm cười đi ra ngoài trước.
Trong căn hộ chỉ có trứng với mì, cũng có một ít thịt không biết mua từ lúc nào. Đồ Ca loay hoay một hồi, đeo tạp dề vào, đun nước sôi chuẩn bị nấu mì.
Sau khi tắm xong, Phó Cảnh Dật mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ cùng quần thể thao màu đen, tóc ướt nhẹp chạy vào bếp muốn hỗ trợ.
"Anh đi sấy khô tóc đi, mì chuẩn bị xong rồi." Đồ Ca liếc nhìn lại anh, tiếp tục nhìn vào nồi đun trước mặt.
Phó Cảnh Dật đáy mắt hiện lên ý cười, thành thật đi ra ngoài.
Sau khi nấu mì xong mang ra bàn ăn, Đồ Ca gọi Phó Cảnh Dật lại, suy nghĩ một chút lại nói với anh: "Anh trai anh muốn em giúp anh tìm lại trí nhớ. Em đã nói với anh ấy là chúng ta có biết nhau nhưng không quen thân, anh ấy bảo muốn trả tiền lương cho em."
Cô hiện tại thực sự cần một công việc bán thời gian ổn định, thu nhập có thể hỗ trợ cuộc sống của cô và Đồ Khải. Nếu xét về góc độ là một người bạn, nếu cô không bị áp lực việc phải nuôi một gia đình, cô rất sẵn lòng giúp đỡ anh miễn phí.
Sau khi nói chuyện với Phó Minh Chu ngày hôm đó, cô đã dành thời gian để tìm hiểu về hội chứng Asperger. Cô nghĩ việc đập phá phòng trưng bày của Phó Cảnh Dật đã rất nghiêm trọng, nhưng thực ra đó là phản ứng nhẹ nhàng nhất.
Hơn nữa lúc đó anh cũng đã có ý thức kiểm soát hành vi của bản thân, nếu anh không ý thức được, anh đã có thể làm tổn thương người khác.
Phó Cảnh Dật sững người, cầm điện thoại viết vào ghi chú sau đó lại xóa đi, lặp đi lặp lại mấy lần chỉ gõ được một câu: Hôm qua anh ấy gặp chúng ta ở cùng nhau, lúc đó em mê man nên không biết.
Nụ cười trên mặt Đồ Ca chợt cứng lại: "Hôm qua anh ấy thấy sao?"
Phó Cảnh Dật gật đầu, cầm đũa lên, lẳng lặng ăn mì.
Chiếc áo hoodie đỏ khiến anh trông càng trắng hơn, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng. Hẳn là tối qua anh ngủ không ngon, tất cả đều là do mình.
Đồ Ca nhìn anh, vừa chột dạ vừa cảm giác tội lỗi trào dâng, gần như không thở được.
Anh đối xử chân thành với cô như vậy, cô lại tính toán lấy tiền của anh trai anh, thật không phải con người.
Có lẽ nhận ra cô không đúng lắm, Phó Cảnh Dật dừng đũa, nhấc điện thoại lên đưa cho cô: Em có thể làm giúp anh không? Anh trả lương cho em, số tiền em nợ anh coi như trừ vào đó.
Đồ Ca mím khóe miệng, đôi mắt đỏ hoe cố nặn ra nụ cười: "Cảm ơn anh Cá Voi."
Phó Cảnh Dật đặt đũa xuống, tự tay nở nụ cười cho cô, rồi lại cúi đầu gõ: Đừng nghĩ nữa, mau ăn sáng đi, anh cùng em đi tiêm.
Cô hết bệnh rồi sẽ có thời gian ở bên anh, anh có thể trả tiền đó.
"Em tự đi được. Ban ngày trong phòng truyền dịch rất nhiều người, anh sẽ không quen." Đồ Ca khịt mũi, cầm đũa lên ăn mì.
Phó Minh Chu hẳn sẽ liên lạc lại với cô.
Đến phòng truyền dịch của Khoa Cấp cứu Bệnh viện Đa khoa Quân đội, Đồ Ca tìm được một ghế trống ngồi xuống, Phó Minh Chu như đã tính toán thời gian gọi điện tới.
"Tôi đang đi truyền nước, khoảng giữa trưa." Đồ Ca hít một hơi thật sâu bình tĩnh xin lỗi: "Tôi xin lỗi, đã che giấu chuyện."
"Không sao cả, tôi đang ở bệnh viện." Giọng nói của Phó Minh Chu rõ ràng mang ý cười.
Tiết trời quang đãng, mặt trời ấm áp của tiết trời mùa đông chiếu xuống, như thể mùa xuân đã đến sau một đêm.
Đồ Ca cầm cây cột thép không gỉ dùng để treo lọ thuốc, ngồi trên băng ghế trong phòng bệnh viện tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, thư thái liếc mắt một cái.
"Có vẻ thực sự chỉ là cảm lạnh." Giọng cười của Phó Minh Chu từ trên đầu truyền đến.
Đồ Ca mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Phó Minh Chu ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên cầm bản hợp đồng đưa cho cô: "Đây là bản thỏa thuận, tôi sẽ hoàn trả 40.000 tệ vào thẻ tín dụng của Cảnh Dật thay cô. Trong kỳ nghỉ đông, cô sẽ chịu trách nhiệm về ăn uống và cuộc sống hàng ngày của nó, cùng nó vẽ tranh ba tiếng mỗi ngày."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ không trả tiền nợ anh ấy." Khuôn mặt Đồ Ca có chút đen lại: "Tôi giấu giếm không quen biết anh ấy, cũng không phải vì muốn đi lừa tiền."
"Cô hiểu lầm rồi." Phó Minh Chu không biết nên cười hay khóc: "Tôi không phải có ý như vậy. Ngược lại, tôi rất biết ơn vì cô không giống như những người khác đi kỳ thị nó."
Phó Cảnh Dật được chẩn đoán bệnh khi còn học mẫu giáo. Ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo anh đã đánh một vài bạn học, sau đó liền chạy ra khỏi trường. Sau khi được chẩn đoán, dì của anh ấy đã xin nghỉ việc để giúp anh chữa trị. Thời đi học bố mẹ anh bị mời lên trường học là chuyện thường ngày.
Cho đến khi học cấp hai, anh mới bắt đầu học được cách đúng sai, tình hình cũng được cải thiện một chút, nhưng khả năng kiểm soát tính khí của anh vẫn không hiệu quả.
Tâm trí hiện tại của anh bây giờ chỉ giống như một học sinh trung học, anh còn bao nhiêu ký ức, cũng không ai biết rõ.
"Anh muốn tôi làm gì." Đồ Ca có chút xấu hổ.
"Cha mẹ tôi cũng đã già rồi, cũng không biết những chuyện ngoài ý muốn nào sẽ tới." Phó Minh Chu cười khổ: "Chú dì trong tay vẫn nắm giữ cổ phần, cũng đã uỷ quyền cho người quản lý tài sản chuyên nghiệp xử lý. Đây là trong tình huống tôi vẫn còn khoẻ mạnh, tuy nhiên xảy ra chuyện gì cũng không ai đảm bảo được, như vậy cuộc sống của Cảnh Dật cũng sẽ trở thành một vấn đề."
Theo cách nhìn của bà nội, cách lý tưởng nhất là kết hôn với Hà Vân Tranh. Dù có chuyện gì xảy ra với nhà họ Phó, Hà Vân Tranh cũng sẽ không mặc kệ Phó Cảnh Dật.
Tuy nhiên, cha mẹ của Hà Vân Tranh sẽ không bao giờ đồng ý vấn đề này.
Vì vậy, anh muốn Phó Cảnh Dật tự lập, cho dù một ngày nào đó họ không còn nữa, anh cũng có thể tự lo cho mình.
"Tôi không phải là nhà tâm lý học chuyên nghiệp, tôi chỉ có thể hạn chế làm một số việc thôi." Đồ Ca bất lực: "Nhiều nhất là cùng giúp anh ấy hồi phục, cho anh ấy biết anh ấy nên cư xử thế nào là đúng thế nào là sai. Dạy cho anh ấy cách sinh hoạt một mình là thế nào."
"Như vậy là đủ rồi. Bác sĩ tâm lý sẽ lên kế hoạch chi tiết cụ thể, cô chỉ cần làm theo là được." Phó Minh Chu trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng đi nhiều: "Mỗi tháng cô có 6000 tệ tiền lương, nếu cảm thấy thiếu có thể đề xuất thêm."
"Đủ rồi." Đồ Ca bị anh ấy làm cho sợ hãi: "Sau khi khai giảng, tôi có thể không có nhiều thời gian ở cùng anh ấy."
"Không quan trọng, có thời gian cuối tuần là tốt rồi, hiện tại tôi rất tin tưởng cô." Phó Minh Chu ra hiệu cho cô đọc bản thỏa thuận: "Nếu không có vấn đề gì, cô cứ ký vào bản thoả thuận này, cho đến khi nó bình phục, bản thỏa thuận không có giới hạn."
Đồ Ca thực sự cần tiền, Cảnh Dật cần người anh tin tưởng để dạy anh cách sống một mình. Sự sắp xếp này là tốt nhất.
Anh ấy tin tưởng vào nhân cách của Đồ Ca, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng trên vai lại gánh vác trách nhiệm nuôi em trai, cũng không vì áp lực mà lựa chọn lối đi tắt.
"Đưa cho tôi cây bút." Sau khi đọc xong bản thỏa thuận, Đồ Ca cảm giác càng chột dạ: "Anh có cần yêu cầu tôi báo cáo tình huống của anh ấy mỗi ngày không?"
"Nếu vậy thì tốt." Phó Minh Chu lấy trong túi ra một cây bút, thuận tiện nhắc nhở: "Tốt nhất là nên giải thích với bạn trai cô trước. Đây là tất cả dữ liệu chẩn đoán và hồ sơ bệnh tình của Cảnh Dật hai năm gần đây, nhớ đọc kỹ nó."
"Tôi không có bạn trai." Đồ Ca ký tên lại lật mặt dữ liệu khác: "Tôi thích kiếm tiền hơn là tìm bạn trai."
Phó Minh Chu: "......"
Đầu óc của cô gái này thật sự không tầm thường.
Sau khi Đồ Ca truyền dịch xong, cô gửi một tin nhắn cho Phó Cảnh Dật, nghe nói Lâm Thanh Phong lại sắp tới phòng trưng bày, khóe miệng cô cong cong trả lời anh: Đuổi anh ta ra ngoài, về sau anh dán một tấm biển ở ngoài cửa ghi - Lâm Thanh Phong không được phép vào.
Phó Cảnh Dật nhanh chóng gửi khuôn mặt tươi cười trả lời cô.
Đồ Ca cất điện thoại đi đến xe điện trở về trường, vừa bước vào phòng đã bị Uông Á Nam ôm chặt lấy: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp."
"Lần sau sẽ không vậy nữa, xin lỗi cậu." Đồ Ca ôm lại cô ấy, mũi chua xót: "Tớ đã tìm được một công việc ổn định rồi, sau này sẽ không phải làm việc vất vả nữa."
"Thế thì quá tuyệt rồi." Uông Á Nam cổ vũ, như thể nghĩ đến điều gì đó đẩy cô ra cau mày: "Mạnh Hàm như con thiêu thân ấy lại làm chuyện xấu."
Đồ Ca nhướng mày.
Uông Á Nam lấy điện thoại di động ra, click vào tin nhắn lớp mở cuộc trò chuyện: "Hôm qua, lúc anh Cá voi của cậu đến đón ấy, cô ta nhìn thấy. Không ngờ cô ta còn chụp ảnh tung tin đồn khắp nơi nói cậu bán bên ngoài." Đồ Ca lấy điện thoại di động ra, bấm vào nhóm lớp xem lịch sử trò chuyện một lúc. Cô mở ba lô, tìm lấy máy ghi âm, đưa cho Uông Á Nam thì thầm vào tai cô ấy.
"Có thể được không?" Uông Á Nam có chút hưng phấn.
"Có thể, tin tớ đi." Đồ Ca cười tinh quái: "Nếu không được thì đây vẫn là bằng chứng bổ trợ."
Uông Á Nam chớp mắt, mỉm cười mở cửa đi ra ngoài.
Đồ Ca xoa xoa đầu, lấy quần áo sạch sẽ của mình đi tắm. Tối qua đổ nhiều mồ hôi, quần áo dính vào người thật khó chịu.
Sau khi tắm xong, còn chưa giặt quần áo Uông Á Nam đã trở về vẻ mặt phấn khích, đắc thắng đưa máy ghi âm cho cô: "Xong rồi."
"Cảm ơn cậu." Đồ Ca cất máy ghi âm đi, tiếp tục giặt quần áo.
Ba ngày trôi qua, đã đến cuối tuần. Đồ Ca mua đồ ăn, quay lại căn phòng thuê xem Đồ Khải.
Cậu đã tự chăm sóc bản thân rất tốt, mấy ngày qua còn kiếm được hơn hai trăm tệ.
"Em đi học lại được không?" Đồ Ca vào bếp nhặt rau, đeo tạp dề nấu canh cho cậu: "Vẫn là nên về trước kỳ thi?"
Tuần sau cô sẽ bắt đầu kỳ thi, sớm hơn cậu một tuần.
"Chủ nhật em trở lại trường. Em đã nói với giáo viên chủ nhiệm rồi." Đồ Khải ngồi trên xe lăn, lo lắng nhìn cô: "Chị đã khoẻ hơn chưa?"
Đồ Ca gật đầu: "Không sao rồi, không cần phải lo lắng cho chị."
Đồ Khải nhìn thấy cô thực sự ổn, mới cảm thấy an tâm hơn.
Sau bữa tối, Đồ Khải tiếp tục giúp các bạn cùng lớp chép trọng tâm bài học, Đồ Ca nói hai câu rồi đi xuống cầu thang lấy xe điện đến phố đi bộ.
"Chú Ngô, anh Cá voi đang muốn làm gì vậy?" Đồ Ca nhìn thấy tấm kính từ trần đến sàn bên trái phòng trưng bày đã hoàn toàn bị dỡ bỏ, mí mắt một trận kinh hoàng: "Cửa hàng đồ uống?"
Cô chỉ thuận miệng nói thôi, anh lại thực sự hành động...
"Tới rồi à?" Lão Ngô cười khúc khích: "Cảnh Dật nói cậu ấy muốn mở một cửa hàng đồ uống ở đây, trang trí sẽ được hoàn thành sớm."
Đồ Ca mỉm cười, nhìn thấy trên cửa thật sự có một tấm biêtn "Lâm Thanh Phong không được phép vào", giật giật khoé miệng vội vã chạy vào.
Bên ngoài có lẽ quá ồn ào, Phó Cảnh Dật không nghe thấy giọng cô, đột ngột nhìn thấy cô, anh hoảng sợ đem bức tranh trên tay để phía sau lưng.
"Anh vẽ gì thế?" Đồ Ca bị vẻ ngoài của anh làm cho tò mò: "Để em xem."
Phó Cảnh Dật thoắt cái liền đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy.
Không thể để cô nhìn thấy được.
_Hết chương 18_
Editor: Vitamino