Tiễn thầy trò Tô Ngạo, Tạ Thiêm đi thì đã vào trưa, Giang Đô vương sai người dọn cơm.

Người hầu dâng thức ăn lên, một đĩa rau yến mẫu đơn to, một đĩa cật xào song sắc, lại thêm một bát canh vịt già củ cải, chính giữa bày một đĩa cá lát ướp vàng.1 Giang Đô vương về đất phong đã nhiều năm nhưng vẫn ăn đồ ăn Lạc Dương, lúc giật gấu vá vai nhất, nguyên liệu nấu ăn cũng vẫn đưa từ ngàn dặm xa xôi tới.

1 Đều là những món ăn đặc sắc của Lạc Dương.

Y gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nuốt xuống bụng, như thể đến giờ mới trông thấy anh em họ Tiết đứng một bên đã lâu, cười vẫy tay: “Chưa ăn trưa phải không? Món cá chép này của đầu bếp Lê viên nổi tiếng gần xa, mau tới nếm thử.”

Anh em họ Tiết tạ ơn, ngồi xuống nhấc đũa.

Miếng cá vào miệng đậm vị tương muối, vị tươi ngon, át hết mùi tanh vốn có. Tiết A Ất liếc chiếc bát lưu ly đựng cá, không đưa đũa nữa.

Dùng bữa xong, đầy tớ dọn bát đũa đồ thừa đi, bưng chậu đồng đựng nước tới, Giang Đô vương rửa tay, vẫy một đứa sai vặt lại: “Thôi tiên sinh tới chưa?”

Vừa dứt lời, Thôi Thanh Giang đã xuất hiện cuối hành lang gấp khúc.

Hắn mặc áo bào trắng vạt chéo, thong thả tiến bước cách họ một vườn xuân sắc.

“Tiết cô nương chưa từng tới Lê viên phải không, nơi này thú vị lắm.” Giang Đô vương nhìn sang Thúy Thúy, giọng ôn hòa, “Để Thôi tiên sinh dẫn cô đi thăm vườn có được không?”

Mặt Thúy Thúy sung huyết đỏ lựng, vừa e thẹn lại vừa luống cuống.

Ngẩng đầu lên thấy Giang Đô vương tủm tỉm nhìn mình, bèn ngập ngừng đáp khẽ: “Dạ.”

Qua lại mấy lời, Thôi Thanh Giang đã đi tới bên cạnh.

Tảng sáng mới ngớt mưa, trên mặt đất lưu lại vũng nước, phản chiếu mặt người mơ hồ. Hắn vươn tay cản: “Tiết cô nương, cẩn thận.”

Giọng điệu nhu hòa chỉ có ở người đất Ngô.

Trái tim Thúy Thúy như một chiếc giếng cạn bị đá phiến che lấp nhiều năm, một khi có người phát hiện, bỏ phiến đá ra, nước giếng sẽ lập tức tuôn trào. Cô nhỏ giọng đáp vâng, dè dặt nhấc váy, đuổi theo Thôi Thanh Giang.

Tiết A Ất thu mắt, Giang Đô vương giơ tay trỏ vào ghế đối diện: “Tiết đại lang ngồi đi.”

Trên đài đổi một vở kịch mới.

Đang hát “Ngọc đường xuân”, đào kép nổi danh Tam Khánh Ban Triệu Nga Anh mang thủy tụ lên đài.

Thùng thùng cheng! Hồ cầm kéo cần, dây đàn vẳng tiếng cao vút.

Triệu Nga Anh sắm vai danh kĩ Tô Tam, dùng giọng bi phẫn đan xen xướng: “Người nói Lạc Dương tựa gấm hoa, nhưng nơi ta tới chẳng xuân thì!”

Mở nắp chung ra, Giang Đô vương cúi đầu ngửi hương trà tước thiệt thượng hạng, cẩn thận nhấp một ngụm. Tiện tay đặt xuống, nắp chung va chạm với mép chung, phát ra tiếng vang lanh lảnh, y từ tốn cất tiếng: “Tiết đại lang, chuyện rèn đao lệnh tôn suy nghĩ đến đâu rồi?”

Hành vi của Giang Đô vương khác thể hiện bữa trước một trời một vực. Hai lần đến nhà tranh đã cho nhà họ Tiết đủ mặt mũi, hơn mười ngày vẫn không thấy hồi âm, mời đến lần thứ ba, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cần ra oai phủ đầu.

Tiết A Ất nhận lấy chung trà người hầu đưa tới, không uống.

Sau cơn ốm bệnh, chân cẳng hãy còn bủn rủn, đại nạn không chết nhưng chẳng thấy hạnh phúc mai sau, đáng ra hắn nên nghe lời Thúy Thúy đi bái Phật.

Tiết A Ất giữ vẻ mặt bình tĩnh, uyển chuyển cự tuyệt: “Cha tôi vẫn đang suy xét, khẩn cầu vương gia thư thêm cho mấy hôm.”

Một khi chen chân vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị của hoàng tử, nhà họ Tiết nhỏ bé sẽ giống như thuyền lá giữa biển khơi, dẫu cho hết thảy thuận lợi, chỉ hơi nổi gió dậy sóng chút ít thôi cũng sẽ chìm nghỉm.

“Thanh đao này là lễ vật chuẩn bị chúc thọ phụ hoàng, tiệc mừng thọ diễn ra vào tháng Bảy, cô đợi không kịp.” Giang Đô vương phủi bụi trên tay áo, không lôi thôi nữa, “Lệnh muội là cô gái tốt, Thôi tiên sinh đã hơn hai mươi mà vẫn chưa đón dâu, là tội đại bất hiếu, cô thấy hai người họ đôi bên có tình, lại xứng đôi vừa lứa, không bằng tìm thời điểm đính hôn, có được không?”

Có người giống như quả hạch đào vậy, phải đập ra mới ăn được.

Y lấy một chung sứ trắng mới, tự mình rót trà, nói tiếp: “Cô biết Tiết đại lang là đứa con có hiếu, nghe nói thuốc chữa bệnh cho Tiết lão tiên sinh khá đắt đỏ, thế nên từ nhỏ Tiết đại lang đã phải buôn đò bán chuyến, cô thật lòng bội phục. Đáng tiếc…”

Nước trà nóng bỏng chảy vào chung sứ trắng nghe “rào rào”: “Nghe nói muốn chữa khỏi phải mời danh y Tiêu đại phu của Lạc Dương, ông ấy chuyên trị bệnh lao, nhiều năm nay thuốc đến bệnh dứt, không phú không quý ắt không mời được. Năm xưa Tiêu đại phu nợ cô một ân huệ, cô đi mời hẳn sẽ không chối từ.”

Giang Đô vương đưa chung trà tới: “Trà cô tự tay pha, Tiết đại lang nếm thử xem.”

Tiếng xướng diễn ê a trên đài triền miên uyển chuyển.

Tiết A Ất như miếng cá xắt lát vừa vặn trong chiếc đĩa lưu ly đẹp đẽ kia, mặc người định đoạt, để thực khách nom vui mắt thích ý mà hạ đũa. Thời điểm bất lực nhất của đàn ông bất quá chỉ là người làm dao thớt ta làm thịt cá.

Hắn siết chặt chung sứ trắng, lòng bàn tay rịn đẫm mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trơn trượt cầm không nổi.

Giang Đô vương nhận lấy khăn gấm đầy tớ dâng, thong dong lau sạch tay, đặt sang một bên.

Không đợi Tiết A Ất trả lời, y lại đổi chủ đề: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất năm nay Tiết đại lang đã hăm tư, chưa lấy vợ chưa cưới thiếp, có lẽ còn chưa biết hương vị đàn bà. Có câu cực lạc nhân gian gốm bốn điều: một là hạn lâu gặp mưa lành, hai là tha hương gặp cố tri, ba là lúc bảng vàng đề tên, bốn là đêm động phòng hoa chúc – Đêm động phòng hoa chúc thế nào cũng không thể thiếu được!”

Giang Đô vương thoáng ngẫm nghĩ: “Vừa hay tặng Phùng Thiếu Mị cho cậu làm thiếp nhé, mùi vị con bé nó được lắm, đáng tiếc suy cho cùng tàn hoa bại liễu không trọn vẹn. Sau này cô nhất định sẽ tìm dâu hiền cho cậu, có được không?”

Tiết A Ất nhấp một ngụm, quả là trà ngon.

Quá tam ba bận, đã nói đến nước này rồi mà còn từ chối nữa thì dẫu Giang Đô vương có yêu tài như mạng cũng sẽ phải thẹn quá hóa giận. Chẳng đợi đến lật thuyền trong biển, nhà họ Tiết đã uổng mạng tại đây.

Bên tai thi nhau rộ tiếng thanh la đồng, trên đài diễn hiểm nguy nối tiếp: Tú bà lừa bán Tô Tam cho thương nhân làm thiếp, vợ y đố kị, lập kế hại nàng, không ngờ lại khiến thương nhân ăn nhầm mì độc mà chết, Tô Tam bị vu oan, kết tử tội. Vương Cảnh Long thẩm tra án này, biết được phạm phụ là Tô Tam, đoàn viên cùng nàng, cuối cùng thành thân thuộc.”

Người xem kịch vỗ tay như sấm rền, reo hò khen hay.

Tiết A Ất khom lưng quỳ xuống.

Kiếp này ngoài quỳ trước cha mẹ, hắn chưa từng quỳ với ai, đây là lần đầu tiên.

“Tạ vương gia ban thưởng, tiểu tử nhất định sẽ khuyên gia phụ hồi tâm chuyển ý, dốc lòng rèn bảo đảo thay vương gia.” Thoáng dừng lại, Tiết A Ất bổ sung một câu, “Tiểu tử cũng sẽ dốc hết sức giúp vương gia hoàn thành mong mỏi.”

Uy hiếp dụ dỗ như vậy không chỉ vì bảo đao mà còn vì Tiết A Ất hắn.

Phùng Thiếu Mị giết Hoài Vô Nhai, phong thanh lan rộng khắp giang hồ, nay trú ngụ trong thuyền ô bồng nhỏ bé không thể hoạt động, ngoài da thịt toàn thân ra thì chẳng còn chỗ nào hữu dụng. Giang Đô vương gãy mất thanh đao tốt giết người, đương nhiên phải tìm một thanh khác.

Một phiên vương cầu hiền như khát đến nhường này, sắc trời Đại Chu sắp đổi rồi.

Giang Đô vương mỉm cười, tự tay đỡ hắn dậy: “Tiết đại lang đa lễ. Làm chủ thuyền dầu sao cũng chẳng kiếm được mấy đồng, làm việc giúp cô cho thật tốt, về sau trong vương phủ tất sẽ có chỗ cho cậu ngồi.”

Danh lợi, người thân, mỹ nhân, đại trượng phu sống cả đời bôn ba mưu cầu cũng chỉ vì mấy thứ này.

“Trong vòng hai tháng cô muốn trông thấy bảo đao,” Giang Đô vương phân phó, “Thêm nữa…”

Chung quanh chợt vang tiếng rít gào: “Có thích khách!”

Giang Đô vương quay đầu, chỉ thấy tên tiểu sinh1 đội mũ ô sa đóng Vương Cảnh Long nhảy xuống đài diễn, trong tay áo lóe ra tia sáng lạnh, rút dao găm xông thẳng về phía y.

1 Chỉ vai nam trẻ tuổi trong hí kịch.

Nhoáng cái, gương mặt đắp dày son phấn đã đến trước mặt!

Trường đao mang theo người đã bị hộ vệ vương phủ tịch thu mất, Tiết A Ất vô thức sờ đoản đao giấu trong tay áo, liếc mắt Giang Đô vương cuống cuồng tránh dao găm, lại chậm rãi thu tay về, lùi ra sau mấy bước.

Thích khách công phu mèo cào, qua lại mấy bước đã để Giang Đô vương né khỏi chính diện. Mắt thấy hộ vệ cách đó không xa đang rảo bước chạy tới, Giang Đô vương mừng thầm, nhất thời lơ là, chân vấp vạt áo, ngã lăn xuống đất.

Thích khách như mãnh hổ vồ mồi, khua dao găm sấn tới.

Giang Đô vương trợn trừng muốn nứt mắt.

Triệu Nga Anh lảo đảo chạy từ đài diễn xuống, trông thấy cảnh tượng này, bỗng chốc nhanh như thỏ, nhào tới bên Giang Đô vương, chắn nhát đao này.

Thích khách đẩy đào hát nửa người đẫm máu ra, giơ cao hung khí đang định đâm xuống lần nữa, đã bị thị vệ chạy tới bắt lại.

***

Đại phu y quán nối đuôi nhau vào, Giang Đô vương mời thầy thuốc giỏi nhất Giang Đô cho Triệu Nga Anh.

Yên lặng chốc lát, trong nhà vọng ra tiếng quát giận dữ: “Ti tiện!”

Tiếng phụ nữ kêu khóc, tiếng đấm đá xô đẩy, tiếng gốm sứ rơi vỡ, tiếng khuyên can dông dài, tiếng bàn tay giáng xuống mặt người, cái vang cái lắng.

Cửa bị đẩy mở, Triệu Nga Anh chật vật chạy ra.

Ả còn mặc hí phục dính máu, khóc như hoa lê dính mưa, mái tóc đen nhánh xõa trên vai. Trút bỏ lớp hóa trang dày cộm là khuôn mặt trứng ngỗng thanh lệ, mắt phượng xênh xếch, hai hàng mày như núi xa nhướng nhẹ, bên mặt trái có dấu bàn tay.

Ả ngã nhào bên chân Giang Đô vương, nghẹn ngào gọi: “Vương gia!”

Vài ba người đi ra khỏi phòng, dẫn đầu là ông bầu gánh hát, họ Trần. Không ngờ Giang Đô vương lại chờ ngoài cửa, ông ta run lập cập quỳ xuống: “Quấy rối vương gia nghỉ ngơi rồi, con ả ti tiện này mắc lỗi lớn, tiểu nhân đuổi nó đi ngay đây.”

Lại quát mấy tên đệ tử: “Còn không mau động thủ!”

Giang Đô vương giơ tay lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bầu gánh họ Trần ngẩn ra, thấy Giang Đô vương nhìn mình chằm chằm, đành phải nói thẳng: “Con ả ti tiện này chẳng biết đi đâu ẩu tả mà dám tư thông với trai hoang, hôm nay trong bụng đã hoài thai ba tháng. Để vương gia chứng kiện chuyện nhơ nhuốc bậc này, là tiểu nhân không phải, tiểu nhân sẽ đuổi ngay nó ra khỏi gánh hát, tránh cho làm bẩn mắt vương gia.”

Triệu Nga Anh nước mắt ròng ròng, khóc đến nấc lên.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt bám lên đầu gối Giang Đô vương, như hoa tơ hồng quấn quanh cành cây.

Giang Đô vương cả mừng, bế ngang ả đào gầy yếu lên: “Cô đang có ý định nạp Nga Anh làm thiếp, tốt lắm tốt lắm… Người đâu, thưởng!”

Triệu Nga Anh tốt số, chịu một đao mà đứa bé chẳng hề hấn gì, chỉ bị kinh sợ, vị trí bào thai hơi bất ổn.

Dưới gối Giang Đô vương thưa thớt con nối dõi, con trai trưởng do Trương thị hạ sinh tuy thông minh từ tấm bé song yếu ớt nhiều bệnh, con thứ quá nửa chết yểu, mấy đứa còn lại đều là hạng ngu xuẩn, khó lòng trọng dụng. Khó khăn lắm mới có đứa mới, đương nhiên phải nắm chặt.

Mọi người trong vương phủ nhất tề chúc mừng: “Cung chúc vương gia!”

Bầu gánh họ Trần chợt bi chợt mừng, thấp thỏm không biết phải làm sao.

Hèn chi mấy ngày trước vương phi Trương thị nửa đêm mời Triệu đại gia đến diễn, bắt ả đào nổi danh nhất Tam Khánh Ban hát tắt cả tiếng mới chịu thả đi. Vở kịch này vỡ ra còn xuất sắc ngoạn mục hơn ca diễn trên đài.

Thúy Thúy một mình trở lại, Tiết A Ất hỏi: “Họ Thôi đâu?”

Cô mím môi: “Nói vương phủ có việc gấp, nửa đường đi mất rồi.”

Cô lấy một món đồ trong túi tay áo ra đưa cho anh trai, là một thẻ gỗ khắc hai dòng văn xăm: Lấy bọt thấm ướt, ba miệng góp nên sự; nâng khay ngang mày, hai người tương trợ chính là trời.

Lúc hiệu đao nhà họ Tiết hãy còn, trong nhà giàu có, ông nội chê quanh thân sực mùi tiền hôi hám, muốn bồi dưỡng ra một đứa con trai tú tài, đặt tên cũng rất ư thanh tú. Đáng tiếc Tiết Côn Ngọc say mê rèn đao, chẳng mảy mảy có lòng cầu học, chỉ đành gửi gắm hi vọng vào người cháu, thế nên Tiết A Ất biết không ít chữ. Vừa học xong “Thiên tự văn” thì gia cảnh sa sút, không đến trường được nữa.

Tiết A Ất trả lại: “Xăm nhân duyên cầu ở chùa Kim Sơn à?”

Thúy Thúy không nhận: “Không phải em cầu cho bản thân.”

Tiết A Ất ngớ ra.

Thúy Thúy nói: “Cầu cho anh, sư phụ trong chùa nói, tuy không phải quẻ thượng thượng nhưng cũng là một quẻ thượng rất lành.”

Giang Đô vương bị hành thích, thị vệ bao vây kín phường trò, người hóng hớt tứ tán tản ra. Có đệ tử Lê viên trốn sau hòn giả sơn nhỏ giọng luyện xướng: “Thiếu niên đệ tử giang hồ lão, hồng phấn giai nhân tóc mai bạc…”

Đầy tớ tất tả chạy tới: “Tiết đại lang, vương gia cho mời.”

Tiếng hát khựng lại.

Tiết A Ất đáp lời, dúi que xăm về tay Thúy Thúy: “Em cầm đi.”

Giang Đô vương không đích thân gặp Tiết A Ất, chỉ sai người đưa cho hắn bản vẽ, là hoa văn dùng cho thân bảo đao, tường long giương nanh múa vuốt.

Người tới là thư đồng đắc lực bên người Giang Đô vương: “Tiết đại lang có rảnh chăng?”

Tiết A Ất cất bản vẽ đi: “Chuyện gì?”

“Vương gia muốn nhờ anh giết một người phụ nữ tên là Vương Cẩm Nương, sống trong căn nhà thứ năm ở ngõ Điềm Thủy.” Thư đồng nói, “Trước khi giết, hỏi ả có biết tung tích một cố nhân họ Trần không.”

Giang Đô vương có thanh đao tốt giết người mới, dù sao cũng phải thử xem thanh đao này có đủ nhanh hay không. Tiết A Ất lần đầu làm chó săn, không có kinh nghiệm cũng hiểu mỗi mệnh lệnh chủ tử hạ xuống đều phải chấp hành nghiêm minh.

Trần lão gia đương nhiên đã sớm chết trong tay thổ phỉ, hài cốt cũng đốt thành tro. Lúc trước lo lắng ba nhân khẩu nhà họ Tiết bị cuốn vào cuộc tranh giành của hoàng tử nên mới từ chối giọng vịt đực, nào hay hòa thượng chạy miếu sao chạy nổi. Sớm biết vậy đã nhận lời giọng vịt đực, ít ra cũng kiếm được năm mươi lượng bạc ròng.

Làm nô tài phải có tướng của nô tài, sợ đầu sợ đuôi chỉ khiến người nghi kị, Tiết A Ất bèn sảng khoái đáp ứng.

Ra khỏi phường trò đã là giờ lên đèn, sắc trời tối mờ, cả tòa thành như bị ai hắt chén trà để qua đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play