Edit: phongsunuong.

Bởi vì Ngư Tức bất thình lình "chữa bệnh", làm Yến Hành Dục cả đêm nay gặp ác mộng.

Trong mơ là một căn phòng u ám, nguồn sáng duy nhất là ngọn nến nhỏ cách đó không xa.

Một nữ tử xinh đẹp mặc tố y bưng chén thuốc trong tay, nhẹ nhàng dỗ dành y, thanh âm phảng phất như từ chân trời truyền tới: "Uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa."

Tiểu Hành Dục hai má ửng đỏ, phần da trên tay trên cổ đều bị gãi ra máu, y chớp mắt, thanh âm có chút khàn khàn: "Mẫu thân, Hành Dục không khó chịu. Không cần trách cứ ca ca kia, là tự con muốn ăn Phục Linh cao."

Yến phu nhân hơi giật mình, đột nhiên rơi lệ, nàng không nói chuyện, dỗ dành Yến Hành Dục uống xong thuốc.

Sau khi uống xong, Yến phu nhân mới ôn nhu hỏi: "Hành Dục muốn ăn mứt hoa quả không?"

Ánh mắt của Yến Hành Dục sáng lên, kéo tay áo Yến phu nhân làm nũng: "Muốn ăn, cảm ơn mẫu thân."

Yến phu nhân run rẩy đưa tay đút mứt hoa quả cho y.

Yến Hành Dục vui vẻ ăn mứt, đang chuẩn bị lên tiếng thì cảm giác được thân nương của y đột nhiên nhẹ nhàng ôm y vào lòng ngực.

Cái ôm kia vẫn ấm áp như cũ, mang theo mùi son phấn nhàn nhạt, Yến Hành Dục rất thích loại cảm giác khiến y an tâm này, ỷ lại mà cọ cọ trên vai nàng.

Đến khi, một bàn tay đột ngột bưng kín miệng và mũi y.

Đồng tử Yến Hành Dục mãnh liệt mở to.

Vòng tay của Yến phu nhân từ từ buộc chặt lại, từng chút từng chút ôm gắt gao thân thể gầy yếu của Yến Hành Dục vào trong lòng, bàn tay che miệng và mũi y càng dùng thêm sức, giống như muốn bóp chết y trong lòng ngực mình.

Yến Hành Dục giãy dụa kịch liệt hai cái, trong lúc vô ý làm xõa mái tóc của Yến phu nhân, một cây trâm cài tóc rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Cả người Yến phu nhân đều đang phát run, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi vì sao còn sống a? Ta van cầu ngươi nhanh chết đi!"

Tầm mắt Yến Hành Dục có chút mờ mịt, y có chút không hiểu mẫu thân đang nói gì, bên tai một trận ù ù, cơ hồ làm y không thở nổi.

Tiểu Hành Dục mê mê hoặc hoặc mà nghĩ: "Là do ta ăn mứt hoa quả rất đắt sao?"

Y giãy dụa cầm lấy tay áo mẫu thân, nghĩ muốn nói cho nàng nghe chính mình về sau sẽ không ăn mứt hoa quả nữa, nhưng tay lại không có chút sức lực nào cả, chỉ có thể từ từ cảm thụ hô hấp yếu dần.

Đến nay Yến Hành Dục vẫn không biết được, vì sao thân nương của y lại muốn giết y, sự sợ hãi khi cận kề cái chết cùng với mùi son phấn của nữ nhân khắc sâu trong tâm trí y, khiến y mỗi khi tới gần nữ nhân sẽ không tự giác mà hô hấp khó khăn, phảng phất như lại trải qua sự tuyệt vọng khi bị người bóp chết một lần nữa.

Trong mộng, nữ nhân mang theo mùi son phấn kia vẫn gắt gao ôm lấy y, không cho y bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.

Yến Hành Dục cảm thấy chỗ cổ tựa hồ có giọt lệ nóng, nhưng lại không dám xác nhận.

Trong cơn mơ màng, hình như có người đang vỗ về y.

Yến Hành Dục thở hổn hển một hơi, giật mình mở to mắt.

Bừng tỉnh từ trong ác mộng, hai mắt y thất thần, trên dưới toàn thân không dùng được chút sức lực nào, phảng phất như vẫn còn đắm chìm trong dư âm của cái ôm kéo tới địa ngục kia.

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng nâng người y lên, tiếp theo y rơi vào trong cái ôm tràn ngập khí tức của băng tuyết.

Con ngươi của Yến Hành Dục chậm rãi mở to.

Người nọ nhẹ nhàng ôm lấy y, đưa tay vỗ về sau lưng y, còn thì thầm cái gì đó bên tai y nữa, nhưng hai tai Yến Hành Dục đều đang ù ù căn bản không thể nghe rõ được, chờ tới khi trái tim không còn đập nhanh như trước nữa, y mới từ từ nghe rõ được.

"Nai con chạy đát đát, chạy tới ổ ngủ ngoan, gió táp mưa sa, cũng không sợ."

Yến Hành Dục: "..."

Y chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp vương một tầng hơi nước vừa vặn đối diện với Kinh Hàn Chương đang rũ mắt xuống.

Kinh Hàn Chương còn đang hát bài đồng dao kia, vừa cúi đầu xuống thì thấy Yến Hành Dục giống như tỉnh rồi, không biết như thế nào cả người đột nhiên cứng đờ lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Từ sau chuyện đó hồi còn nhỏ, Yến Hành Dục cực kỳ bài xích việc tiếp xúc gần gũi như thế với người khác, cho dù là quốc sư cũng không thể ôm y như thế lúc y tỉnh táo.

Yến Hành Dục nhẹ nhàng đưa tay kéo chặt vạt áo của Kinh Hàn Chương, lẩm bẩm nói: "Điện hạ..."

Mặt Kinh Hàn Chương đùng một cái đỏ bừng cả lên, lập tức đẩy Yến Hành Dục ra như ném củ khoai nóng bỏng tay đi, cả người cũng bứt ra lui về phía sau.

Yến Hành Dục không kịp đề phòng mà bị đẩy ra, suýt nữa bị ngã khỏi giường, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Cả người Kinh Hàn Chương có chút tay chân luống cuống, nhưng vẫn cố duy trì khí thế của điện hạ, hắn kiêu ngạo đã quen, thường sẽ dùng sự tức giận để che giấu sự xấu hổ, lúc này hắn nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi đừng có mà hiểu lầm! Bản, bản điện hạ không có sở thích đoạn tụ!"

Yến Hành Dục nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt rất hoang mang.

"Ta chỉ là..." Kinh Hàn Chương một bên tức giận một bên ấp úng, "Ta thấy ngươi giống như đang bị ác mộng, vẫn cứ luôn giãy dụa, ta ta ta... Khi ta bị ác mộng, mẫu phi đều an ủi ta như vậy, ta..."

Bị Yến Hành Dục nhìn như thế hắn có chút khó hiểu mà thấy mất thể diện, hắn phát hiện rằng dù mình có giải thích như thế nào đi nữa cũng không tránh được hiềm nghi là đang chiếm tiện nghi của người ta, chỉ có thể cáo trạng trước, nóng nảy nói: "Là ngươi cố ý lôi kéo tay áo của ta! Một đại nam nhân như ngươi, kéo tay áo làm cái gì, sao lại giống như một tiểu cô nương vậy!?"

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ cho mình, hít sâu một hơi, có chút lo lắng: "Đúng, là ngươi, đều là ngươi sai, bản điện hạ không hề sai, một chút cũng không có sai."

Yến Hành Dục trầm mặc.

Kinh Hàn Chương "Hừ" mạnh một tiếng, tùy tay cầm lấy một bộ y phục bên cạnh ném lung tung tới bên người Yến Hành Dục, đỏ mặt hung ba ba nói: "Mau đứng lên, ta đưa ngươi ra ngoài."

Yến Hành Dục lung tung kéo y phục lên, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, có khả năng sau một lát nữa ta mới đứng dậy."

Kinh Hàn Chương ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Vì cái gì? Ngươi có chuyện gì sao?"

Yến Hành Dục nói: "Ngài kêu ta là tiểu cô nương, hiện tại ta muốn tức giận một lúc."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi giận ta?"

Yến Hành Dục gật đầu.

Kinh Hàn Chương nổi giận nói: "Ta là Thất điện hạ! Trên đời này chỉ có hoàng đế mới có thể giận ta! Ngươi..."

Yến Hành Dục bị hắn gào thét đến nhướng mày, yên lặng đưa tay ôm ngực.

Kinh Hàn Chương: "..."

Những câu chất vấn phẫn nộ của Kinh Hàn Chương chợt im bặt lại, suýt nữa bị nghẹn tới hộc ra một búng máu.

Kinh Hàn Chương tức muốn chết, không biết là tức với Yến Hành Dục hay với chính mình, hắn hít sâu mấy hơi, rồi mới không tự nhiên mà đi qua, nói: "Ngươi, ngươi đau tim sao?"

Yến Hành Dục nhẹ nhàng ôm ngực, lắc đầu nói: "Không đau, ta chỉ muốn giả bệnh, khiến điện hạ lại ôm ta một chút nữa."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không thể tin nổi mà trừng y, đôi môi run rẩy gian nan nói: "Ngươi biết ngươi vừa nói những gì sao?"

Yến Hành Dục rất ít khi sẽ cố ý nói dối, dù đang giả bệnh cũng sẽ nói thẳng: "Ta biết."

Kinh Hàn Chương cả giận nói: "Ngươi biết mà còn dám giả bệnh ngay trước mặt ta?!"

Yến Hành Dục nhìn trộm hắn một cái, lại rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn điện hạ lại ôm ta một lần nữa."

Kinh Hàn Chương từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào như Yến Hành Dục cả, rõ ràng có thể ngoan độc đến giết người không chớp mắt, nhưng ngày thường đều là bộ dáng vô hại đến cực hạn, dù là giả bệnh để được ôm một cái mà y mắt cũng không chớp mà nói thẳng ra.

Không... Không biết e lệ sao?!

Kinh Hàn Chương vừa thẹn vừa giận, trực tiếp xuôi tay bước đi, để lại một câu: "Bản điện hạ lại không có lòng tốt như vậy, ngươi tự ôm chính mình đi."

Cũng không phải là đoạn tụ, ôm cái gì mà ôm?!

Yến Hành Dục ngồi trên giường, có chút giật mình mà nhìn tấm rèm che bị vứt đến loạn thất bát tao ở bên cạnh, lúc lâu cũng không động đậy.

Y rũ đôi mắt có chút ảm đạm xuống, nhẹ nhàng xoa trái tim đang đau âm ỉ vì ác mộng.

Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Ta đau quen rồi, ta không đau. Không cần hắn ôm cũng có thể..."

Y còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy có người đang hấp tấp xốc màn trúc lên đi vào đây.

Yến Hành Dục còn đang tự an ủi mình thì bị giật mình ngẩng đầu lên, thấy Kinh Hàn Chương cả mặt đỏ bừng mà xông tới, hùng hùng hổ hổ mà ôm chầm y.

Yến Hành Dục ngẩn ngơ.

Vừa rồi Kinh Hàn Chương ở bên ngoài cuồng nộ đá tuyết vài cước, cả người đều là hơi lạnh từ băng tuyết, trái tim trong lồng ngực hắn đang đập cực nhanh, nhưng trên mặt còn làm bộ như không kiên nhẫn, nhỏ giọng rầm rì: "Chỉ một chút thôi, ôm một chút ngươi liền nguôi giận, nói rồi đấy."

Yến Hành Dục giật mình nửa ngày, mới nhẹ nhàng gật đầu, giống như là tham lam mà ngửi mùi hương kia, mùi son phấn vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí khiến y sợ hãi thế nhưng lại lặng yên không tiếng động mà biến mất.

Yến Hành Dục cũng không có nhiều yêu cầu, nói ôm một chút chính là một chút, rất nhanh liền rời khỏi cái ôm của Kinh Hàn Chương, nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Đa tạ điện hạ."

Kinh Hàn Chương nhanh chóng buông y ra, lúc này hắn không dám đẩy nữa, đối xử cẩn thận như y là bình sứ vậy, nhìn chằm chằm vào ánh mắt y, hung ba ba mà nói: "Điện hạ của ngươi không phải là đoạn tụ, nhớ rõ sao? Ta chỉ là không muốn ngươi vì tức giận mà chậm trễ thì giờ."

Hắn suy nghĩ, rồi bỏ thêm một câu không có chút khí thế nào: "Hừ!"

Yến Hành Dục gật đầu: "Nhớ rõ."

Sau đó y lại tò mò hỏi lại: "Đoạn tụ là gì vậy?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không thể tin nổi mà trừng y, nếu không phải trong mắt của Yến Hành Dục đều là sự nghi hoặc thì hắn còn cho rằng y đang cố ý nhục nhã mình.

Hắn cổ quái hỏi: "Ngươi không biết?"

Yến Hành Dục lắc đầu.

Kinh Hàn Chương không tin: "Không phải ngươi đã đọc rất nhiều sách sao, bác học đa tài học phú ngũ xa?"

Yến Hành Dục kinh ngạc nhìn hắn: "Trong sách có ghi lại những thứ như thế sao?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Tuổi Yến Hành Dục còn nhỏ, lại ở trong chùa nhiều năm như thế, căn bản là sẽ không có cơ hội tiếp xúc với cái này, mà sách y đọc đều do quốc sư cố ý chọn lựa, tất nhiên sẽ không để y đọc những thứ kỳ quái.

Y còn tưởng rằng đây là kiến thức đặc biệt chỉ kinh thành mới có, nói: "Ta có thể học."

Kinh Hàn Chương: "???"

Học cái gì cơ? Đoạn tụ hả?!

Kinh Hàn Chương hỗn độn trong gió, nói: "Không, không có gì cả, đừng học."

Yến Hành Dục tràn đầy nghi hoặc.

Trước kia lúc y hỏi Yến Vi Minh "thanh lâu" là gì, Yến Vi Minh cũng có phản ứng như này.

Là thứ gì đó kỳ quái sao?

Yến Hành Dục tự hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định sẽ bảo A Mãn mua mấy cuốn sách về hai thứ này, trở về học thêm.

Y thay y phục trước mặt Kinh Hàn Chương, Kinh Hàn Chương trong lúc vô ý nhìn lướt qua, lập tức nghiêng đầu đi, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi tại sao lại..."

Yến Hành Dục mặc y phục, nghi hoặc nhìn Kinh Hàn Chương.

Thất điện hạ hôm nay có vẻ rất dễ nổi nóng?

Rất nhanh, Yến Hành Dục phủ thêm áo khoác, y nâng cái lò sưởi nhỏ trong tay ngồi trên xe lăn, đang chuẩn bị ra ngoài thì A Mãn đã bưng một chén thuốc chạy tới đưa cho y.

Yến Hành Dục: "..."

Y còn tưởng rằng có thể kiếm cớ tránh thoát được chén thuốc sáng nay.

Yến Hành Dục không còn biện pháp, đành phải cau mày uống xong thuốc, lúc này mới được A Mãn đẩy ra ngoài.

Kinh Hàn Chương đang chờ ở bên ngoài.

Yến Hành Dục hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?"

Kinh Hàn Chương đã ở ngoài hóng gió lạnh được một lúc, hai má nóng bừng cũng hạ nhiệt, hai tay hắn khoanh lại trước ngực, hừ một tiếng rồi nói: "Không phải ta đã nói rồi hay sao, chính là muốn cho ngươi quang minh chính đại đi thăm dò phủ Nhiếp Chính Vương."

Yến Hành Dục nghiêng đầu một cái: "Hử?"

"Hôm qua ta đã nhờ phụ hoàng giao việc này cho ta đi tra xét." Kinh Hàn Chương cúi đầu nhìn Yến Hành Dục, giọng nói khó nén được sự đắc ý, "Nếu có thể tra rõ được sự việc này, ta có thể xuất cung xây phủ, sẽ không bị nhốt lại trong cung đọc sách cả ngày."

Yến Hành Dục vẫn như cũ mà cổ vũ hắn: "Điện hạ lợi hại."

"Ngươi cứ theo ta là được." Kinh Hàn Chương thập phần hưởng thụ nói, "Ta không biết được hết chữ, đặc biệt xin chỉ từ phụ hoàng, cho ngươi ở bên trợ giúp ta tra án."

Yến Hành Dục gật đầu: "Vâng."

Y không biết rốt cuộc hoàng đế đang đánh chủ ý gì, nhưng điều này cũng không cản trở việc y đi theo Kinh Hàn Chương.

Ba người ra khỏi phủ Thừa Tướng, xe ngựa xa hoa của Thất hoàng tử đang chờ ở cửa sau của phủ.

A Mãn nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, xe ngựa của ngài có lối cho xe lăn đi lên không?"

Kinh Hàn Chương hừ một tiếng: "Bản điện hạ lại không có xe lăn, cần cái đấy để làm gì?"

A Mãn: "Vậy công tử nhà ta..."

Kinh Hàn Chương "chậc" một cái, cúi đầu nói với Yến Hành Dục: "Ôm chặt ta."

Yến Hành Dục còn chưa kịp phản ứng, Kinh Hàn Chương đã đưa tay ôm lấy y, vạt áo tung bay, Yến Hành Dục vội vươn tay bám lấy bờ vai của hắn.

Kinh Hàn Chương ôm y, xoay người đi vào trong xe ngựa.

Yến Hành Dục: "..."

A Mãn: "..."

A Mãn cả kinh đến trợn mắt há mồm.

Kinh Hàn Chương vén rèm lên, nói với A Mãn: "Đem xe lăn cất ở đằng sau đi."

Nói xong, lại kéo rèm che xuống.

A Mãn sợ run nửa ngày, mới vội vàng cất xe lăn.

Trong xe ngựa, Yến Hành Dục ngồi dựa vào bên cửa sổ, đôi mắt tựa như hạt lưu ly mang theo chút nhu sắc nhìn chăm chú vào Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương ngồi vắt chân ở đối diện y, tùy tay lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong hộc tủ, thuận miệng hỏi: "Buổi sáng uống thuốc chưa?"

Yến Hành Dục gật đầu.

Kinh Hàn Chương mở nắp hộp, đưa cho Yến Hành Dục nhìn đủ loại mứt hoa quả bọc bởi một lớp đường trong hộp.

"Muốn ăn không?"

Bởi vì chuyện còn bé, Yến Hành Dục vẫn luôn có chút bài xích với mứt hoa quả, nhưng khi nhìn tới vẻ mặt khoe khang của Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục lại do dự một lát mới gật đầu: "Rất muốn ăn a."

Kinh Hàn Chương không nghe ra Yến Hành Dục là nói cho có lệ, đuôi mày đều nhướng cao lên, hắn ho khan một tiếng, đưa hộp cho y, cực kỳ hào phóng: "Vậy điện hạ của ngươi thưởng cho ngươi, tùy tiện ăn."

Yến Hành Dục nhận lấy: "Đa tạ điện hạ."

Kinh Hàn Chương đắc ý tới rung chân, lúc này xe ngựa có chút rung lắc, Thất điện hạ vén rèm giả bộ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng dư quang vẫn luôn lén nhìn Yến Hành Dục.

Giống như nhìn xem y có ăn mứt hoa quả mà mình đưa không vậy.

Yến Hành Dục: "..."

Sao cứ như một đứa trẻ vậy?

Yến Hành Dục đành phải cầm một miếng mứt đưa vào miệng.

Tầm mắt của Kinh Hàn Chương lập tức rời tới, sáng quắc mà nhìn y.

Yến Hành Dục ăn tới hai má đều hơi phồng lên, y hàm hồ nói: "Rất ngọt, cảm ơn điện hạ."

Thần sắc Kinh Hàn Chương tỏ ra vui mừng rất rõ ràng.

Yến Hành Dục: "..."

Xe ngựa đi được một khắc, rốt cuộc cũng lảo đảo quẹo vào một con hẻm, Yến Hành Dục lúc này mới kịp phản ứng, hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?"

Kinh Hàn Chương vén rèm lên: "Trước tới chỗ Kinh Chập Xử lấy hồ sơ từ Yến Trầm Tích."

Yến Hành Dục theo bức rèm nhìn ra bên ngoài.

Trong phút chốc xe ngựa dừng lại, Kinh Chập Xử ngay trước mắt.

Lúc Kinh Chập Vệ đến tìm thống lĩnh, Yến Trầm Tích đang thẩm vấn phạm nhân trong địa lao, nghe thấy Thất điện hạ tới, hắn mới không kiên nhẫn ném chiếc roi nhiễm máu xuống đất, lạnh lùng nói: "Ta đã nói với bệ hạ rồi, Thất điện hạ căn bản sẽ không tra được vị trí của tên đạo tặc kia, hà tất cứ phải gây sức ép lẫn nhau làm gì?"

Ngay cả Kinh Chập Vệ còn không tra ra được, chỉ là một vị hoàng tử bao cỏ không học vấn không nghề nghiệp, lấy bản lĩnh từ đâu ra để điều tra?

Trong mắt Yến Trầm Tích, Kinh Hàn Chương đây là đang cố tình gây sự.

Kinh Chập Vệ nói: "Nhưng điện hạ đã xin được khẩu dụ từ Thánh Thượng, nói là tới lấy hồ sơ."

Yến Trầm Tích cả người toàn lệ khí, cầm lấy khăn tay ở bên cạnh lau máu trên tay: "Cho hắn, dù sao hắn xem cũng không hiểu."

Kinh Chập Vệ cẩn thận hỏi: "Ngài không đi tiếp kiến sao?"

Đuôi mắt Yến Trầm Tích đều tỏa ra lãnh ý: "Ta làm gì có dư thừa thời gian đi tiếp kiến hắn? Cứ nói là ta không rảnh."

Kinh Chập Vệ đành phải cúi đầu tuân lệnh, nghĩ nghĩ, lại thần sai quỷ khiến bỏ thêm một câu: "Thừa Tướng công tử cũng tới."

Yến Trầm Tích đang lau máu trong kẽ tay thì khẽ dừng lại động tác, nhăn mày hỏi: "Hành... Yến Hành Dục?"

"Vâng, nói là tới trợ giúp điện hạ giải quyết việc bảo vật bị mất của phủ Nhiếp Chính Vương."

Yến Trầm Tích sửng sốt nửa ngày, mới ném khăn tay cho Kinh Chập Vệ, lạnh lùng nói: "Hồ nháo! Y nhúng tay vào việc này làm gì?!"

Nói xong liền nhanh chân bước ra ngoài.

Kinh Chập Vệ vội gọi: "Yến thống lĩnh? Yến tống lĩnh!"

Yến Trầm Tích không kiên nhẫn quay đầu lại: "Chuyện gì?"

Kinh Chập Vệ cổ quái hỏi: "Ngài muốn đi tiếp kiến Thất điện hạ sao?"

Vừa rồi ai mới bảo là không rảnh cơ?

Yến Trầm Tích lại hiểu sai ý của Kinh Chập Vệ, cúi đầu nhìn máu còn chưa lau sạch trên tay mình, cùng với vết máu thẫm màu trên vạt áo cực kỳ rõ ràng.

"Đúng." Yến Trầm Tích thấp giọng nói, "Không thể cứ để vậy mà đi được, y có bệnh tim, sẽ bị dọa tới mất."

Kinh Chập Vệ: "???"

Yến Trầm Tích xoay người đi thay y phục thường ngày.

Để lại Kinh Chập Vệ đang há hốc mồm đứng tại chỗ.

⭐⭐⭐

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play