Giọt nước mắt to bằng hạt đậu cứ "tí tách tí tách" rơi trên mặt đất, trong chốc lát đã tích tụ thành một vũng nước.
A Lỗi vẫn đang khóc, vừa khóc vừa tố cáo với Yến Lâu, đối tượng tố cáo bao gồm những đồng nghiệp bị nó biến thành động vật, còn có những người chơi thỉnh thoảng bị vạ lây.
Lúc đầu những đồng nghiệp lo sợ năng lực khủng bố biến người thành động vật và ngoại hình khủng long dữ tợn của nó nên ai cũng tránh nó.
Nhưng A Lỗi biến thành khủng long thì vẫn là A Lỗi, nó vẫn là một kẻ nhát gan như cũ.
Mặc dù người chơi vào trong phó bản đều sợ hãi khủng long nhưng có game sinh tồn ở phía sau thúc ép, bọn họ luôn sẽ có người can đảm phản kháng. Một khi có người phản kháng, ngoại hình khủng long mang lại lực uy hiếp cho A Lỗi sẽ dễ dàng bị phá vỡ, nó căn bản không dám đối đầu với bất cứ ai, mặc dù ưu thế của nó rất lớn nhưng khi bị công kích thì nó cũng chỉ biết chạy trốn.
Bị những người chơi giày vò đến chết một lần, hai lần, lâu dần, những đồng nghiệp bị biến thành động vật nhận ra được chân tướng, A Lỗi vẫn là đối tượng bị bọn nó áp bức.
Vì vậy đám động vật bắt đầu phản kháng, bọn nó đàn áp và xua đuổi A Lỗi, đuổi nó đến nhà xưởng ở rìa nhà máy và nhốt lại.
A Lỗi với tư cách là trung tâm của phó bản nhưng lại mất đi quyền kiểm soát đối với phó bản. Đó chính là nguyên nhân phó bản xuất hiện bất thường.
Nghe A Lỗi khóc hu hu kể lể, Yến Lâu bị giọng nói lớn của nó làm cho tai đau đớn, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nó mà càng đau đầu hơn.
Cậu thật sự không ngờ một boss phó bản lại có thể sợ hãi đến nhường này, đám động vật đáng lẽ phải do nó kiểm soát nhưng kết quả nó lại bị người khác xua đuổi. Nếu như không phải phó bản lấy A Lỗi làm trung tâm thì đám động vật kia sớm đã tạo phản thành công rồi.
Căn cứ vào thực lực mà nói, A Lỗi muốn kiểm soát phó bản này thì không có bất cứ vấn đề gì, nguyên nhân căn bản khiến nó mất đi quyền kiểm soát là do tính cách của nó quá nhu nhược và quá nhút nhát.
Chết đi một lần cũng không thể thay đổi hoàn toàn một con người, bởi vì sự dũng cảm và phẫn uất mà cái chết đem lại e rằng trong lúc nó biến người khác thành động vật đã dùng hết rồi.
Game có vấn đề cậu có thể sửa, búp bê có yêu cầu cậu đều tận lực mà đáp ứng nhưng tính cách của một người rất khó thay đổi, cho dù Yến Lâu có tự tin đến mấy thì cũng không nhịn được mà phiền muộn.
A Lỗi mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất, thân thể to lớn cuộn tròn lại, chiếc đầu lớn buồn bã đặt trên mặt đất, cả người đều lộ ra vẻ bất lực.
"Cậu là một con khủng long, vì sao lại phải sợ thỏ với gà rừng chứ?" Yến Lâu ngồi xổm trước chiếc đầu lớn, tận tình khuyên nhủ, "Cậu hoàn toàn có thể một cước đạp chết bọn nó, nhắm mắt vào là có thể làm được. Phải tin tưởng thực lực của bản thân, mẹ của cậu không phải đã từng nói rồi sao? Khủng long là sinh vật đứng đầu của chuỗi thức ăn, bây giờ cậu là một con khủng long, một kẻ săn mồi mạnh mẽ, những thứ khác đều là thức ăn của cậu."
"Nhưng bọn họ rất hung dữ..." A Lỗi lẩm bẩm.
Khóe miệng của Yến Lâu giật giật, "Cậu có thể hung dữ lại mà."
A Lỗi vội vàng lắc đầu, "Tôi không dám, tôi không đánh lại bọn họ. Hơn nữa, hơn nữa đánh người là không tốt, mẹ từng nói không thể đánh người."
Bây giờ thì lại nhớ những gì mẹ nói, nhưng mẹ cậu còn nói những thứ khác mà, sao cậu lại không nhớ được vậy?
Yến Lâu nói: "Nhưng nếu như cậu không đánh bọn nó thì bọn nó sẽ ức hiếp cậu."
A Lỗi lại khóc nức nở, "Bọn họ ức hiếp tôi, chủ tiệm quản lý bọn họ đi!"
Như vậy thì dcm quản thế nào được?
Yến Lâu không nói nên lời, đây là game sinh tồn, không phải là bạn nhỏ đến chơi nhà, đánh nhau cần phải nhờ cha mẹ can ngăn.
"Bọn nó ức hiếp cậu, thì cậu ức hiếp lại chứ! Gầm bọn nó, giẫm bọn nó, cắn bọn nó!"
A Lỗi rụt rè nói: "Nhưng mà bọn họ hung dữ lắm."
Yến Lâu hận rèn sắt không thành thép, "Cậu hung dữ lại!"
"Tôi không dám, hu hu hu."
Yến Lâu: "..."
Cuộc đối thoại rơi vào một vòng lặp vô tận, khuyên nhủ thất bại.
Yến Lâu cảm thấy mệt mỏi, còn mệt hơn cả việc đối mặt với một lũ cáo già gian xảo.
Cậu nhìn trời không nói nên lời, một lúc sau hỏi A Lỗi: "Cậu có năng lực biến người thành động vật phải không?"
A Lỗi gật đầu.
Yến Lâu chỉ vào Kill-7 và nói: "Vậy cậu tạm thời biến cậu ta thành khủng long và để cậu ta dạy cậu làm sao để chiến đấu!"
Kill-7 biến thành một con khủng long màu đen to hơn A Lỗi, móng vuốt khỏe hơn nó, ngay cả răng cũng sắc hơn nó, A Lỗi trông lại càng tiều tụy hơn.
Quả nhiên nó là một phế vật, hu hu hu hu.
Kill-7 cử động sơ qua một chút để thích ứng với thân thể mới, gật đầu với Yến Lâu và đứng trước mặt A Lỗi, há miệng.
"Gầm..!"
Tiếng gầm gừ vang vọng cả bầu trời, bên trong và bên ngoài nhà máy đột nhiên im ắng, không có chút âm thanh nào.
A Lỗi cuộn tròn lại, ngay cả đầu cũng dúi vào dưới bụng, cả người giống như một quả bóng, lăn vào trong góc run lẩy bẩy như bình thường.
Yến Lâu không nói lời nào tiến lên phía trước đá nó, "Cậu sợ gì chứ? Cậu cũng là bạo long, cậu ta lợi hại như vậy, cậu cũng có thể giống thế. Nào, gầm một tiếng, lấy lại khí thế của bạo long đi!"
A Lỗi: "Hu!"
Yến Lâu sai khiến Kill-7, "Gầm cậu ta."
Kill-7: "Gầm.."
A Lỗi: "Hu!"
Yến Lâu: "..."
Cậu thật sự không ngờ rằng một bạo long quyền thế lại có thể huhuhu.
Yên lặng một lát, Yến Lâu từ bỏ việc khiến nó dùng tiếng gầm kinh sợ, "Được rồi, dạy nó kỹ xảo săn bắn đi."
Kill-7 làm động tác đập chết, cắn xé. Động tác nào cũng đều tràn đầy lực uy hiếp, nếu có con vật nào đứng trước mặt nó thì phỏng chừng sẽ bị dọa đến nỗi nhũn chân.
A Lỗi chính là một thành viên bị dọa đến nỗi nhũn chân, nó run rẩy đi theo sau Kill-7 để học, một đôi chân thô to không ngừng run rẩy, chỉ một động tác đập chết cũng có thể khiến chân trái vấp chân phải ngã nhào, bốn chân giơ lên trời.
Yến Lâu không nhịn được mà bịt mắt, thực sự vô cùng thê thảm.
May mà Kill-7 là một người công cụ kỷ luật nghiêm minh, dù cho A Lỗi có sợ hãi thành dạng quỷ thì nó cũng tiếp tục dạy đâu vào đấy, nếu là người khác thì sớm đã quẳng gánh không làm nữa rồi.
Yến Lâu ngồi bên cạnh nhìn bọn họ thở dài, Kill-7 là một thầy giáo tốt, có thực lực mà lại có tính kiên nhẫn. Tuy nhiên học sinh này thực sự rất kém cỏi, dù dạy như thế nào thì vẫn một bộ dạng sợ hãi.
Đường Cát đưa đến một cốc cà phê nóng hổi và nói: "Đại nhân không cần gấp, sẽ có cách giải quyết thôi."
"Chỉ mong vậy."
Thực sự cậu không ôm hy vọng gì với A Lỗi, lãng phí thời gian trên người nó chi bằng cậu nghĩ nên làm thế nào để thay đổi cài đặt phó bản khiến khó bản này duy trì về sau còn hơn.
A Lỗi đang lắc đầu nguây nguẩy cắn xé không khí thì đột nhiên nhăn chiếc mũi, quay đầu nhìn về phía này, thứ gì mà thơm vậy.
Nhận thấy ánh mắt của nó, Yến Lâu ngẩng đầu nhìn qua.
Cổ của A Lỗi quay thành chín mươi độ, nhìn chằm chằm cà phê trong tay cậu, có thứ sáng óng ánh trên mép nó.
Yến Lâu đang hoài nghi thì liền nhìn thấy thứ sáng óng ánh kia càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát đã "tí tách" rơi xuống.
A Lỗi gật chiếc đầu lớn, vẻ mặt chờ mong và nói: "Đói, đã lâu rồi tôi chưa ăn gì."
Yến Lâu mỉm cười ấm áp: "Vậy, cậu muốn ăn không?"
"Muốn!"
Yến Lâu hài lòng gật đầu, "Rất tốt, chúng ta đi tìm thức ăn, đi thôi!"
A Lỗi vui sướng đi theo sau cậu, một đoàn người rời khỏi nhà xưởng u ám, đi tìm những động vật đang ẩn nấp.
Những đồng nghiệp lúc trước ức hiếp A Lỗi toàn bộ đều bị biến thành động vật, bọn nó đuổi A Lỗi đến nơi hẻo lánh nhất đằng sau nhà xưởng, quản lý nhà xưởng lại lần nữa trở thành bá chủ của nơi đây.
Đáng lẽ những ngày này vẫn được coi là thỏa mãn nhưng hôm nay bọn nó nghe thấy âm thanh vô cùng đáng sợ. Âm thanh đó khiến linh hồn bọn nó run cầm cập, đó là bản năng sợ hãi khắc sâu trong gen của bọn nó.
Bọn nó ý thức được có chuyện gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, dự cảm tai vạ đến nơi khiến bọn nó tập hợp lại, lo sợ không yên thảo luận biện pháp đối phó.
Gà trống nói: "Các người nghe thấy âm thanh kia chưa? Ai biết có chuyện gì xảy ra không?"
Con thỏ nói: "Không rõ nữa nhưng mà có chút giống khủng long, không phải là..."
Lợn nói: "Chẳng lẽ lại là kẻ ngốc kia? Nó đang làm trò gì vậy!"
Chuột nói: "Nếu thật sự là kẻ ngốc đó thì còn tốt, dù sao nó cũng không có đe dọa gì, chỉ sợ có thứ khác tới thôi."
Gà trống nói: "Chắc không phải đâu, ở đây có thể có thứ gì tới chứ?"
Hươu nói: "Tôi có chút không yên tâm, nếu không đi sang bên kia xem thế nào? Giữ lại kẻ ngốc luôn là một mối đe dọa."
Lợn nói: "Tôi cũng cảm thấy chúng ta vẫn nên nghĩ cách giải quyết kẻ ngốc kia đi."
Khi bọn nó đang sôi nổi thảo luận thì con chuột đột nhiên nhìn thấy bên phía cửa sổ có bóng đen vụt qua, nó vội vàng hét to: "Bên ngoài có thứ gì đó?"
Một bầy động vật cảnh giác nhìn sang, một chiếc đầu lớn màu xanh lá cây hiện ra.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Yến Lâu, A Lỗi làm ra vẻ hung ác tàn nhẫn nhe răng vào trong phòng, nhưng những động vật bên trong trong chốc lát đã thả lỏng.
"Là kẻ ngốc, tôi còn tưởng thật sự có thứ gì đó cơ..."
A Lỗi tủi thân thu lại chiếc đầu, cực kỳ sợ hãi nhìn Yến Lâu.
Yến Lâu đỡ trán, cả buổi chiều học tập không có lấy một chút hiệu quả nào, A Lỗi dù có giả vờ hung dữ thì cũng không thay đổi được ấn tượng nhu nhược, đám động vật căn bản không sợ nó.
Kill-7 xuyên qua cửa sổ liếc nhìn vào bên trong, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho đám động vật kinh sợ ngay tại chỗ, toàn thân cứng đờ.
Một đám đồ ăn vô dụng, không có sự uy hiếp.
Sau khi Kill-7 hoàn tất giám định thì thu đầu lại, tiếp tục giữ chức vệ sĩ ưu tú.
Nhìn thấy bóng đen đáng sợ bên ngoài cửa sổ rời đi, đám động vật dần dần thả lỏng thân thể, sau đó không hẹn mà từng con một đồng loạt bỏ chạy.
Bọn nó rất chắc chắn, quái vật lớn màu đen kia không giống với A Lỗi, nó rất đáng sợ! Mặc dù đối phương chỉ ở bên ngoài cửa sổ nhìn nhưng bọn nó lại cảm thấy lưỡi hái của tử thần đang gác ở trên cổ, lúc nào cũng có thể lấy mạng nhỏ của bọn nó.
Yến Lâu vẫy tay, trong chớp mắt tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong nhà xưởng này đã đóng lại. Đám động vật bị vây ở bên trong không có cách nào rời đi được.
Cậu chỉ vào con thỏ thịt nung núc đang nhảy ở xung quanh và nói với A Lỗi: "Nhìn con thỏ kia, cậu nghĩ đến điều gì?"
A Lỗi sợ hãi cúi thấp đầu, "Chị Quyên rất hung dữ, chị ta thường xuyên tuần tra trong nhà xưởng, nhìn thấy chúng tôi lén lút lười biếng thì sẽ mắng chửi và còn trừ tiền. Mỗi tháng tôi đều bị trừ mất nửa tháng tiền lương."
Yến Lâu: "... Cậu không phải đang đói sao? Một con thỏ béo như vậy đang nhảy ở trước mặt, cậu cũng không nghĩ đến ma lạt, thịt kho tàu, tương Hương hay thì là sao?"
A Lỗi lại bắt đầu chảy nước miếng nhưng nó nhìn con thỏ thì lập tức nghĩ lại phát sợ mà rụt đầu lại, sau đó thành thật lắc đầu, "Không, không có!"
Yến Lâu hận rèn sắt không thành thép và nói: "Cậu đừng nghĩ đến nó lúc trước là ai, bây giờ nó là một con thỏ, là thức ăn của cậu, nếu đói thì xông lên cắn chết nó!"
A Lỗi run lên, sau đó lấy can đảm nhìn vào bên trong nhưng rất nhanh lại sợ hãi ngồi xổm thành một cây nấm lớn.
"Không, không được, tôi không dám."
Yến Lâu hít một hơi thật sâu và đá vào mông nó, "Tôi không quan tâm cậu có dám hay không, nhanh lên! Lên! Giết chúng đi!"
"Hu."
Khủng long xanh lá cây lăn lông lốc vào trong nhà xưởng, nó rụt rè quay đầu lại nhìn Yến Lâu, Yến Lâu đáp lại bằng nụ cười lạnh lùng.
A Lỗi run rẩy, nghiến răng và nhắm mắt lao vào bên trong.
Những đồng nghiệp đã từng ức hiếp nó rất đáng sợ nhưng chủ cửa hàng dường như còn đáng sợ hơn!
Hu hu hu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT