Edit: phongsunuong.

Thân thủ hai người đều không tồi, rất nhanh đã cắt đuôi được đám người kia.

Kinh Hàn Chương trái lo phải nghĩ không biết nên đi đâu, không thể về phủ Thừa Tướng được, thân thủ Yến Trầm Tích rất lợi hại, nếu bị phát hiện, thì hai chân của Yến Hành Dục không thể che giấu được nữa.

Hắn sợ trời lạnh như này Yến Hành Dục sẽ bị bệnh, nên mang người tới phủ đệ của Đại hoàng tử.

Yến Hành Dục khoác áo khoác, mũ lông to rộng che đi nửa khuôn mặt, đi theo Kinh Hàn Chương tới phủ đệ xa lạ.

Đại hoàng tử hàng năm đều chinh chiến bên ngoài, hẳn là sẽ hồi kinh trước Tế Thiên đại điển, hạ nhân trong phủ đệ đang chiêng trống rùm beng cả lên mà thu thập phòng ở, hơn nửa đêm Thất hoàng tử đột nhiên tới phủ, đại tổng quản hoảng sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Hàn Chương nói: "Không có việc gì cả, bản điện hạ chỉ tới tá túc một đêm, không cần tới hầu hạ."

Nói xong, liền tóm lấy Yến Hành Dục kéo y tới sương phòng mà hắn thường ngủ lại trong phủ Đại hoàng tử.

Đại tổng quản muốn theo sau, nhưng sợ làm mất hưng trí của Thất điện hạ, nên chỉ đành nhìn hai người rời đi.

Kinh Hàn Chương và Đại hoàng tử là huynh đệ ruột thịt, tình cảm sâu đậm, mỗi khi hắn xuất cung đều tới tá túc ở phủ Đại hoàng tử, mọi người đều nhìn thấy nhưng không thể trách cứ.

Sương phòng bố trí rất tinh mỹ, hai người vừa mới tới không lâu là đã có hạ nhân lục tục tới đưa chậu than và nước ấm.

Kinh Hàn Chương cho người lui xuống, cho đến khi bốn phía vắng lặng, Yến Hành Dục mới nhẹ nhàng kéo mũ choàng xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt.

"Buổi tối uống thuốc chưa?" Kinh Hàn Chương vừa rửa tay vừa hỏi.

Yến Hành Dục thuận theo mà trả lời: "Uống rồi."

Kinh Hàn Chương thuận miệng lên tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ là sau khi rửa tay xong, chậm rì rì đi tới, cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục "Ưm" một tiếng, thân thể hơi ngửa về sau.

Hương vị thơm ngọt chậm rãi lan tỏa trong miệng.

"Nghỉ ngơi ở đây một đêm đi." Kinh Hàn Chương nói, "Ngày mai ta đưa ngươi về phủ Thừa Tướng."

Yến Hành Dục ngậm viên kẹo, hai má phồng lên một cục, y hàm hồ nói: "Không, không thể không chào thúc phụ mà đi được, Hành Dục còn muốn về phủ Tướng Quân."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng được mà nói: "Còn về đấy nữa à? Vậy điện hạ của ngươi thiên tân vạn khổ lao lực cứu ngươi ra ngoài, chỉ vì cho ngươi ăn một viên kẹo thôi sao?!"

Yến Hành Dục ngay lập tức đưa tay che miệng, mở to mắt nhìn hắn, như là sợ hắn bắt y phải nhổ kẹo ra.

Kinh Hàn Chương nghiến răng nghiến lợi, vươn tay nhéo nhéo má y: "Nói, nói ra."

Yến Hành Dục mới không được tự nhiên nói: "Thúc phụ đối đãi rất tốt với ta, ta không thể như vậy được."

Kinh Hàn Chương: "Điện hạ của ngươi không đối đãi tốt với ngươi hay sao?!"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Điện hạ đối với ta tốt nhất."

Lúc này Kinh Hàn Chương mới thu tay lại, không kiên nhẫn mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục.

Khuôn mặt y cũng quá mềm, hắn không hề dùng chút lực mà chỉ nhéo một cái, trên mặt y liền xuất hiện một vệt hồng.

Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không ngăn cản y, nói: "Đi ngủ trước, buổi sáng ngày mai ta đưa ngươi về."

Yến Hành Dục thấy hắn không so đo cũng không tức giận, con ngươi cong cong, gật đầu.

Chờ Yến Hành Dục ăn xong kẹo, Kinh Hàn Chương đã cởi xiêm y mà nằm tựa vào giường, giống như tính toán hôm nay tá túc trong này.

Yến Hành Dục sửng sốt một chút, hỏi: "Điện hạ, hôm nay Hành Dục ngủ ở đâu a?"

Kinh Hàn Chương đang suy ngẫm làm sao có thể dùng một luồng gió để tắt nến đi, nghe thế thuận miệng nói: "Ngủ trên mặt đất."

Yến Hành Dục cũng không có ủy khuất, gật đầu: "Nha, vâng."

Giống như thật sự sẽ ngủ trên mặt đất.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương thu tay lại, tức giận mà cười nói: "Đồ ngốc, bảo ngươi ngủ trên mặt đất thì ngươi ngủ trên mặt đất thật đấy à? Với cái thân thể kia của ngươi, nếu nằm đất cả đêm, thì sáng mai ta có thể trực tiếp sai người mang ngươi đi chôn được rồi."

Yến Hành Dục tò mò nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương nằm dịch vào bên trong một chút, chỉ cao khí ngang mà nói: "Đến, ngủ chỗ này."

Hai nam nhân ngủ trên một chiếc giường, nếu đổi thành người khác không chừng sẽ phải ra sức khước từ một phen, nhưng Yến Hành Dục căn bản không ý thức được cái đó, ngược lại có chút vui vẻ mà gật đầu một cái, bắt đầu đi tới bên giường.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngại ngùng.

Hắn giải thích: "Đại ca còn chưa trở về, ta không muốn lộng hành trong phủ của huynh ấy, hôm nay qua đêm ở đây trước đã, dù sao giường này cũng đủ rộng."

Yến Hành Dục đã theo chăn mà bò vào, lúc này chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, con ngươi phảng phất như lưu ly, lung linh rực rỡ nhìn hắn, bên trong không hề che giấu sự ỷ lại và tín nhiệm vào hắn.

"Vâng."

Thân thể Yến Hành Dục không tốt, tay chân đều lạnh lẽo, nếu không có túi sưởi thì thường như cả đêm nguyên một ổ chăn không ấm lên được, nhưng Kinh Hàn Chương lại hoàn toàn tương phản với y, nằm một cái là như một nguồn nhiệt ấm, sự ấm áp cứ thế mà cuồn cuộn tỏa ra xung quanh không ngừng.

Yến Hành Dục lần đầu tiên cảm thấy ổ chăn không phải là nhà giam lạnh như băng, mà là nhiệt ý ôn nhu ấm áp.

Y không tự giác mà dịch người về phía Kinh Hàn Chương, không tới một hồi đều sắp chui vào lồng ngực của Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương rất nhanh đã nhận ra, nghiêng đầu rầu rĩ nói: "Đừng tới gần ta quá, ta sợ cái nỏ trong tay ngươi hơn nửa đêm lại bị cướp cò, điện hạ của ngươi không muốn mơ mơ hồ hồ bị chết trên giường cùng nam nhân đâu."

Yến Hành Dục nghe hắn nói như thế, vội vàng gỡ nỏ trong tay xuống, đặt dưới chân giường, sau đó lại nằm về giường một lần nữa, thần tình đều là "Như vậy có thể nằm gần rồi sao?".

Kinh Hàn Chương: "..."

Cảm giác khuyết thiếu sự an toàn của Yến Hành Dục cơ hồ đã trở thành căn bệnh, cho dù lúc đi ngủ cũng phải mang theo nỏ, ai khuyên nhủ cũng không nghe, nhưng hiện tại y không cần suy nghĩ liền tháo nỏ xuống, mục đích chỉ là muốn lại gần với Kinh Hàn Chương hơn một chút.

Hơi thở xung quanh Yến Hành Dục mang theo hương vị của kẹo, tràn ngập giữa hai người bọn họ, khó hiểu mà lưu luyến.

"Ta có thể hỏi điện hạ một chuyện không?"

Yến Hành Dục ngay cả nỏ cũng đã cởi xuống rồi, nên Kinh Hàn Chương cũng có qua có lại, vươn tay đi tháo xích thao, "Hử?" một tiếng, lười biếng mà nói: "Hỏi."

Yến Hành Dục như đang nói chuyện phiếm, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ có muốn làm hoàng đế không a?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Động tác cởi xích thao của Kinh Hàn Chương chợt cứng lại, đờ đẫn nửa ngày, mới lạnh lùng nhìn y, nói: "Ngươi cũng biết một câu nói kia của ngươi, là đủ để cho toàn bộ phủ Thừa Tướng chết không tử tế không?"

Yến Hành Dục nói: "Ta biết."

Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Vậy ngươi còn dám hỏi?!"

Yến Hành Dục không biết những lời này của mình rốt cuộc có gì kỳ quái, nói: "Điện hạ muốn không?"

Kinh Hàn Chương bị y làm cho tức chết rồi: "Đây không phải vấn đề mà ta muốn hay không."

Hắn nhìn Yến Hành Dục đang thần tình đầy nghi hoặc, đành phải kiên nhẫn giải thích với y: "Tuy phụ hoàng có ý muốn lập thái tử từ sớm, nhưng ta vừa không phải là con trưởng, cũng vừa không phải là người có đức hạnh và tài năng, vậy nên sao có thể đến lượt ta ngồi vào ngôi vị hoàng đế này được? Không phải, Yến Hành Dục, ngươi ở trong Hàn Nhược Tự nhiều năm như vậy, không có ai dạy bảo ngươi cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao?"

Yến Hành Dục nói: "Ta chỉ như vậy với điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương bất lực mà tháo xích thao xuống, với việc Yến Hành Dục nói không lựa lời chỉ có thể thở dài một tiếng, hắn giận dữ nói: "Gia tộc mẫu phi của ta từng ở dưới trướng Nhiếp Chính Vương, trước khi ta được sinh ra, Thánh Thượng từng nảy sinh lòng nghi ngờ gia tộc mẫu phi ta cấu kết với Nhiếp Chính Vương mưu đồ làm phản. Tuy đã được trả lại sự trong sạch, nhưng Thánh Thượng vẫn kiêng kị như cũ."

Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ đưa tay túm lấy mép chăn, tiếp tục nghe Kinh Hàn Chương giải thích.

"Mấy năm trước Nhiếp Chính Vương tử trận, dòng dõi của Nhiếp Chính Vương cũng bị Thánh Thượng thanh trừ toàn bộ." Kinh Hàn Chương như đang nói về chuyện của người khác vậy, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên ngực Yến Hành Dục, thấp giọng nói, "Tiền triều hậu cung, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn*. Ở nơi đây, sớm đã chôn xuống mầm mống của sự hoài nghi, Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không cho đứa con của phi tử từng có lòng mưu nghịch làm hoàng đế, ngươi hiểu không?"

*Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắt xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại, các mắt xích khác đều tổn hại theo và ngược lại. Gần nghĩa với câu: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Trái tim của Yến Hành Dục đột ngột đập mạnh một chút.

"Cho nên ta và dại ca từ trước tới nay không ôm bất cứ hy vọng nào với vị trí chí tôn kia." Kinh Hàn Chương nói, "Đại ca của ta tài đức vẹn toàn, người người đều nói huynh ấy không làm Thái tử thì chẳng ai làm được, nhưng huynh ấy vẫn lựa chọn rời kinh đi biên cảnh để ăn cát."

"Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến phụ hoàng đánh mất kiêng kị."

Mà Kinh Hàn Chương, cũng nương theo việc bẩm sinh không giỏi văn chương, tận trung làm hết phận sự mà trở thành bao cỏ hoàng tử làm gì cũng sai.

Những mưu nghịch thác loạn năm đó, có trong sạch hay không thì cũng chỉ biết được một nửa chân tướng sự việc, hoàng đế một bên nghi ngờ mà khiến cho hai hoàng tử mất ý chí tranh giành vương vị, lại một bên cảm thấy nếu như trong sạch thì ông ta có thẹn với hai người họ.

Chính vì vậy, hoàng đế mới có thể dung túng Kinh Hàn Chương như thế, nhưng lại không cho hắn bất cứ hy vọng nào để tranh đoạt vị trí Thái tử.

Yến Hành Dục nghe xong, nửa ngày mới hỏi: "Vậy mẫu tộc của điện hạ trong sạch sao?"

Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi, nói thẳng sự thật: "Ta cũng không biết."

Nếu mẫu phi thật sự từng mưu nghịch thác loạn, việc này cũng không phải là việc mà Kinh Hàn Chương có thể biết.

"Nhưng nếu trong sạch thì sao?" Yến Hành Dục truy hỏi, "Chẳng lẽ điện hạ cam tâm làm một Vương gia nhàn tản cả đời lục đục vô vị sao?"

Kinh Hàn Chương mày càng nhăn càng chặt hơn: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Yến Hành Dục đưa tay đè lại bàn tay chưa kịp rút về của Kinh Hàn Chương còn đặt trên ngực y, ánh mắt có chút tỏa sáng: "Nếu điện hạ muốn làm hoàng đế, Hành Dục có thể vì ngài mà cống hiến toàn bộ sức lực."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương đờ đẫn nói: "Ngươi không phải muốn sống an ổn trong kinh thành thôi sao? Tranh giành vương vị chính là một vũng nước bẩn, ngươi vì sao lại muốn sa vào?"

Yến Hành Dục nói: "Vì ta muốn giúp điện hạ."

Kinh Hàn Chương triệt để bất lực: "Ngươi đừng có làm gì cả, bảo vệ thật tốt chính bản thân mình là đã giúp ta rồi—— Đừng nói hươu nói vượn nữa, hôm nay coi như ta chưa nghe thấy gì cả, sau này cũng đừng đề cập tới chuyện này nữa."

Yến Hành Dục: "Nhưng... Ưm."

Kinh Hàn Chương nhanh chóng che lại miệng y, ôm y vào lồng ngực mình, cắn răng nói: "Ngươi im miệng đi, ngày thường lá gan của ngươi y như nai vậy, sao tới trước mặt điện hạ của ngươi là có thể cả gan nói loạn hết lên thế? Nếu để người khác nghe thấy, thì ngươi đã bị tống vào nhà tù rồi!"

Yến Hành Dục: "Ưm?"

Kinh Hàn Chương: "Đừng lộn xộn nữa, mau đi ngủ, sáng mai còn đưa ngươi về."

Hắn nói xong, buông tay xuống nhắm mắt lại, mặc kệ y.

Yến Hành Dục cũng không giãy dụa, ngược lại còn chui rụt vào trong lòng Kinh Hàn Chương, y nhỏ giọng nói: "Ta có thể giúp điện hạ có được ngôi vị hoàng..."

Y còn chưa hứa hẹn xong, Kinh Hàn Chương đã bật mở mắt, uy hiếp y: "Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, thì xuống đất mà ngủ đi."

Yến Hành Dục lúc này mới không lên tiếng nữa.

Ở một chỗ lạ lẫm thế này, Yến Hành Dục hiếm khi mà ngủ yên ổn, vả lại cả đêm còn mơ về đêm Tiết Hoa Triêu năm đó.

Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Kinh Hàn Chương đánh thức Yến Hành Dục vẫn còn mơ màng ngủ, để đưa y về phủ Tướng Quân.

Yến Hành Dục ít khi ngủ say như thế, bị gọi mấy lần mới lật người, không biết nói lẩm bẩm gì đó, tiếp tục chôn mình trong ổ chăn, không tình nguyện tỉnh dậy.

Kinh Hàn Chương chụp lấy mặt y: "Yến Hành Dục? Mau dậy, chúng ta phải đi về."

Kinh Hàn Chương còn chưa bao giờ gọi người khác rời giường, đại khái là thấy rất mới lạ, nhìn bộ dạng buồn ngủ muốn mạng của Yến Hành Dục, nổi ý xấu, ngồi xổm ở mép giường gọi y dậy như gọi vong vậy.

"Yến Hành Dục."

"Yến Hành Lộc."

"Ngươi mau dậy a."

Lải nhải mãi, phiền muốn chết.

Rốt cuộc Yến Hành Dục cũng bị hắn làm cho mê mê hoặc hoặc mở mắt ra, y bị quấy nhiễu cũng không nổi giận, còn ngoan ngoãn mà gọi: "Ca ca."

Kinh Hàn Chương: "..."

May là trước đó Kinh Hàn Chương đã chịu qua đòn tất sát này, hắn gian nan kiềm nén khuôn mặt chuẩn bị biến sắc, cổ quái nói: "Rời giường."

Cả người Yến Hành Dục không còn khí lực, mệt mỏi mà nói: "Điện hạ, ta muốn giả bệnh."

Kinh Hàn Chương: "???"

Lần này Yến Hành Dục giả bệnh rất có lệ, chỉ ấn ngực một cái, sau đó không một động tác thừa mà gian nan vươn hai tay hướng về phía Kinh Hàn Chương.

"Muốn điện hạ ôm ta một chút."

Kinh Hàn Chương: "..."

Nghiện rồi à?!

⭐⭐⭐

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play