Quan Bái cảm thấy sự lí giải của Lý Nãi Ấu về sạch sẽ nhẹ nhàng có thể có một sự sai lệch nhỏ.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc áo phông cỡ lớn rẻ tiền trên người thiếu niên, ánh mắt rơi vào bức vẽ graffiti hình rùa Squirtle, lần đầu tiên trong đời có cảm giác bất lực không nói nên lời.
“Cậu biết hôm nay là lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau livestream, đúng không?”
Quan Bái im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Với sự nổi tiếng lên đến hàng triệu, sẽ có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm chúng ta.”
Cậu bé đứng trước cửa lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Tôi biết mà.”
Lý Nãi Ấu nói: “Tôi đã làm theo tất cả hướng dẫn của anh nói hôm đó. Tôi còn đặc biệt mua quần áo mới nữa. Anh xem, trên này in Squirtle nè. Đó là pokemon yêu thích của tôi đó, nó rất dễ thương…”
Đầu Quan Bái lại bắt đầu nhức nhức.
Đối với bạn nhỏ khờ dại hồn nhiên như thế này anh cũng không còn cách nào khác, mấy lời hôm đó của anh đúng là đàn gảy tai trâu. Dù sao cũng là quyền ăn mặc của người khác, anh chẳng thể làm hơn.
Quan Bái mở cửa, ra hiệu cho Lý Nãi Ấu đi vào.
Lý Nãi Ấu lễ phép nói cảm ơn.
Từ khi chính thức kí hợp đồng vào ngày hôm đó cho đến bây giờ, Lý Nãi Ấu vẫn chưa hết vui vẻ. Cậu cảm giác như thể bản thân đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo và liều lĩnh.
Mặc dù có chút thấp thỏm, hai ngày nay Lý Nãi Ấu cũng không có phát sóng. Cậu nghe lời của Quan Bái, xem đi xem lại rất nhiều các video của các streamers khác, học được rất nhiều từ ngữ để livestream vô cùng chuyên nghiệp.
Lý Nãi Ấu cũng bí mật lấy tài khoản, mua tất cả các skin được bán trong cửa hàng trò chơi. Cậu không cảm thấy đau lòng, dù sao đây cũng là trò chơi nhà cậu làm ra, giống như bỏ tiền vào túi khác mà thôi.
Nhà của Quan Bái giống như những gì Lý Nãi Ấu đã tưởng tượng. Đó là một căn nhà sạch sẽ, sáng sủa với nội thất trang trí đơn giản, tiện nghi.
Lý Nãi Ấu thay đôi dép mà Quan Bái đưa cho mình.
Cậu rụt rè bước vào phòng khách. Lý Nãi Ấu cảm thấy xuất phát từ phép lịch sự, bản thân hẳn là nên khen cái gì đó cho nên cậu nhỏ giọng nói với Quan Bái: “Nhà của anh rất sạch sẽ.”
Quan Bái ngước mắt lên liếc Lý Nãi Ấu một cái, không nói gì cả, quay đầu vào phòng bếp.
Lý Nãi Ấu không mong đợi người ta trả lời, tò mò nhìn xung quanh tìm kiếm mèo con nhưng cuối cùng tầm mắt của cậu dừng lại ở một chiếc tủ thật cao.
Lý Nãi Ấu kết bạn với nhiều nhà thiết kế khi còn học đại học. Hầu hết bọn họ đều có sở thích sưu tập, nhưng bộ sưu tập ở nhà của họ thường là rượu cổ, tranh ảnh, v.v
Còn đây là lần đầu tiên Lý Nãi Ấu nhìn thấy có người sưu tầm những chiếc bình giữ nhiệt.
Không phải là đồ dùng tráng men hay những bức tranh quý giá, tủ chứa đầy những chiếc bình với nhiều màu sắc khác nhau. Trong đó ly giữ nhiệt chiếm tỷ lệ nhiều nhất, chiều cao kích thước không đồng đều chiếm đầy là một tủ, nhìn vô cùng đồ sộ.
“Ly trên tầng cao nhất là của khách. Cậu thích ly nào thì lấy một cái.”
Quan Bái vẫn quay lưng về phía Lý Nãi Ấu nhưng như thể anh đoán trước được chuyện gì đang diễn ra cho nên nói tiếp: “Đừng đụng vào mấy tầng dưới.”
Lý Nãi Ấu dừng lại, quay đầu, có chút không vui biện hộ: “Tôi không có đụng vào.”
Quan Bái từ chối cho ý kiến.
Bầu không khí trầm mặc phảng phất, Lý Nãi Ấu ngẩng mặt lên, cẩn thận lựa chọn hồi lâu, cuối cùng kiễng chân lên, cầm lấy một chiếc ly rất dễ thương ôm vào lòng.
Còn lý do tại sao Lý Nãi Ấu lại chọn nó thì là vì chiếc ly có một cái nắp hình tai mèo đi kèm.
Lý Nãi Ấu lê đôi dép loẹt xoẹt, ôm chiếc ly trong tay đi theo sau Quan Bái, nhỏ giọng hỏi: “Mèo con của anh đâu rồi?”
“Ban ngày ngủ, trốn rồi.”
Quan Bái lấy một túi trà lọc từ trong bình, nói thẳng thừng.
“Lúc nào nó dậy thì sẽ tự ra.”
Lý Nãi Ấu hơi thất vọng.
Cậu nhìn Quan Bái, sau đó nhìn chằm chằm vào làn hơi đang bốc lên từ đỉnh ấm đun nước, đột nhiên hỏi: “Hôm nay là của anh hay của tôi?”
Quan Bái sững sờ một lúc mới nhận ra Lý Nãi Ấu đang nói về quyền sở hữu phát sóng trực tiếp hôm nay.
“Hôm nay để tôi đi, dù sao cũng là lần đầu tiên.” Quan Bái nói, “Ngày mốt là của cậu.”
Lý Nãi Ấu dường như cũng rất tán thành việc phân chia như vậy, nói được.
Nước sôi rồi, Quan Bái đang định đóng nắp hộp trà thì một bàn tay vội vàng chìa ra, lôi ra một túi trà mới.
Ngay khi Lý Nãi Ấu đưa túi trà lên trước mũi để ngửi mùi thì bắt gặp ánh mắt của Quan Bái, cậu chớp chớp mắt, ngây ngô nói: “Anh đã hứa là bao ba bữa cơm cho tôi.”
“Bây giờ đã là buổi chiều, tôi mất hai bữa ăn rồi.” Lý Nãi Ấu phân tích một cách đàng hoàng.
Biểu cảm của Quan Bái không hề dao động, chỉ cụp mắt nói tùy cậu.
Lý Nãi Ấu vui vẻ làm theo Quan Bái, mở túi trà, cho vào ly rồi cẩn thận đạy nắp, sau đó vui vẻ đứng bên cạnh chờ nước sôi.
Hơi nước bốc lên trong không gian nhỏ, Quan Bái đột nhiên hỏi: “Phát phiếu giảm giá có nghĩa là gì?”
Lý Nãi Ấu ngây người một lúc mới nhận ra Quan Bái đang kiểm tra cậu.
“Phiếu chính là phiếu của Hắc Đào.”
Lý Nãi Ấu trả lời rõ ràng: “Phát phiếu có nghĩa là streamers yêu cầu khán giả tặng mình phần thưởng của Hắc Đào. Một phiếu của Hắc Đào có giá 10 tệ Hắc Đào, tương đương với 6 tệ tiền thật. Nếu là phiên bản trang web thì sẽ có discount…”
(*) Discount: giảm giá
Quan Bái dừng một chút.
Nước sôi, anh nhấc ấm lên, hỏi tiếp: “Nhiệm vụ có nghĩa là gì?”
“Mỗi streamers sẽ có một nhiệm vụ hằng tuần.”
Lý Nãi Ấu kiêu ngạo trả lời: “Có nghĩa là phần thưởng của người xem cần được phải tích lũy đến một giá trị nhất định, sau đó sau khi hoàn thành thành nhiệm vụ thì streamers sẽ nhận được quà của nền tảng… Ừ ừ…”
Quan Bái vẫn không nói gì.
Lý Nãi Ấu càng thêm phấn chấn.
“Các ông chủ chạm vào trái tim ở góc bên trên bên phải màn hình.. Nếu mọi người cảm thấy thao tác của streamers tốt như thế thì hãy tặng phiếu giảm giá nhé.”
Lý Nãi Ấu nhớ lại kiến thức mà cậu đã tích lũy được vào cuối tuần rồi, bắt chước giọng điệu của mấy streamers, có chút khó khăn nói theo: “Cảm ơn người xem đã tặng cho pháo hoa cho em gái nhỏ, người xem muốn nhìn người ta nhảy cái gì nào…”
Quan Bái: “…”
“Có vẻ cậu học thuộc rất giỏi.” Quan Bái nói.
“Tất nhiên.” Lý Nãi Ấu nói một cách tự hào: “Tôi đặc biệt…”
“Nhưng đừng nói như vậy.” Quan Bái ngắt lời cậu.
Lý Nãi Ấu sững sờ: “Cái gì…”
Quan Bái cao hơn Lý Nãi Ấu nửa cái đầu, Lý Nãi Ấu hơi ngẩng mặt lên là có thể thấy rõ mặt của Quan Bái.
Ngũ quan thâm thúy, xương quai hàm rõ ràng, không thể nghi ngờ đây là một gương mặt đẹp trai.
Chẳng qua vì ánh mắt của anh trai mặt ngầu không bao giờ tỏ ra hứng thú với cái gì cho nên nhìn có vẻ lười biếng, thờ ơ với mọi thứ.
Giống như những người bình thường sẽ dễ mềm lòng khi nhìn thấy những người như Lý Nãi Ấu nhưng Quan Bái thì không. Anh vẫn sẽ không hề thương tiếc mà đưa ra những yêu cầu của riêng mình.
“Cậu không cần phải học hỏi từ những người khác.” Quan Bái lặp lại, “Quê mùa lắm.”
Lý Nãi Ấu mơ hồ trợn mắt.
“Mặc dù mục tiêu cuối cùng là kiếm tiền nhưng tôi không muốn tìm một streamer nổi tiếng để ngồi cạnh như một người ăn xin.”
Quan Bái nhận lấy cái ly từ trong tay Lý Nãi Ấu: “Cậu vốn như thế nào cứ làm như vậy. Có người tặng quà thì cảm ơn, không có thì cứ thuận theo tự nhiên.”
Lý Nãi Ấu: “Nhưng nếu không đòi quà…”
“Tôi rất nổi tiếng, cũng không thiếu tiền.”
Quan Bái hơi dừng lại một chút, quay mặt đi, nói đơn giản: “Tôi có thể trả lương ngay cả khi không có ai thưởng cho cậu. Cho nên cậu không cần phải đòi quà. Hãy cứ là chính mình.”
Lý Nãi Ấu lại chớp mắt.
Túi trà trà xanh ngâm trong nước nóng xoay vòng dưới đáy ly, mùi thơm của trà phảng phất trong bếp, Lý Nãi Ấu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quan Bái một lúc.
Cậu phát hiện ra mặc dù khuôn mặt của anh trai mặt ngầu vẫn là bộ dáng bình thường thản nhiên như trước nhưng sau khi nói xong câu kia, anh ta giống như giấu đầu lòi đuôi mà hắng giọng một cái, mím chặt môi dưới, cằm cũng theo đó mà hơi cứng lại.
Đó là vẻ mặt có chút không được tự nhiên, giống như vì câu nói vừa rồi mà có chút… xấu hổ.
Lý Nãi Ấu ngẩn người.
Sau một lúc, cậu nghiêng đầu, lại lộ ra hai chiếc răng hổ, cười khach khách: “Đã biết, Rich ca ca.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT