Khi còn nhỏ, tôi từng sống vài năm ở thành phố X. Đó là những tòa nhà dạng ống, hầu hết đều cao năm tầng, với bức tường ngoài màu xám tro, mỗi ngôi nhà đều rất gần nhau. Chỉ có một lối đi nhỏ ở giữa, chiều rộng bằng với 1 người đi ngang.

Phần lớn những người sống trong nhóm tòa nhà này đều là nhân viên của các nhà máy xung quanh. Lúc gia đình chúng tôi mới chuyển đến thì sống ở tầng 5. Cửa sổ phòng khách hướng ra cửa sổ của một căn phòng đối diện, vì khoảng cách quá gần, tôi thường có thể nhìn thấy tình hình sinh hoạt của ngôi nhà đó thông qua cửa sổ.

Trong gia đình đó có một cô bé trạc tuổi tôi, tôi nghe mẹ cậu ấy gọi cậu ấy là Giang Du.

Có lần tôi đang nằm bên cửa sổ thì nhìn thấy Giang Du cũng đang ngồi đối diện, tôi rất muốn nói chuyện phiếm với cậu ấy, cũng có chút tò mò khi nghe tiếng đập phá đồ đạc. Nhưng tôi nói chưa được 2 câu thì mẹ tôi đã nghe thấy tiếng động, chạy đến và kéo tôi đi.

Mẹ tôi không muốn tôi nói chuyện với Giang Du, tôi cũng không hiểu tại sao, nên hỏi mẹ lý do. Mẹ tôi thần thần bí bí nhìn vào mấy tấm rèn được kéo lên ở căn nhà đối diện kia, nói với tôi một cách bí mật: “Tóm lại, con không được nói chuyện với cô bé đó, bọn họ đều là người 1 nhà, đầu óc có vấn đề, con bé đó nhất định cũng có bệnh, con mà tiếp xúc là cẩn thận bị lây đấy”

Tôi hỏi mẹ rằng cậu ấy bị bệnh gì, mẹ không nói gì mà bắt tôi phải nghe lời. Trẻ con luôn không nghe lời, lúc đó tôi còn nhỏ, ngay cả khi nghe mẹ nói lời này, trong lòng tôi cũng không quan tâm, ngược lại càng thêm hiếu kỳ với gia đình đó.

Rèm cửa sổ bên đó không thường kéo lên nên tôi cũng nhìn thấy được nhiều thứ. Cha của Giang Du nghe nói không phải cha ruột, mà là cha dượng. Người đàn ông đấy rất cao to, vẻ mặt hung dữ, tính tình cũng không tốt, động tĩnh mà tôi hay nghe thấy chính là tiếng ông ta lấy đồ vật đánh đập mẹ của Giang Du. Mẹ cậu ấy là 1 người phụ nữ trung niên gầy gò ốm yếu, luôn run rẩy không ngừng, trên mặt cũng có rất nhiều vết thương không bao giờ biến mất, rất thích khóc.

Nhiều lần tôi nhìn thấy cha dượng của Giang Du tức giận đánh mẹ cậu ấy, ông ta rất ác độc, dùng ghế, dùng chày, đánh người phụ nữ kia đến mức đầu chảy máu. Mỗi lần như vậy Giang Du đều đứng chặn trước mặt mẹ cậu ấy, sau đó người đàn ông kia sẽ kéo Giang Du vào phòng, đóng cửa lại, không biết làm cái gì. Có điều lúc đó, người phụ nữ kia sẽ đứng ngoài khóc lớn, quỳ ở cửa phòng liên tục dập đầu, trông như người mất trí.

Lúc Giang Du bị người đàn ông kia nắm tóc bước ra khỏi phòng, trên người không mặc quần áo, chờ cho ông ta rời đi, cậu ấy bò dậy nhặt quần áo của mình rồi mặc vào. Mẹ cậu ấy vừa ôm cậu vừa khóc, không ngừng nói rằng cậu ấy hãy ngoan ngoãn, không nên để cha tức giận, còn nói hãy cố chịu đựng, sau này sẽ ổn thôi.

Giang Du không thích khóc, cậu ấy và mẹ cứ như 2 thái cực khác nhau vậy. Nhìn cậu cũng chẳng lớn hơn tôi là bao, nhưng gầy hơn rất nhiều, lúc mẹ cậu ấy ôm cậu vào lòng, cậu ngồi im chẳng nhúc nhích, mẹ cậu bảo đừng giận bố, nhà bọn họ sau này sẽ sống tốt hơn, vẻ mặt cậu ấy mờ mịt, lui lui chân của mình.

Tôi cũng nhìn thấy những vết thương trên người cậu ấy, khi đó tôi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, chỉ cảm thấy nhất định cậu cũng bị cha dượng đánh, vì vậy buồn bã trong lòng, cảm thấy người đàn ông đó thật đáng sợ.

Loại chuyện này bình thường hay xảy ra ở nhà Giang Du, cứ cách 2 ngày 1 lần. Tôi không biết vì sao mỗi lần người đàn ông đó đánh người, người phụ nữ kia đều nằm trên đất khóc, hoàn toàn không đánh trả, chỉ biết hét lên nhờ con gái giúp đỡ, chờ Giang Du đứng chắn trước mặt cô ấy. Nhà của tôi không giống nhà cậu ấy, cha mẹ tôi thường không đánh nhau, nhưng giả dụ có đánh, mẹ tôi còn đánh dữ dội hơn cha nhiều, hơn nữa mẹ cũng không muốn cho tôi nhìn, nói trẻ con phải vào phòng làm bài tập.

À, phải rồi, tôi còn có bài tập về nhà, mà Giang Du hoàn toàn không cần phải làm, bởi cậu ấy không đi học. Lũ trẻ tuổi chúng tôi chắc hẳn phải học lên tiểu học rồi, tôi không biết vì sao cậu ấy không đến trường, dường như cậu chỉ quanh quẩn ở nhà, không được ra ngoài. Có 1 lần tôi không nhịn được, liền hỏi cậu ấy. Cậu ngồi bên cửa sổ ngắm bầu trời bên ngoài, thấy tôi nói chuyện với cậu, liền rơi vào trạng thái mờ mịt, không biết nói gì, nhìn qua cứ như 1 đứa ngốc vậy.

Cuối cùng cậu ấy cũng không nói, chỉ lắc đầu. Tôi chu miệng, lấy hộp bút màu mà cha tôi mới mua mà vẽ. Hộp bút này có tận 36 màu, cả lớp mình tôi có, những người khác cùng lắm cũng chỉ có 24 màu.

Lúc tôi vẽ tranh, Giang Du cứ nhìn tôi qua cửa sổ song sắt. Vẽ được 1 nửa tờ giấy trắng, tôi thấy không đẹp, liền ném xuống, có 1 cây bút sắp hết màu, đứt quãng, vẽ không đẹp, tôi cũng tiện tay ném xuống đất. Sau đó tôi nghe thấy giọng của Giang Du, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động bắt chuyện với tôi: ” Cái đó, có thể cho tớ được không?”

Cái cậu ấy nói là tờ giấy với cây bút mà tôi vừa ném. Dù sao thì tôi cũng không dùng, liền nhặt lên, đưa cho cậu ấy qua các khe hở của song sắt. Cậu ấy cẩn thận cầm lấy nó, vuốt phẳng tờ giấy nhàu nát của tôi, sau đó dùng cái bút sắp hết màu kia mà vẽ. Cậu ấy trạc tuổi tôi, chưa từng đi học, chỉ có tờ giấy và cái bút màu, vậy mà vẽ đẹp hơn tôi rất nhiều, cây vẽ đẹp hơn tôi, hoa vẽ đẹp hơn tôi, ngay cả nhà cũng vẽ đẹp hơn.

Tôi không vui, sau đó không thèm đưa giấy và bút cho cậu ấy nữa, tôi thấy Giang Du đã vẽ hết lên giấy rồi, chuyển sang mọi ngõ ngách trong nhà, sau đó cậu ấy phát hiện 1 xấp báo cũ ở đâu đó, tiếp tục vẽ tranh. Hình như cậu ấy đã rơi vào tình yêu với hội họa, không còn đứng ngẩn người ở góc tường nữa.

“Cậu nhìn nè, đây là cậu” Một ngày nọ, khi tôi đang ở bên cửa sổ làm bài tập, Giang Du leo đến bên, cho tôi xem bức tranh cậu ấy vẽ. Cậu vẽ rất đẹp, càng vẽ càng đẹp, tôi rất hâm mộ, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, tôi không còn hâm mộ nữa, chỉ cảm thấy thật đáng thương.

Trên người cậu có mùi rất kì lạ, cứ như thể có vật gì đó đang thối rữa bên trong vậy, 2 ngày nay cậu ấy không đứng lên đi bộ, mà phải bò, cha dượng không biết vì sao mà không kéo cậu vào trong phòng nữa, chỉ hùng hùng hổ hổ đánh mẹ cậu ấy

Tôi thấy cậu ấy thường xuyên phải chịu đòn như vậy, còn bị biến thành cái dạng này, thực sự rất đáng thương, liền tặng cho cậu toàn bộ bút màu. Giang Du vui lắm, ôm hộp bút đó, mỉm cười hạnh phúc nhìn tôi. Đấy là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy vui đến như vậy, cũng là lần cuối cùng.

Không lâu sau đó, mẹ cậu ấy từ trên nóc lầu nhảy xuống tự vẫn, rơi xuống nền xi măng, nghe nói đầu óc đều nát hết. Lúc đấy tôi đi học nên không biết, thế nhưng các bà ở dưới ngày nào cũng bàn tàn xôn xao, nói người phụ nữ đó chết cũng coi như là giải thoát, chỉ tội cho đứa con gái nhỏ.

Bọn họ nói rằng lúc người phụ nữ đấy nhảy xuống, Giang Du vẫn đang ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, tận mắt nhìn mẹ của mình rơi xuống. Nghe nói cậu ấy khóc rất nhiều, khóc thảm thiết, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, khiến mọi người xung quanh kinh hãi.

Tôi chưa từng thấy Giang Du khóc bao giờ, cũng không tưởng tượng được lúc đó bộ dạng cậu ấy ra sao.

Sau đó, nhà của tôi rất nhanh liền dọn đi, mẹ bảo rằng nơi đấy có người mất, là điềm xấu.

Tôi không còn gặp lại Giang Du nữa, cũng không biết cậu ấy sống thế nào, dần dần cũng không nghĩ tới. Lúc lớn lên, đi làm rồi, cái tên Giang Du đã hoàn toàn quên lãng.

Cho đến 1 ngày, tôi được nhận vào 1 công ty, lúc ở đại sảnh tình cờ nhìn thấy 1 cô gái. Tôi không nhận ra cậu ấy, nhưng cậu ấy nhận ra tôi. Tôi chần chừ 1 lúc rồi mới nói: “Giang Du?”

Cậu ấy gật đầu mỉm cười, vì là 1 người không giỏi ăn nói, chúng tôi cũng lâu rồi không gặp, chẳng biết nên nói gì, lúng túng ngồi xuống uống ly trà, sau đó cậu ấy liền rời đi, có điều trước khi đi, cậu nói: “Tớ muốn tặng cho cậu 1 bức tranh, có được không?”

Trong giây lát, tôi nhớ lại năm đó, lúc cậu ấy chủ động nói chuyện với mình, tâm trạng có chút phức tạp, gật đầu.

Tranh của cậu rất nhanh liền đưa đến tay tôi, là do chính Thành tổng mang đến, làm tôi sốc vô cùng. Giống như các nhân viên khác, tôi cũng rất sợ Băng sơn Thành tổng, cậu ta mắng người rất đáng sợ.

Chờ đến lúc Thành tổng rời đi, tôi mới mở bức tranh kia ra. Đó là 1 bức tranh sơn dầu, vẽ tôi lúc còn nhỏ. Trong tranh, 1 cô bé đang nằm trên bệ cửa sổ, vô tư làm bài tập dưới ánh mặt trời ấm áp. Phía sau cô là 1 ngôi nhà sạch sẽ, ngăn nắp và ấm cúng. Tôi chưa bao giờ biết rằng ngôi nhà cũ nhỏ hẹp chật chội đó lại đẹp đến như vậy trong mắt Giang Du. Từ bức tranh này, tôi muộn màng phát hiện, hóa ra năm đó, Giang Du hâm mộ tôi đến nhường nào.

Không hiểu sao, tôi đột nhiên không cầm được nước mắt.

Hiện giờ Giang Du sống tốt chứ? Nhà của cậu ấy có sáng sủa như vậy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play