Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nhìn Yến Hành Dục, Yến Hành Dục nghiêng nghiêng đầu, không rõ vì sao ánh mắt của hắn lại trở nên đáng sợ như vậy, giống như muốn ăn sạch y vậy.
Yến Hành Dục nghi hoặc gọi: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương hít sâu vào một hơi, giọng nói hơi khàn khàn: "Ngươi chắc chắn muốn học sao?"
"Học."
Kinh Hàn Chương thâm trầm nhìn y một lúc lâu, đột nhiên hừ mạnh một tiếng, hai tay khoanh lại quay đầu đi, nói: "Nhưng điện hạ của ngươi lại không muốn dạy đấy."
Yến Hành Dục: "..."
Sao lại giống như một đứa trẻ vậy?
Yến Hành Dục bật cười.
Kinh Hàn Chương vừa thẹn vừa giận, bản năng muốn chạy đi nhưng vẫn cố gắng chống lại, hắn không muốn giống bản thân của hai năm trước, một lời không hợp đã bị Yến Hành Dục dắt mũi đi theo.
Y lại không biết nhiều như mình! Sợ cái gì?
Kinh Hàn Chương hít thở thật sâu chuẩn bị tâm lý, mới ra vẻ lạnh nhạt, trong lòng mặc niệm nhiều lần, mới mơt miệng nói: "Thứ ngươi muốn học..."
Thứ ngươi muốn học, ta sợ ta dạy ngươi xong, phụ thân của ngươi sẽ cầm đao tới chém ta.
Lời Kinh Hàn Chương chuẩn bị tốt còn chưa kịp nói hết, thì Yến Hành Dục đang ngồi chống cằm ở một bên ăn mứt hoa quả đột nhiên cười nhìn hắn, thản nhiên hỏi: "Điện hạ, có phải trước khi đi Tây Bắc, ngài hôn trộm ta đúng không?"
Kinh Hàn Chương: "... Học, ta sợ ta... Hả? Hả hả?"
Hả hả hả?
Nụ cười giả dối trên mặt mà Kinh Hàn Chương cố nặn ra, bất ngờ không kịp đề phòng bị một câu nói nhẹ nhàng của Yến Hành Dục đánh nát trong chớp mắt, khiến hắn sợ đến mức suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Hắn gian nan giữ vững người, thẹn quá hoá giận gào thét: "Ngươi... Ta mới không có làm thế!"
Yến Hành Dục: "Nhưng..."
Kinh Hàn Chương sốt ruột vội vàng ngắt lời y: "Bản điện hạ nói không có chính là không có!!"
Đã lâu Kinh Hàn Chương đã không tự xưng "bản điện hạ" trước mặt Yến Hành Dục, lúc này đúng là bị doạ phát hoảng thật rồi.
Bàn tay của Thất điện hạ run rẩy, hắn nào có ngờ Yến Hành Dục bị bệnh thành vậy rồi mà vẫn còn ý thức đâu, nếu lúc ấy Yến Hành Dục biết hắn đang làm cái gì, thì hắn chắc chắn...
Yến Hành Dục nhìn có vẻ hơi thất vọng, y "À" một tiếng, mất tự nhiên nói: "Vậy chắc là do ta nằm mơ, xin lỗi, hiểu lầm điện hạ rồi."
Kinh Hàn Chương không thể nhìn nổi bộ dạng này của Yến Hành Dục, nhất thời càng luống cuống hơn, hắn khua tay múa chân hỏi: "Ta... Ta không phải, ngươi, ngươi buồn lắm sao? Muốn khóc à?"
Yến Hành Dục ngẩng đầu cho hắn nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ.
Kinh Hàn Chương thay đổi sắc mặt lập tức, trong nháy mắt biến sự bối rối thành nghiêm túc chính trực, hắn thành thật công đạo: "Hôn, còn hôn hai cái."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ngây ngốc nhìn hắn nửa ngày, lập tức vui vẻ cười thành tiếng.
Hai năm nay Yến Hành Dục cứ như một pho tượng gỗ được điêu khắc một cách tinh mỹ, tuy đẹp đẽ nhưng lại có tử khí trầm thấp. Nhưng từ sau khi Kinh Hàn Chương trở về, pho tượng gỗ được điêu khắc kia giống như cành khô gặp mùa xuân, từng chút từng chút nở hoa rực rỡ.
Yến Hành Dục duỗi tay cầm chặt tay Kinh Hàn Chương, con ngươi tràn ngập ánh sáng: "Trước đó ta có nói, nếu điện hạ thích ta thì thành thân với ta đi. Ngài hôn ta, là bởi vì thích ta sao?"
Mặt Kinh Hàn Chương nhăn nhó, hắn che mặt mình lại như một tiểu cô nương, cố gắng chống đỡ chút tôn nghiêm còn lại của Thất điện hạ uy phong đầy mình, đứng thẳng tắp ở đó như một cây cột, người đầy khí thế để sẵn sàng ra chiến trường giết địch.
"Ta không thích..."
Yến Hành Dục rũ mắt, lại chuẩn bị buồn bã.
"Ta không thích ngươi thì còn ai vào đây thích ngươi nữa?" Kinh Hàn Chương triệt để bỏ não ra mà nói chuyện, không thèm nghĩ tới lòng tự trọng hay cảm giác mất thể diện nữa, mặt không đổi sắc giống như một con rối.
Yến Hành Dục ngẫm nghĩ, phát hiện những lời này có nghĩa là thích, nhất thời trở nên vui vẻ hơn.
"Vậy điện hạ nguyện ý thành thân với ta sao?"
Kinh Hàn Chương đờ đẫn mà nói: "Thành thân, ngày mai lập tức cầu hôn luôn."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương sau khi nói xong, cũng bị chính mình làm cho sợ ngây người.
Hắn lập tức xua xua tay: "Không không không! Không phải như vậy"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục bị hắn xoay như chong chóng, có chút mê mang: "Rốt cuộc là thế nào vậy?"
Kinh Hàn Chương thấy dù sao cũng đã nói tới vậy rồi, nên không nhất thiết phải khẩu thị tâm phi nữa.
Hắn trừng mắt liếc nhìn Yến Hành Dục một cái, Yến Hành Dục càng nghi hoặc hơn, Kinh Hàn Chương đành phải quỳ gối một chân xuống bên cạnh Yến Hành Dục, duỗi tay cầm chặt tay y, vội ho khan một tiếng, chịu đựng sự ngượng ngùng, cứng nhắc nói: "Ta nảy sinh lòng ái mộ với ngươi, vậy còn ngươi thì sao? Yến Hành Dục, ngươi không thể bởi vì muốn được theo ta, mà bỏ qua bản tâm* của ngươi được."
*Bản tâm: được hiểu như là mong muốn thật sự của một người.
Đây là lần đầu tiên có người nói với y "Ngươi không thể bỏ qua bản tâm của mình", trên mặt Yến Hành Dục lại xuất hiện sự nghi hoặc không thể lý giải, y cứ như là lần đầu gặp phải loại tình huống như này, lẩm bẩm hỏi: "Bản tâm của ta? Quan trọng sao?"
Kinh Hàn Chương sửng sốt, kinh ngạc nhìn y.
Yến Hành Dục cử chỉ kỳ lạ mà rũ mắt xuống nhìn tay của mình, gần như là ủy khuất mà nhỏ giọng nói: "Chưa từng có ai bảo vậy với ta cả."
Những lời này cất chứa lượng thông tin quá lớn, Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã ngồi dưới đất, hắn bắt lấy tay Yến Hành Dục, lạnh lùng hỏi: "Có kẻ bắt ngươi làm việc mà ngươi không muốn sao? Ngươi nói cho ta biết! Điện hạ của ngươi giết hắn cho ngươi! Nếu ngươi không quan tâm tới bản tâm của mình, vậy ngươi sẽ là ngươi nữa sao?"
Yến Hành Dục dùng đôi mắt như sắp khóc mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương không biết trước đó y gặp phải những chuyện gì, đau lòng không nguôi, hắn thu lại lệ khí quanh người, tránh doạ đến y.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt y, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Không cần phải nghe theo người khác, ngươi chính là ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó."
Yến Hành Dục mê mang mà lặp lại: "Muốn làm cái gì, thì làm cái đó sao?"
"Tất nhiên." Kinh Hàn Chương nói, "Ngươi muốn đi đâu thì đi nơi đó, muốn thành thân cùng ai thì thành thân với người đó, dù là ta thì ta thích ngươi sẽ nhanh chóng kéo ngươi đi thành thân. Nếu ngươi không có loại tình cảm này với ta, cũng có thể dùng nỏ trong tay ngươi bắn một mũi tên giết ta luôn cũng được."
Rõ là Kinh Hàn Chương đang lấy ví dụ, nhưng Yến Hành Dục lại hoảng sợ, lập tức run tay tháo nỏ trên cổ tay xuống, giống như thấy quỷ mà ném nó sang một bên.
Kinh Hàn Chương thấy thế có chút dở khóc dở cười: "Ta chỉ nói là nếu thôi, ta sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì miễn cưỡng với ngươi, tình cảm của ta với ngươi không phải là gánh nặng của ngươi. Yến Hành Dục, ngươi hiểu được chứ?"
Yến Hành Dục nhìn hắn một lúc lâu, mới đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Điện hạ có thể dạy ta cách hôn ngài không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không thể nào mà tin được: "Hả?"
Yến Hành Dục lặp lại một lần nữa: "Dạy ta cách hôn ngài."
Kinh Hàn Chương: "..."
A Mãn ngồi bên ngoài canh cửa đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Kinh Hàn Chương ở trong phòng.
"Ta mới không dạy!"
A Mãn nghi hoặc, hai người này không phải mới gặp nhau sao, làm sao mà Thất điện hạ lại bị công tử chọc cho tức thành bộ dạng vậy rồi?
A Mãn ngồi xổm ở góc tường lắng nghe, muốn nghe xem công tử nhà hắn định làm thế nào để dỗ vị Thất điện hạ đang lên cơn thịnh nộ.
Nhưng kỳ lạ là, ngoại trừ tiếng rống giận vừa rôi, Thất điện hạ cứ như bị nghẹn lời vậy, không hé răng tí nào, ngược lại giọng nói của công tử nhà hắn cứ đứt quãng mà truyền tới, khiến người nghe không rõ đầu đuôi.
A Mãn không rõ lý do, đang muốn ngồi gần vào hơn một chút, thì lập tức thấy cách đó không xa là Yến Trầm Tích mặt đầy âm trầm dẫn theo một đám Kinh Chập Vệ lại đây.
Thân vệ mà Kinh Hàn Chương mang từ Tây Bắc về đều được an bài ở chỗ Yến Hành Dục để bảo vệ y, cho nên tất cả thị vệ bên ngoài đều là Kinh Chập Vệ do Hoàng Đế phái tới cho hắn.
Những Kinh Chập Vệ đó đi theo Yến Trầm Tích mấy năm, tất nhiên là phải phục tùng tuyệt đối với thống lĩnh, cho nên cũng không dám ngăn cản Yến Trầm Tích đi vào.
Không biết Yến Kích nói gì đó với Yến Trầm Tích, mà vị Yến Thống lĩnh luôn luôn trầm ổn lại nổi trận lôi đình, mặt mũi âm trầm mà đi tới, nhìn thấy A Mãn đáng thương vô cùng mà ngồi xổm bên ngoài, cả giận chất vấn: "Công tử nhà ngươi đâu? Bị Kinh Hàn Chương nhốt ở đâu rồi?!"
A Mãn có chút kinh ngạc, cái gì mà nhốt cơ? Yến Thống lĩnh có phải đã hiểu nhầm cái gì đó rồi không?
Hắn vội đứng lên, hỏi: "Yến thống lĩnh, công tử nhà ta không bị nhốt, có phải ngài hiểu nhầm gì rồi không?"
Yến Trầm Tích lạnh lùng liếc A Mãn một cái: "Ngươi bảo vệ Hành Dục như này sao?"
A Mãn biểu tình vô tội, tại sao lại trách hắn chứ? Tại sao khi Yến Hành Dục có chuyện, ai ai cũng trách hắn vậy?
Dưới ánh sáng ban ngày Yến Trầm Tích nhìn rõ cửa phòng "giam giữ", cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước lên bậc thang, khi chuẩn bị đi vào thì đột nhiên cửa phòng đang đóng chặt được mở ra từ bên trong.
Yến Hành Dục một thân bệnh tật đi ra, trên người khoác ngoại bào rộng lớn hơn y,lưng tựa cửa cười với Yến Trầm Tích.
"Huynh trưởng."
Lệ khí trên mặt Yến Trầm Tích cứng lại, sau đó lại như thủy triều mà nhanh chóng rút đi, hắn tận lực để làm cho mình có vẻ ôn hoà hơn, nhưng ngữ khí của hắn vẫn không khỏi có chút lạnh lùng.
"Ta đưa ngươi về phủ Thừa Tướng."
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta không muốn về phủ Thừa Tướng."
"Vậy cũng được." Yến Trầm Tích đi lên trước, đưa tay với y, nói, "Thế về phủ Tướng Quân với ta."
Yến Hành Dục nhìn tay hắn, lại lui về sau nửa bước, ẩn mình dưới bóng râm của mái hiên, nhìn chằm chằm vào mắt Yến Trầm Tích, nói rõng rạc: "Ta cũng không muốn đi phủ Tướng Quân."
Yến Trầm Tích cảm thấy sốt ruột: "Vậy ngươi có thể đi chỗ nào? Cứ thế ở lại phủ hoàng tử ư? Ngươi có biết bên ngoài đã nói ngươi thành gì rồi không?!"
Cái này Yến Hành Dục cũng không biết, y nghi hoặc hỏi: "Nói ta thành gì?"
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Trầm Tích cắn răng, giọng nói nghẹn ứ: "Nói ngươi..."
Kinh Hàn Chương nằm trên giường đạp đá chăn nửa ngày rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, hắn mặt không đổi sắc mà đi ra từ đằng sau Yến Hành Dục, đưa tay che lại hai tai Yến Hành Dục, điềm nhiên nói với Yến Trầm Tích: "Những lời như thế đừng nói trước mặt y, làm bẩn tai y."
Vừa rồi Kinh Hàn Chương suýt nữa là trở thành "tiên sinh giảng dạy", thì bị Yến Trầm Tích thình lình đánh gãy, hắn tức gần chết, ở trên giường cuồng nộ lăn lốc mấy vòng, y phục và tóc tai đều hỗn độn rối bời, cũng may hắn có dung mạo tuấn mỹ, nên trông không quá chật vật, ngược lại tăng thêm vài phần lười biếng.
Yến Trầm Tích nhìn thấy bộ dạng như vừa mới rời giường này của hắn, tức giận tới nỗi hai tay nắm chặt thành quyền, bỏ qua tôn ti lễ tiết, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi cũng đã dám làm như vậy rồi, như thế nào lại quan tâm xem y bị người bên ngoài nghị luận làm sao?!"
"Mặc họ bàn tán đi." Kinh Hàn Chương hờ hững nói: "Nếu bọn họ có mắng chửi, vậy là do bọn họ ngu xuẩn, liên quan gì tới Yến Hành Dục?"
Yến Trầm Tích gần như là nổi giận mà gằn giọng: "Kinh Hàn Chương——”
"Bản điện hạ đây." Kinh Hàn Chương "chậc" một cái, lãnh đạm nói, "Dám gọi thẳng kỳ danh của đương triều hoàng tử, Yến Thống lĩnh thật đúng là uy phong."
Yến Trầm Tích giận dữ trừng hắn, khuôn mặt không thường thể hiện hỉ nộ ái ố giờ đều là sự giận dữ hận không thể chém Kinh Hàn Chương một nhát.
A Mãn ở một bên nhìn xem toàn bộ, cảm thấy Thất điện hạ sau khi đi Tây Bắc hai năm đã trưởng thành không ít, nếu là hai năm trước, người phải tức giận đến đỏ mặt tía tai không chừng là Kinh Hàn Chương.
Thấy Yến Trầm Tích không nói gì nữa, Kinh Hàn Chương mới buông hai tay đang che tai nai con xuống.
Hai người bọn hắn nói gì Yến Hành Dục cũng không nghe rõ, y xoa xoa tai, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?"
Kinh Hàn Chương khoanh tay trước ngực, hừ cười: "Nói vài câu thân mật với huynh trưởng của ngươi thôi."
Yến Hành Dục: "..."
Thân mật?
Y thấy Yến Trầm Tích sắp tức điên rồi, còn "thân mật" ư?
Con ngươi Yến Trầm Tích nặng nề, hỏi một câu cuối cùng: "Yến Hành Dục, rốt cuộc ngươi có đi theo ta không?"
Trong nhất thời Kinh Hàn Chương cảm thấy không được thoải mái.
Lời nói này, sao mà kỳ quái vậy?
Yến Hành Dục vẫn nói câu kia: "Ta không đi đâu cả."
Yến Trầm Tích nhìn y một lúc lâu, không nói lời nào đã trực tiếp phất tay áo rời đi.
Kinh Hàn Chương nhìn bóng lưng của Yến Trầm Tích, ở đằng sau diễu võ dương oai mà tươi cười, hắn chỉ điểm một thân vệ, phân phó: "Ngươi, mau đuổi mấy tên Kinh Chập Vệ ở bên ngoài kia đi cho bản điện hạ. Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung, để bọn hắn làm hộ về ta sợ là sống không qua nổi đêm nay mất."
Thân vệ nhận lệnh tiến lên.
Kinh Hàn Chương quay đầu lại nói với Yến Hành Dục: "Vị phụ thân kia của ngươi đúng là sĩ diện mà, không tự đến mà đòi lại còn dùng Yến Trầm Tích mượn đao giết người..."
Hắn còn đang chưa lải nhải xong, thì Yến Hành Dục mắt lấp lánh ánh sáng lại kéo tay hắn, vui vẻ chạy vào trong phòng.
Kinh Hàn Chương bất ngờ không kịp đề phòng mà bị kéo đi, hắn cũng biết được Yến Hành Dục muốn làm gì, mặt đỏ bừng, thích mà còn ngại để Yến Hành Dục kéo đi. Vào trong phòng rồi, hắn còn tranh thủ lén đóng chặt cửa lại.
Yến Hành Dục kéo hắn đến bên cạnh giường, đưa tay kéo hết màn giường xuống giống như hai năm trước, che kín ánh sáng từ bên ngoài.
Trong một mảnh ám tối, Yến Hành Dục đỡ lấy bả vai của Kinh Hàn Chương, để hắn dựa vào gối mềm.
—— Vừa rồi hai người mới tiến hành đến bước này thì bị đánh gãy.
Trước đó Kinh Hàn Chương còn giống như cây cột thì bây giờ chỉ cần đẩy phát là gục, mơ mơ hồ hồ đã bị Yến Hành Dục đẩy xuống giường.
Yến Hành Dục nhìn tới nhìn lui, đến khi Kinh Hàn Chương đã tỉnh táo lại, nội tâm bắt đầu nổi lên sự ngượng ngùng, thì Yến Hành Dục mới "À" một tiếng mà tìm được vị trí thích hợp.
Hai tay Yến Hành Dục đặt trước ngực Kinh Hàn Chương, điều chỉnh vị trí tách hai chân ngồi ở trên phần dưới thắt lưng của Kinh Hàn Chương, y hơi hơi cúi người, hai đôi môi vừa vặn cọ xát nhau, vừa chạm đã tách rời.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục tìm vị trí thoải mái, mái tóc dài được buộc nửa rối tung mà rũ xuống, y tùy tay vuốt lên, tóc khẽ vắt vẻo trên phát quan, nửa rơi nửa không rơi, hỗn độn rối bời.
"Được rồi."
Nhiệt khí hô hấp của Yến Hành Dục phả cạnh cổ Kinh Hàn Chương, khiến hắn bất giác vươn tay ôm lấy eo Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương nhìn y, gian nan cất giọng hỏi: "Được, được cái gì?"
Yến Hành Dục nói: "Học được rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương dùng định lực của cả cuộc đời để cho bản thân không bị trầm luân bởi sắc đẹp, hắn ngửa đầu ra sau, lúng ra lúng túng nói: "Chờ đến sau này khi mà ngươi sẽ hiểu rõ cảm xúc của ngươi với ta không phải là ái mộ, ngươi sẽ hối hận vì những hành động ngày hôm nay."
Yến Hành Dục đang nhìn chằm chằm theo môi hắn, ánh mắt bị nhẹ nhàng bịt kín bởi một tầng hơi nước, ngay cả Kinh Hàn Chương nói gì cũng không để ý tới, chỉ ậm ừ nói: "Ừm."
Kinh Hàn Chương thấy y còn "Ừm" được, nhất thời cảm thấy bản thân là một kẻ đáng thương bị người khác đùa bỡn vậy, hắn tức giận hỏi: "Ngươi rốt cuộc có cảm giác gì với ra vậy? Trực tiếp nói ra đi, cho ta chết một cách thống khoái đi!"
Lúc này Yến Hành Dục mới hoàn hồn, kinh ngạc nói: "Chết? Điện hạ không chết."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương triệt để bất lực luôn.
Yến Hành Dục ngược lại còn rất nghiêm túc suy xét những gì Kinh Hàn Chương hỏi, y ngồi trên người Kinh Hàn Chương hoàn toàn không biết rằng Thất điện hạ đang bị dày vò giữa nước với lửa, suy nghĩ nửa ngày, mới nghiêm túc trả lời: "Điện hạ rời kinh được bảy trăm bảy mươi ba ngày."
Kinh Hàn Chương ngẩn ra, không hiểu vì sao y lại nói vậy.
Yến Hành Dục: "Bảy trăm ngày ta đều nhớ điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương như bị điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ không động đậy.
Một lúc lâu, Kinh Hàn Chương như bị bánh nhân thịt đập trúng mới gian nan hoàn hồn lại, hắn không biết chính mình muốn nói cái gì, chỉ biết làm theo bản tâm.
Bản tâm hắn ủy khuất mà hỏi: "Vậy bảy mươi ba ngày còn lại thì sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương phản ứng lại, hắn hận không thể chạm ngọc bản tâm của mình rồi bổ đôi ra.
Gần hai năm y đã luôn luôn nhớ đến mình, như vậy đã đủ để thấy phân lượng của mình trong lòng y rồi, thế nhưng lại còn muốn được một tấc thêm một trượng sao?
Kinh Hàn Chương đang đánh nhau với bản tâm của mình, chợt nghe thấy Yến Hành Dục nghiêm túc nói: "Đó là những ngày ta sinh bệnh. Mỗi lần khi ta mơ mơ màng màng không được tỉnh táo, thì trong mơ đều có điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là phun ra một phần hồn phách của mình rồi trực tiếp lên trời luôn.
Thất điện hạ run rẩy đưa tay khó khăn lắm mới kéo lại được phần hồn phách bay đi mất nhét lại vào người, mặt hắn đỏ rần, hoàn toàn không còn lo trước lo sau, cũng không còn rối rắm để dục vọng và lý trí của mình đánh nhau nữa.
Yến Hành Dục nói xong, còn đang nghiên cứu nên hôn hắn như nào, thì Kinh Hàn Chương đổi khách thành chủ, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng thon gầy của Yến Hành Dục, nghiêng người đặt y lên trên giường.
Yến Hành Dục bất ngờ không kịp đề phòng mà bị thay đổi vị trí, mở to mắt nhìn Kinh Hàn Chương ở bên trên.
Hai năm nay Kinh Hàn Chương đã cao lớn hơn không ít, hắn từ trên cao nhìn xuống y, khiến cho Yến Hành Dục trước nay chưa từng sơ hắn phải nảy sinh một cảm giác cùng loại với hoảng sợ và áp bức.
Trái tim y kinh hoàng, giống như bị tái phát bệnh tim vậy.
Nhưng không có cảm giác đau đớn khi phát bệnh, ngược lại khiến cả người y nóng lên, thái dương đều đang toát mồ hôi.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy lông mi y đang khẽ run, cứng người hỏi: "Làm sao vậy?"
Yến Hành Dục đưa tay ôm ngực, mờ mịt nói: "Hình như bệnh tim của ta lại tái phát rồi."
Trước đó Yến Hành Dục cũng đã từng nói như vậy với Kinh Hàn Chương, nhưng khi đó cả hai đều chưa thông suốt, cứ vậy coi động lòng thành bệnh tim.
Kinh Hàn Chương quan sát cẩn thận tỉ mỉ biểu tình của y, hầu kết giật giật, giọng nói khàn khàn hỏi y: "Vậy ngươi thấy đau không?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Không đau."
Kinh Hàn Chương nằm ở trên người y khẽ nở nụ cười, nói: "Không đau mới đúng."
Không đau thì không phải là do bệnh tim tái phát.
Yến Hành Dục động lòng với hắn.
Nhận thức này khiến Kinh Hàn Chương cảm thấy thoả mãn mà trước nay chưa từng có.
Kinh Hàn Chương đỡ một bên mặt của Yến Hành Dục, nói: "Nhắm mắt."
Yến Hành Dục nghe lời mà nhắm mắt lại.
Kinh Hàn Chương cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi lên đôi môi mềm mỏng của Yến Hành Dục.
⭐⭐⭐