Tay cậu xuyên qua cổ tay Cố Trường An, mà bởi vì lúc cậu nắm cậu đã dùng quá nhiều sức, bàn tay cậu lập tức tạo thành một nắm tay.

Seryozha sững người lại.

Nắm tay cậu dừng lại giữa không trung, vừa đúng ở giữa cổ tay Cố Trường An.

Cái này không đúng với lẽ thường gì cả - tựa như cổ tay Cố Trường An không phải chân thật có máu có thịt, chỉ là một hình chiếu thực tế ảo vậy.

Nhưng sao lại có thể như vậy?

Mặt Seryozha lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cậu xòe tay ra, lại một lần nữa định nắm cổ tay đại tá.

Vẫn không nắm được gì.

Seryozha run rẩy gọi, "Đại tá?"

Cố Trường An lại chẳng để ý chút nào, tựa như không hề nghe thấy tiếng Seryozha gọi. Anh nhìn về phía cửa sổ trong suốt, nói tiếp chuyện lúc nãy, "Trước giờ anh vẫn không hiểu - nếu Eve quan tâm đến nhân loại nhiều như lời cô ta nói, vậy thì sao không nói rõ chân tướng cô ta đã biết cho nhân loại, mà vì sao Eve lại không muốn tự đi tìm hiểu mà phải tạo ra anh? Trước mặt chúng ta, Eve mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ vẫn không đủ mạnh mẽ ư?"

"Anh cũng không rõ vì sao Sơ Eve hiền từ vui vẻ lại đột nhiên biến thành Eve trẻ tuổi như vậy. Hai nhân cách của cô ta khác nhau quá lớn. Sơ Eve đã nuôi anh lớn, anh càng có thể nói rõ nó khác nhau thế nào. Sự chênh lệch đó không thể giải thích bằng sự thay đổi tính cách được - cô ta và Sơ Eve cơ bản giống y hệt hai người khác nhau vậy."

Cố Trường An hơi nghiêng mặt, mắt trái nhìn về phía Seryozha đang lo lắng, mỉm cười, "Hiện tại anh đã hiểu."

Cổ họng Seryozha khô khốc, "Anh đã hiểu cái gì?"

Cố Trường An hơi ông nói gà bà nói vịt trả lời, "Bởi vì tầm nhìn của anh đã thay đổi, nên anh hiểu được. Lời thượng tá Konstantin đã nói, 'từ người biến thành không phải người, đôi mắt cũng khác đi; sự hiểu biết về mọi thứ, quan điểm và thậm chí là cách quan sát mọi thứ cơ bản nhất cũng đều sẽ thay đổi', hẳn là chính xác."

Seryozha càng ngày càng hoảng hốt. Cậu hét lên, "Đại tá!"

Cố Trường An giơ tay ra, lấy hai mắt của mình xuống.

Lấy xuống.

Mắt người làm sao có thể lấy xuống?

Cơ thể Seryozha run lên. Cậu gần như khuỵu một gối xuống.

Cố Trường An dùng hai hốc mắt trống không "nhìn" hai tròng mắt trong tay, bình tĩnh nói, "Giá trị quan của con người, nhận thức của con người về bản thân, nhân loại, trái đất, vũ trụ, đều dựa trên đôi mắt - đây là nền tảng nhận thức của đại não."

"Những gì người ta nhìn thấy đều là chân tướng của vạn vật ư? Không phải."

"Trong thời đại của trái đất, con người đều nghĩ bầu trời có màu xanh bởi vì tỷ lệ sóng ánh sáng nhận được bởi võng mạc được phân tích bởi hệ thống thị giác, sau đó hình ảnh bầu trời xanh được xây dựng trong tâm trí. Thế thì, tự bầu trời cũng màu xanh ư? Đôi mắt của con người, chỉ đơn giản là không thể nhận thức được sự thật về bầu trời."

"Bầu trời xanh, máu đỏ, thiên thạch rơi xuống, con người sinh ra và chết đi, đây là chân lý mà mắt người cảm nhận được. Mà nó cũng chính là những gì con người nhận thức là chân lý của vạn vật, chân lý của tự nhiên."

"Một nửa sự thật còn lại, những sự thật 'phi tự nhiên', chính là những 'chuyện xưa' mà đại não của con người đã sáng tạo ra. Truyền thuyết về dân tộc, việc sử dụng tiền, sự xuất hiện của các quốc gia, những thứ này được tạo ra bởi bộ não con người. Bởi vì con người đều tin vào chúng, truyền miệng chúng và thực hiện chúng, chúng dần dần trở thành chân lý trong nhận thức của con người.

"Sự thật tự nhiên và phi tự nhiên được xây dựng thành nhận thức của con người về bản thân, trái đất và vũ trụ."

"Các giá trị quan của con người trên Trái Đất được xây dựng dựa trên những nhận thức như vậy - con người chết khi họ bị giết, vì vậy giết người là một tội ác cực kỳ sai trái; nhà nước là sự đảm bảo cuộc sống hòa bình cho con người trong khu vực, vì vậy khi sự an toàn của nhà nước bị đe dọa, sẽ có chiến tranh, và con người sống trong trạng thái này sẽ chiến đấu vì đất nước của họ; con người sẽ ngay lập tức cảm thấy gần gũi với những người xa lạ trong cùng một quốc gia; con người tin vào giá trị của đồng tiền, vì vậy mua bán xuyên quốc gia cũng trở nên khả thi..."

"Tóm lại, các giá trị quan của con người, dựa trên nhận thức của con người, tức là trên mắt và não của con người."

"Khi đó, nếu con mắt của con người thay đổi và nhận thức của con người thay đổi, thì giá trị quan của con người cũng sẽ thay đổi."

Theo lời Cố Trường An nói, toàn bộ cơ thể của anh bắt đầu không ngừng hóa vụn rơi xuống - từ cơ thể hóa thành các bộ phận, sau đó lại từ các bộ phận hóa thành các mảnh nhỏ. Khi cơ thể loài người của Cố Trường An đã biến thành những mảnh vụn trên sàn nhà, Cố Trường An đang khoác trên mình dáng vẻ hình người phát sáng - giống y hệt Eve khi đó.

Seryozha đã hoàn toàn nói không ra lời. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Cố Trường An, cũng không biết Cố Trường An còn có thể nghe thấy cậu nói hay không. Những chuyện xảy ra trước mắt vượt quá khả năng nhận thức của cậu. Lòng cậu đau như dao cắt, nhưng cậu bất lực, lại vì bất lực mà càng đau lòng hơn.

Cố Trường An trong hình dáng con người phát sáng bước ra ngoài, xuyên qua cửa sổ trong suốt, chẳng cần bảo vệ hay chống đỡ gì cứ thể bước đi trong vũ trụ như đang giẫm trên đất bằng.

Suốt quá trình này, Seryozha đã mạnh mẽ nhào qua, muốn ngăn anh lại, nhưng cậu vẫn không bắt được gì như cũ.

Cậu cơ bản không thể chạm vào Cố Trường An.

Seryozha tuyệt vọng nhìn chăm chú vào người đang phát sáng ngoài vũ trụ.

Người đó rõ ràng đã đi ra ngoài vũ trụ, thế mà giọng nói của Cố Trường An lại trực tiếp truyền đến tai Seryozha.

Cố Trường An cứ như không nhận ra trên người mình xảy ra cái gì, vẫn bình tĩnh nói tiếp, "Nên là, sau khi tầm nhìn của anh thay đổi, anh liền hiểu được những nghi hoặc anh đã có với Eve."

"Hiện giờ anh không có khả năng thắng được, nhưng so với Eve bị hạn chế thì cũng không yếu quá."

"Mà Eve, hoặc là, sinh vật ngoài thiên thể sống trong Eve, thậm chí còn mạnh hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng."

"Lý do tại sao Eve lại khác với Sơ Eve là bởi vì họ đơn giản không phải là cùng một người như con người chúng ta hiểu. Sinh vật ngoài thiên thể kia cơ bản chưa từng đi vào chỗ này. Nó cũng tuyệt đối không hề quan tâm đến loài người như Eve đã tự xưng."

"Dùng một phép so sánh dễ hiểu thì, sinh vật ngoài thiên thể đó liên quan đến Eve và Sơ Eve cũng giống như một người hứng thú với một trò chơi mà chẳng hề hiểu cấu tạo và thế giới quan của thế giới trò chơi gì cả. Sinh vật này không thèm dành thời gian đọc kỹ bối cảnh của thế giới này mà chỉ đơn giản chơi thử vài lần miễn phí, mỗi lần đăng nhập bằng một tài khoản ngẫu nhiên khác nhau. Phải thừa nhận rằng sinh vật này hẳn đã học được từ những sai lầm của những lần thử nghiệm trước, nhưng lại vẫn khinh thường và thiếu hiểu biết đối với thế giới này."

"Hệ Ngân Hà chính là thế giới trò chơi mà sinh vật ngoài thiên thể này nhất thời cảm thấy hứng thú."

"Mà sinh vật này hiện tại đang hứng thú với việc giải mã và sáng tạo ra các vị thần bằng người chơi ngoài Trái Đất của nó."

"Chúng ta phải hiểu rõ - nếu sinh vật ngoài thiên thể này không hứng thú với trò chơi này nữa, muốn xóa trò chơi đi, cũng chính là hoàn toàn hủy diệt hệ Ngân Hà, thế thì chúng ta cũng chẳng có cách nào ngăn nó được."

"Nên là, kẻ đã cải tạo chúng ta là kẻ thù trước mắt của chúng ta, nhưng sự tồn tại của Eve, mà có lẽ bao gồm cả sự tồn tại của tôi, mới là thanh kiếm Damocles lúc nào cũng kề cận bên trên cổ của chúng ta."

"Anh nói thế này em có hiểu không?"

Hình người phát sáng bên ngoài Conquest dường như đang "nhìn" về phía Seryozha.

Nghe thấy Cố Trường An hỏi mình, Seryozha như sống lại từ tư thế đứng thẳng bất động của mình. Cậu khó khăn dời mắt khỏi đống mảnh vụn trên sàn phòng điểu khiển, đối mặt với "tầm mắt" của hình người phát sáng.

Seryozha liếm đôi môi khô khốc của mình, dùng một giọng khàn khàn dỗ, "Trước hết anh cứ quay về bên cạnh em đã."

Hình người phát sáng hơi nghiêng đầu, dường như mỉm cười vì thấy Seryozha dỗ dành, lại dường như có vẻ không hiểu lời của Seryozha lắm.

Seryozha hồi hộp sợ hãi.

Sau đó, cậu nhìn thấy hình người phát sáng thản nhiên rời khỏi vũ trụ bên ngoài kia, xuyên qua cửa sổ trong suốt, quay lại phòng điều khiển.

Theo sự trở lại của hình người phát sáng, những mảnh vụn trên sàn phòng điều khiển bắt đầu bay lên, tụ lại quanh người anh, dần dần hợp lại thành Cố Trường An trong cơ thể con người đang dùng hai tay nâng đôi mắt của mình.

Cố Trường An lắp lại đôi mắt vào.

Lắp lại vào.

Sau đó anh "nhìn" Seryozha, chớp chớp mắt như thể mới lắp lại mắt nên không thoải mái lắm.

Seryozha hít sâu một cái.

"Em hiểu được," Seryozha đi về phía trước một bước, đến trước mặt Cố Trường An, "nhưng bây giờ muộn lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi, được không?"

Cố Trường An dịu dàng cười, "Em mệt ư? Được thôi."

Anh vừa dứt lời liền bị Seryozha bế lên.

Chàng trai trẻ như làm nũng dụi đầu trên vai trái của anh, nhưng khi cậu nói giọng cậu lại run rẩy, "Đại tá, em yêu anh, anh biết đúng không?"

Cố Trường An hơi ngượng, ừ một tiếng.

Sau đó anh cảm nhận được nước mắt nóng hổi xuyên qua lớp vải áo làm ướt vai mình.

Cố Trường An khó hiểu, lo lắng, "Em làm sao thế?"

Seryozha ngẩng đầu lên, đồng thời cũng ấn mặt Cố Trường An vào ngực mình, không cho anh nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình, "Không có gì cả. Chỉ là em quá sợ sẽ mất anh thôi."

Vì sao cậu lại lo lắng như vậy chứ?

Cố Trường An rất đau lòng, chủ động ôm cổ cậu.

Seryozha vững vàng bước về phía trước, muốn ôm đại tá của mình về phòng nghỉ ngơi. Trừ suy nghĩ này, cậu chẳng dám nghĩ gì khác, cũng chẳng muốn nghĩ gì khác.



Loại Địa Cầu.

Khi "Kế hoạch loại bỏ van gene của loài người ABO" sắp kết thúc, tuyên truyền về "Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại" bắt đầu đi vào hoạt động.

Cái tên Kitano Hikari này nhà nhà người người đều biết.

Khả năng loại bỏ van gene cho loài người ABO khiến tất cả mọi người đều thấy biết ơn với Kitano Hikari. Thậm chí, cái tên Kitano Hikari còn đi vào lời cầu nguyện của một số nhà thờ không chính thống.

Gã chính thức được gọi là "Ánh sáng hy vọng của Loại Địa Cầu".

Nên là, khi loài người phát hiện "Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại" cũng là thành quả nghiên cứu của Kitano Hikari, ngoại trừ vài vị chuyên gia cực kỳ thận trọng, kế hoạch này dường như chẳng gặp chút ngăn cản nào cả.

Hôm nay là ngày Hội nghị Liên minh biểu quyết thông qua "Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại".

Nhà báo và diễn đàn lũ lượt đăng tin vui, không ai nghĩ rằng kế hoạch này sẽ không thông qua. Các loại diễn đàn trên Starnet liên tục được làm mới với tốc độ bùng nổ, hầu như tất cả mọi người đều hăng say thảo luận về "Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại", thỏa sức tưởng tượng cuộc sống về sau chân đá Trùng tộc tay đấm quái vật vui vẻ thế nào.

Ngay lúc đó...

Toàn quân Tiên phong doanh xuất binh, bao vây Hội đồng Liên minh.

Bên ngoài cổng chính của Nghị viện Liên minh có một đài phun nước điêu khắc khổng lồ lộng lẫy vô cùng xa xỉ. Nó được chạm khắc với bốn mươi tám bức tượng hình người khổng lồ đang vừa hát vừa nhảy múa, với sáu đại diện giới tính của tám dân tộc văn hóa lớn nhất.

Địch Kỳ Dã ngồi trên bệ đá cẩm thạch của đài phun nước, đợi cấp dưới khống chế tình hình.

Hắn híp mắt quan sát đám tượng khổng lồ ngu ngốc lãng phí tiền của này, chợt nhớ lại lời than thở của cố cựu Thủ tướng Phó Thanh, nguyên Đại biểu lãnh đạo của Đảng Đại biểu Văn hóa Trung Quốc.

Vị tiên sinh dù già vẫn rất minh mẫn đó, vào ngày rời chức vụ của mình, đã cố ý đi đến Tiên phong doanh.

Ông nói, "Ta khó, mà cậu còn khó hơn. Ta chọn cách tìm sự cân bằng giữa lợi ích tập thể của cộng đồng Văn hóa của chúng ta và loài người Loại Địa Cầu, mà khi cần thiết, ta phải bảo tồn cộng đồng văn hóa của chúng ta. Nếu ta không cẩn thận, cộng đồng Văn hóa Trung Quốc có thể mất tất cả, thậm chí sẽ biến mất khỏi lịch sử của nhân loại Loại Địa Cầu."

"Không chỉ mình ta nghĩ như vậy - mọi Thủ tướng đều nghĩ như vậy. Đó là lý do tại sao tất cả Thủ tướng chưa ai phục vụ hết nhiệm kỳ của mình mà lại tìm cách rời khỏi vị trí đó khi còn sống. Cậu lựa chọn xây dựng Tiên phong doanh trở thành quân đội Địch gia chiến đấu vì nhân loại, ta tôn trọng cậu, hiểu cậu, nhưng ta không giúp được gì, cũng không ít lần làm khó dễ cậu. Lão già này lúc rời chức còn sống được nửa năm. Nhưng mà, cậu thì lại có khả năng chết trong nhiệm kỳ. Lão già này cảm thấy về sau khó có cơ hội gặp gỡ, nên là, ta cố ý đến đây chào tạm biệt Thượng tướng."

Địch Kỳ Dã tặc lưỡi, không định nghĩ tiếp. Tầm mắt lười biếng của hắn bỗng trở nên sắc bén, bắt được hình bóng hai con sói lớn đang lén lút cọ vào chân tường.

"Lũ quỷ này nghịch cái gì đấy?"

Sói đen hóa thành Đại tá Lilith, sói nâu hóa thành Đại tá Đỗ Đằng. Hai người ngượng ngùng chạy về phía hắn. Lilith thẳng thắn giải thích, "Thấy ngài không vui, bọn tôi định làm gì đáng yêu cho ngài xem một chút."

Địch Kỳ Dã phớt lờ, "Nói đi, Thủ tướng nói gì?"

Đại tá Lilith nịnh nọt làm vẻ mặt 'Thượng tướng của chúng ta cái gì cũng biết hết', cúi đầu khom lưng nói, "Thủ tướng bảo tôi báo lại với ngài rằng nếu ngài lập tức lui binh, hắn sẽ tỏ vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu ngài không làm, hắn sẽ định tội mưu phản cho ngài."

Địch Kỳ Dã không hề do dự, chẳng nói một lời liền bước lên cầu thang dẫn vào cửa lới của Hội đồng Liên minh.

Trong tòa nhà, Thủ tướng, lãnh đạo các Đảng và các nghị sĩ đều đang đợi Địch Kỳ Dã xuất hiện. Bọn họ hoang mang trong lòng, lúc thì nghi ngờ Địch Kỳ Dã muốn đích thân đảo chính nắm quyền, lúc lại nghi ngờ Địch Kỳ Dã muốn giúp Đảng Đại biểu Văn hóa Trung Quốc lên nắm quyền.

Kitano Hikari chẳng hề sốt ruột, vẫn bình tĩnh ngồi đó, đẹp đẽ như một bức tranh.

Lúc này khi thấy Đại tá Lilith và Đại tá Đỗ Đằng, những nghị sĩ các đảng đó đều hăng hái mắng xối xả, thế mà bây giờ khi hai người mang quân tiến vào, những người này lại chẳng dám hé miệng tí nào. Cơ mà, bọn họ cảm thấy mình không quá tỏ vẻ sợ hãi, cũng không mất mặt lắm.

Đại tá Lilith nói thầm với Đại tá Đỗ Đằng, "Đám ô hợp."

Đại tá Đỗ Đằng gật đầu, "Gieo nhân nào, gặt quả ấy cả."

"Đó không phải là đám đông!"

"Tôi sẽ không chọn đám đông," Đỗ Đằng thản nhiên đáp.

Đại tá Lilith thở dài, "Cậu là hậu duệ Dân tộc Văn hóa Trung Quốc mà sao lại còn mất mặt hơn cả tôi vậy..."

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ sau bọn họ, "Các cô các cậu cũng biết mất mặt là gì hả?"

Thế là các lãnh đạo Đảng và các nghị sĩ trơ mắt nhìn hai Đại tá biệt danh lẫy lừng trên Starnet - "Nữ thần Tiên phong" Lilith và "Người bảo vệ rồng" Đỗ Đằng - như chuột thấy mèo tái mặt lao vào một góc.

Nhìn bao nhiêu lần bọn họ cũng không thể hiểu được tại sao Địch Kỳ Dã đã tính tình không tốt lại còn chuyên quyền độc đoán lại có thể được trên dưới Tiên phong doanh đồng loạt ủng hộ như thế.

Địch Kỳ Dã cũng không đứng trên bục cao - nơi Thủ tướng và Kitano Hikari đang ngồi.

Alpha có thể tự do biến sang hình thái sói, Beta và Omega thì không thể.

Đứng ở chỗ mọi người đều có thể thấy hắn là hắn xong, Địch Kỳ Dã cũng chẳng thèm đi tiếp bước nào về phía trước cả. Hắn cứ thế tuyên bố, "Alpha ở đây lập tức biến thành hình thái sói thì có thể tự do rời đi."

"Sau khi Alpha rời đi, pheromone của Alpha sẽ được thả tại hội trường này. Omega sau khi hóa thành hình thái sói sẽ được Tiên phong doanh bảo vệ để rời đi."

"Những người còn lại sẽ được kiểm tra gene, nếu gene phù hợp với Beta của Loại Địa Cầu cũng có thể rời đi."

"Nếu không phù hợp, lập tức bỏ tù."

Vừa dứt lời, một nghị sĩ lập tức trào phúng, "Không phải Alpha, không phải Omega, cũng chẳng phải Beta, thế thì còn ai? Tiên phong doanh đến đây bắt quỷ à?"

Địch Kỳ Dã vẫn lạnh mặt như lúc nãy, "Đúng. Bọn ta đến đây bắt quỷ nội gián."

Quỷ nội gián?

Thủ tướng không thể ngồi yên, giận dữ quát, "Địch thượng tướng, cậu tùy ý làm bậy cũng có mức độ vừa vừa thôi! Cậu muốn bắt người thì cũng phải có trình tự rõ ràng, thế thì bằng chứng của cậu đâu? Cũng đừng nói mấy cái vớ vẩn kiểu 'Không phải Alpha, không phải Omega, cũng chẳng phải Beta' nữa! Rốt cục cậu định làm gì? Cậu đã bao vây Hội đồng Liên minh, lại còn nghi ngờ những người lãnh đạo đảng đã làm việc chăm chỉ cho Liên minh Loài người - cậu có biết hành vi của mình tệ thế nào không? Cậu đang phản bội Liên minh Loài người! Rõ ràng là có ý đồ mưu phản!"

Địch Kỳ Dã nhìn ông ta như nhìn tên ngốc, "Tiên phong doanh bọn ta muốn làm phản lại cần phải đợi đến bây giờ cơ à?"

Địch Kỳ Dã phất tay, tỏ vẻ cấp dưới bắt đầu hành động đi, "Các vị nghe tôi nói, Alpha ở đây lập tức hóa sói đi, nếu không sẽ bị nghi ngờ là nội gián Trùng tộc, bị đưa vào Tiên phong doanh thẩm vấn. Tin tôi đi, các vị đều yếu ớt như thế, sẽ không thích nơi đó lắm đâu."

Nội gián Trùng tộc trà trộn trong loài người Loại Địa Cầu?

Các lãnh đạo đảng và các ủy viên hội đồng ngay lập tức xôn xao, nhất thời không biết phải làm gì. Nếu Địch Kỳ Dã có thể chứng minh mọi chuyện như lời hắn nói, thế thì bọn họ hẳn là nên phối hợp với hắn. Nhưng mà, nhỡ Địch Kỳ Dã không thể chứng minh lời hắn nói là thật thì sao? Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để đá hắn khỏi vị trí này ư? Không thể phí một thời cơ tốt như thế được.

Có nghị sĩ nói to, "Địch thượng tướng rõ ràng đang lấy cớ để gây sự! Mọi người đều biết Trùng tộc giống cái có mắt kép, biến thành người cũng không trà trộn được, chỉ có Trùng tộc giống đực mới có thể; mà ai cũng biết Trùng tộc giống đực toàn lũ phế thải. Nếu có nội gián Trùng tộc lẫn vào đây thì có gì đáng sợ chứ! Địch thượng tướng không cần dọa, hãy nói rõ động cơ của mình đi!"

Địch Kỳ Dã cũng chẳng thèm cãi nhau với hắn, "Đếm ngược 30 giây, ai không hóa sói lập tức tính là tòng phạm của nội gián, lập tức bắt giữ!"

30 giây thì chẳng đủ thương lượng gì cả!

Các nghị sĩ và lãnh đạo đảng nhìn nhau, có người phản đối, có người thì đã dao động. Khi những con sói khổng lồ lần lượt xuất hiện trong hội trường, những kẻ muốn phản đối đến cùng rốt cục cũng mềm lòng, lần lượt biến thành những con sói khổng lồ, sau đó bị những người lính Tiên phong doanh đưa ra ngoài.

Có nghị sĩ trước khi biến thành hình thái sói cố ý dọa Địch Kỳ Dã, "Địch thượng tướng làm nhục toàn thể lãnh đạo các đảng Hội đồng Liên minh Loài người, chúng ta nhất định sẽ nhớ kỹ!"

Địch Kỳ Dã lười chẳng thèm liếc hắn cái nào. "Mang anh ta đi!"

Kitano Hikari chẳng nghĩ tới Địch Kỳ Dã sẽ dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi như thế.

Nhưng Kitano Hikari không sợ bị lộ thân phận.

Gã hiện đang có danh hiệu "Ánh sáng hy vọng của loài người Loại Địa Cầu", mà "Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại" cũng đã được mọi người biết đến. Trong vũ trụ đầy nguy hiểm như này, loài người Loại Địa Cầu vốn đã nhút nhát không thể nào có thể từ chối sự cám dỗ để trở nên mạnh mẽ hơn này được.

Kitano Hikari đã sớm chuẩn bị xong cái cớ để thoái thác, sẵn sàng tạo cho mình một hình tượng rất đẹp: gã là một nhà khoa học đáng ngưỡng mộ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, rất yêu thích nghiên cứu khoa học nhưng lại bị Trùng tộc giống cái ức hiếp.

Không khéo là, hôm nay gã lại mang theo một hộ vệ là Trùng tộc giống cái. Tuy rằng đây là một người đã hoàn toàn bị tẩy não, lại còn đã được ngụy trang thành bảo vệ của gia đình Murdoch, có thể phủi sạch quan hệ, nhưng e là lời nói dối "Trùng tộc giống cái khi hóa thành người không thể giấu được mắt kép" sẽ bị bóc trần ngày hôm nay.

Cái lời nói dối này là hắn thiết kế cho Trùng tộc giống cái.

Khi đó, Trùng tộc giống cái rất thích cái kiểu ngụy trang, thường xuyên đắc ý cười nhạo loài người Loại Địa Cầu ngu ngốc dễ lừa.

Kitano Hikari chẳng thèm để ý đến Trùng tộc giống cái bị hỏng lớp ngụy trang, nhưng gã không thích lời nói dối của mình bị người khác vạch trần.

Đặc biệt là, kẻ vạch trần lời nói dối này lại là Địch Kỳ Dã đã nhiều lần từ chối gã.

Kitano Hikari nhìn hắn - mặc dù không đứng ở trên đài cao, hắn vẫn là vị thượng tướng đứng từ trên cao nhìn xuống đó.

Nhân loại nguyên thủy duy nhất trong toàn bộ vũ trụ này.

Đúng là một cơ thể mẹ thích hợp - ngay cả ngoại hình cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của Kitano Hikari. Đám sói ngu ngốc đó chẳng làm được cái gì đúng bao giờ, thế mà cuối cùng vẫn làm được một thứ duy nhất đúng.

Kitano Hikari thỏa sức tưởng tượng xem có thể cải tạo cơ thể của Địch Kỳ Dã như thế nào. Tất nhiên, trước tiên gã phải thử nghiệm thành công trên các vật thí nghiệm phù hợp, sau đó mới có thể động dao với Địch Kỳ Dã. Một vật thí nghiệm quý giá như vậy tuyệt đối không thể bị lãng phí được.

Có lẽ trước hết nên tạo ra vài trăm bản sao đã...

Nghĩ đến đây, Kitano Hikari lập tức kích động - mấy trăm bản sao Địch Kỳ Dã cho gã tự do sử dụng!

Gã hoàn toàn không để ý tới việc trong hội trường chỉ còn mỗi một mình gã và Trùng tộc giống cái kia.

Thủ tướng vẫn kiên trì ở lại hoàn toàn khiếp sợ, "Kitano Hikari sensei, ngài, ngài..."

Khi kết quả kiểm tra gene của Trùng tộc giống cái kia được báo cáo, ánh mắt khiếp sợ của Thủ tướng lại chuyển đến trên người ả, "Ngươi thế mà lại là Trùng tộc giống cái, Trùng tộc giống cái..."

Địch Kỳ Dã mất kiên nhẫn, "Thủ tướng, ngài nói lắp à?"

Thủ tướng tức giận đến mức thở phì phò, trừng mắt nhìn hắn.

Kitano Hikari áy náy cười. Bắt đầu đến màn biểu diễn của gã rồi.

Bằng một giọng điệu u sầu, kẻ đẹp đến phi thực tế này bắt đầu kể một câu chuyện xưa về một nhà khoa học bị áp bức nhưng vẫn say mê nghiên cứu.

Thủ tướng là tên cáo già xảo quyệt, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng mà, đây lại là một câu chuyện xưa rất hay, nên ông ta cảm thấy rất may vì hội trường này có camera theo dõi - bời vì, dựa vào câu chuyện này, bọn họ vẫn có thể có gì đó để níu kéo được.

Địch Kỳ Dã không có ý kiến gì, chỉ ra lệnh, "Bắt lại."

Thủ tướng kịch liệt phản đối, "Tiên phong doanh không có quyền bắt Kitano Hikari sensei!"

Địch Kỳ Dã kiên định đáp, "Trùng tộc là kẻ thù của chúng ta."

Thủ tướng phản bác, "Nhưng Kitano Hikari sensei là ân nhân của chúng ta! Ta tuyệt đối không cho cậu quyền tự ý bắt giữ!"

Ông ta dừng một chút, sau đó, để cường điệu, ông ta thậm chí còn nói, "Trừ phi cậu bước qua xác ta!"

Địch Kỳ Dã gật đầu, "Tôi hiểu."

Hắn liếc mắt một cái, Đại tá Lilith và Đại tá Đỗ Đằng bèn đến hai bên trái phải của Thủ tướng. Bốn binh lính đi tới trước, trói Kitano Hikari và Trùng tộc giống cái kia lại, sau đó, trong tiếng chửi không phục của Thủ tướng, mang bọn họ ra ngoài.

Chưa đi được ra khỏi hội trường, Trùng tộc giống cái kia đã nổ tung. Hai binh lính đem nó đi kêu một tiếng đau đớn, ngã xuống đất, cả người máu me thịt vụn be bét.

Địch Kỳ Dã nghiêm mặt, bước về phía trước, "Sao thế?"

Tuy không thể không kêu đau, hai binh lính vẫn ngắn gọn trả lời rõ ràng, "Không có gì ạ. Lỗ tai."

Có vẻ như màng nhĩ đã bị thương bởi tiếng nổ, nhưng cơ thể của họ không bị thương nặng.

Địch Kỳ Dã lại liếc mắt, ý bảo đưa bọn họ đi sơ cứu, sau đó xoay người nhìn Thủ tướng, "Như ngài thấy đấy, Trùng tộc rất nguy hiểm."

Trong lòng Thủ tướng rõ ràng, nhưng vì lợi ích, ông ta vẫn tỏ vẻ chính trực, nói, "Mặc dù thế nào, chúng ta cũng không thể đối xử với Kitano Hikari sensei như vậy được. Cậu cũng phải trả giá cho hành vi vượt quyền ngày hôm nay! Ta chỉ nói thế thôi, Địch thượng tướng, cậu tự giải quyết cho tốt!"

Địch Kỳ Dã gật đầu có lệ một cái, rút khỏi Hội đồng Liên minh nhanh như khi hắn đến.

Trước khi Kitano Hikari thậm chí còn được ngồi trong phòng thẩm vấn của Tiên phong doanh, tin tức về việc Địch thượng tướng chà đạp lên công ước Liên minh, tàn bạo bắt giữ Kitano Hikari đã được mọi người sôi nổi tranh luận trên diễn đàn Starnet. Mười lăm phút sau, những người trong cuộc đã công bố một đoạn video giám sát của Hội đồng Liên minh.

Một tiếng sau, một bài đăng xuất hiện trên trang web chính thức của Hội đồng Liên minh Loài người.

"Đơn trưng cầu dân ý về việc trả lại tự do cho ân nhân của Loại Địa Cầu - Kitano Hikari"

Tuy rằng Kitano Hikari không biết mọi chuyện bên ngoài diễn ra thế nào, gã vẫn có thể đại khái đoán được Thủ tướng đã làm gì.

Vậy nên, đối mặt với Địch Kỳ Dã tự mình thẩm vấn, hắn chỉ nhiệt tình hứng thú hỏi, "Anh thích động vật gì? Cánh thì sao? Có thích cánh không?"

Editor xin phép khóc một chút: chương này gần 6k chữ ;-; thỉnh thoảng tác giả hứng lên là số chương lại tăng đột biến ;-;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play