Hai mắt Lý Nãi Ấu vô hồn, vừa xúc một thìa bánh cho vào trong miệng vừa vùi đầu uống từng ngụm rượu đế, im lìm không nói một tiếng ăn cả nửa tiếng đồng hồ.
Bão bình luận ai nấy đều choáng váng.
“Các anh em tôi ngu luôn rồi. Đây cũng cứng quá đó hả? Hóa ra người đẹp con lai ăn bánh ngọt phải phối cùng rượu ngũ lương à?”
“Nhưng mà cái này là đã là lượng cho phép rồi đúng không? Em trai có thể không biết độ cồn của rượu đế, tôi có chút hoảng hốt, một cái ly lớn này làm sao chịu nổi…”
Cũng may là Lý Nãi Ấu sau khi uống thêm mấy ngụm cuối cùng cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.
Cậu đặt cốc xuống, hơi ngả người ra sau, ngập ngừng nháy mắt.
“Khó uống quá đi.”
Lý Nãi Ấu có chút tủi thân, “Giống như là, như là cơm thiu… trộn với sơn mốc, rồi thêm một chút chút nước cỏ xanh…”
“…Tôi, tôi không uống được nữa.”
Lý Nãi Ấu nói ngắt quãng, lại nấc một cái, “Tôi đi nghỉ một lát đây, có được không…”
Thế là Lý Nãi Ấu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc.
Bão bình luận trên màn hình bay rất nhanh, Lý Nãi Ấu cảm giác trước mắt gì hình như có chút mơ hồ. Cậu híp mắt lại, giơ tay lên dụi dụi mắt, đầu óc hỗn loạn làm sao cũng không nhìn thấy đồ vật trước mắt.
Lý Nãi Ấu đã quên hiện tại mình đang ở đâu và đang làm gì.
“Bây giờ, bây giờ…mấy giờ rồi?”
Lý Nãi Ấu tự lẩm bẩm một mình rồi dựa sát vào màn hình. Sau khi nhìn thấy thời gian, cậu vui vẻ vỗ tay. “Mười hai giờ hai phút. Tuyệt quá. Chúc, chúc tôi sinh nhật vui vẻ!”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, bàn tay của Lý Nãi Ấu lại từ từ buông xuống.
Cậu chóng mặt ngồi một lúc, có vẻ như đang ngẩn người, lại giống như chỉ đang thả hồn đi đâu.
Một lúc sau, Lý Nãi Ấu lại nâng ly rượu trắng lên, uống ừng ực hai ngụm lớn trong ly, sau đó có vẻ rất vui vẻ nói: “Mặc dù chỉ có một mình… một mình tôi, nhưng mà, nhưng mà tôi rất vui nha!”
Bão bình luận trở nên điên cuồng.
“Xong rồi xong rồi đúng là say rồi. Quản phòng có ở đây không? Có ai liên lạc được với lão Quan hay anh Thiệu được không? Tôi thật sự lo lắng người này mà còn uống nữa thì xảy ra chuyện mất…”
“Thì ra hôm nay là sinh nhật của em trai sao? Em trai tốt thật đấy hu hu hu TAT. Rõ ràng là sinh nhật của mình nhưng trước khi Đêm Phong Vân kết thúc cũng không nói gì hết, chỉ nghiêm túc cùng mọi người xem trao giải, không muốn chia sẻ sức nóng của Bái hu hu hu ô ô ô…”
“Nhưng tôi cảm giác em trai hình như không có thật sự vui vẻ như vậy. Với lại rượu đế không phải uống như vậy đâu mau dừng lại đi a a a a a trái tim của mẹ sắp tan nát rồi…”
Thần trí của Lý Nãi Ấu đã hoàn toàn lộn xộn.
Cậu không kịp phản ứng xem mình đang ở đâu, chỉ ngơ ngác nhìn chiếc bánh trên bàn.
Lý Nãi Ấu luôn cảm giác giống như mình đang chờ người nào đó nhưng trong lúc nhất thời lại không thể đứng dậy nổi. Trong cảm giác mông lung, cậu cảm giác giống như quay trở về thời cấp Ba.
“Mọi người, hẹn gặp lại.”
Lý Nãi Ấu từ từ vẫy tay với màn hình, mơ hồ nói không rõ, “Đã mười hai giờ rồi, tôi, tôi phải đi học. Chốc nữa tôi sẽ có lớp sinh học của Mr. Benedict. Tôi, tôi ghét học sinh học lắm nhưng mà, nhưng mà trong phòng học sinh học có thể nhìn thấy rùa đen nhỏ…”
“Cho nên, cho nên tôi đi trước đây…”
Lý Nãi Ấu cong mắt, hoàn hoàn không nhìn thấy bão bình luận đầy bình luận nhắc nhở, chỉ là cười ngọt ngào vẫy tay với màn hình sau đó dứt khoát tắt livestream.
Lý Nãi Ấu sửng sốt nhìn màn hình tối đen trước mắt. Hồi lâu sau ánh mắt cậu rơi trên người Thúy Cúc đang cuộn mình ngủ say bên cạnh.
“Thổi Quýt, mày mày có nhìn thấy sách sinh học của tao đâu không…”
Lý Nãi Ấu lảo lảo vịn bàn đứng dậy, một lúc sau mới thì thào nói, “Hình như tao, tao không tìm thấy…”
–
Vào lúc mười giờ rưỡi tối theo giờ Trung Quốc, đồng thời là ba giờ rưỡi chiều theo giờ Luân Đôn, Quan Bái rời hội trường Đêm Phong Vân lên máy bay trở về thành phố U.
Anh thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo, cúp thì ở chỗ Thiệu Cát, phần lớn hành lý để trong khách sạn cho trợ lý thu dọn. Quan Bái chỉ đơn giản cầm theo giấy tờ tùy thân và những thứ cần thiết rồi trực tiếp lên máy báy.
Quan Bái biết mình hẳn là không đến kịp sinh nhật của Lý Nãi Ấu theo giờ Trung Quốc.
Nhưng anh nghĩ kỹ lại, người này vốn sinh ra ở nước Anh nên chỉ cần chuyến bay bay bình thường thì anh vẫn có thể dón được sinh nhật của Lý Nãi Ấu theo đúng nghĩa.
Quan Bái không thể không nói kỹ năng diễn xuất của Lý Nãi Ấu thật sự đã được cải thiện.
Nhưng từ cách người này đã tập luyện kéo đàn nhị cùng với khăn trải bàn đầy màu sắc và đồ trang trí được giao đến nhà, Quan Bái biết rất rõ Lý Nãi Ấu hẳn là cực kỳ để ý đế bữa tiệc sinh nhật này.
–Cho nên những gì Lý Nãi Ấu nói vài ngày trước “Em không sao đâu”, “Anh không cần lo lắng”, “Em đã mời Ryan đến dự” vân vân mây mây đều là nói nhảm. Một lời Quan Bái cũng không thèm tin.
Quan Bái rất ít khi hứa hẹn với người khác nhưng mà anh đã hứa với Lý Nãi Ấu sẽ cũng trải qua ngày sinh nhật cho nên anh sẽ không thất hứa.
Lúc Quan Bái về đến nhà bằng taxi đã là một giờ rưỡi sáng theo giờ Trung Quốc, nhưng chuyển sang giờ ở Luân Đôn thì vân là sáu giờ rưỡi tối ngày 27.
Quan Bái rất hài lòng.
Chẳng qua lúc mở cửa, anh vẫn còn chần chừ một chút – vì Quan Bái đoán chừng bây giờ chắc Lý Nãi Ấu đã đi ngủ, còn món quà anh đặt làm thì ngày mai mới được đưa đến.
Quan Bái còn đang cân nhắc nên đánh thức người này dậy rồi làm cho cậu một bát mì trường thọ hay là để cậu ngủ tiếp sáng sớm ngày mai cho cậu bất ngờ.
Kết quả là khi mở cửa ra, Quan Bái mới phát hiện điện trong phòng sáng như ban ngày, dường như tất cả bóng đèn trong nhà đều được bật lên.
Quan Bái ngập ngừng bước vào cửa, gọi Lý Nãi Ấu.
Không ai đáp lại, Quan Bái hơi nhíu mày. Anh vừa thay dép thì nghe thấy tiếng động lớn trong bếp sau đó thấy Thúy Cúc đang sợ chết khiếp lao ra từ phòng bếp.
Quan Bái: “….?”
Quan Bái bước nhanh đến phòng bếp. Anh đẩy cửa ra thấy cửa tủ lạnh mở toang, Lý Nãi Ấu đang ngồi thẫn thờ dưới đất, trên tay còn đang cầm một con ba ba đang bị đông cứng.
Con ba ba này này được Thiệu Cát mua cho Quan Bái nửa năm trước. Lúc đó Thiệu Cát muốn dùng nó để nấu canh nhưng Quan Bái kiên quyết từ chối, đồng thời chôn vui nó vĩnh viễn ở dưới đáy ngăn đá của tủ lạnh.
Lý Nãi Ấu nghe thấy tiếng động ngoài cửa, sững sờ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Quan Bái.
Nhìn những giọt nước mắt trên má Lý Nãi Ấu, trái tim Quan Bái chợt chùng xuống.
Anh nhìn Lý Nãi Ấu ngồi trên mặt đất thật lâu không đứng dậy còn tưởng người này té ngã lập tức trái tim như thắt lại, cau mày sải chân bước lên phía trước: “Cậu sao—”
“—Em, em giết chết rùa đen của Mr. Benedict rồi…”
Lý Nãi Ấu nhỏ giọng khóc hu hu, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Học kỳ này ông ấy sẽ không cho em điểm A nữa….”
Quan Bái sững người một lúc rồi im lặng.
Quan Bái không phản ứng gì cho đến khi tiếng bíp bíp từ tủ lạnh vang lên. Anh hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Lý Nãi Ấu, đóng cửa tủ lạnh trước.
Sau đó Quan Bái lại ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Lý Nãi Ấu.
Khuôn mặt và cần cổ của Lý Nãi Ấu ửng hồng không được tự nhiên. Đôi mắt nâu như ẩn chứa một vũng nước xinh đẹp. Khóe mắt và chóp mũi cũng có chút đỏ, xem ra đã khóc nhiều hơn một lần.
“Lý Nãi Ấu.” Quan Bái gọi tên cậu.
Thật ra lúc đầu anh muốn hỏi “Cậu đang làm gì” nhưng nhìn dáng vẻ nức nở của người này anh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi đổi câu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lý Nãi Ấu cẩn thận giấu con ba ba đông cứng trong lồng ngực mình.
“Em, em muốn đến lớp sinh học của Mr. Benedict.”
Lý Nãi Ấu hình như rất buồn bã, nước mắt không ngừng trào ra, “Em, em muốn nhìn rùa đen của thầy nuôi. Sau đó em tìm trong hồ cá một lúc, rồi em tìm thấy, nó chết mất rồi…”
Quan Bái trầm tư một hồi,
Anh suy nghĩ một lúc để tìm ra logic bên trong chuyện này – cho nên ba ba đúng là rùa đen, chẳng qua tủ lạnh biến thành bể cá, còn phòng bếp nhà mình biến thành lớp sinh học.
Theo quan sát bằng mắt của anh, chỉ có hai khả năng để Lý Nãi Ấu trông như bây giờ, đó là người này uống rượu say hoặc là chơi đồ quá mức.
Đôi mắt của Quan Bái rơi vào cái tủ đựng đồ đang mở cửa bên cạnh Lý Nãi Ấu, không ngạc nhiên chút nào khi thấy chai rượu ngũ lương mà Thiệu Cát đặt ở đó vào Tết Nguyên Đán năm ngoái đã không cánh mà bay.
Quan Bái đau đầu.
“…Con rùa này chưa chết, tôi có thể giúp cậu cứu nó.”
Quan Bái nói, “Nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết hôm nay cậu đã làm gì.”
Lý Nãi Ấu lúng túng chớp mắt.
“Em, em vẫn như thường…”
Lý Nãi Ấu khịt mũi, chậm rãi nói, “Sáng sớm em ăn một ly sữa chua lớn, sau đó quản gia của em đưa em… đưa em lên xe. Rồi tài xế, tài xế của em lái chiếc xe Bentley của nhà em, đưa, đưa em đi…”
Quan Bái bây giờ vô cùng chắc chắn người này đang nằm mơ.
Trên người Lý Nãi Ấu nồng nặc mùi rượu, thần trí của cậu dường như đã chạy đến một xã hội không tưởng. Với lại trong thời tiết mùa đông thế này, cậu đi chân trần ngồi trên nền nhà lát gạch, trên tay ôm chặt con ba ba đông cứng.
Quan Bái thở dài.
Anh lấy tay lau nước mắt trên mặt Lý Nãi Ấu sau đó dứt khoát rút con ba ba trong tay Lý Nãi Ấu ra ném nó vào bồn rửa phía trên.
Nhìn thấy nước mắt Lý Nãi Ấu lại sắp trào ra, Quan Bái lập tức trầm giọng: “Đừng khóc.”
Lý Nãi Ấu lập tức kìm nước mắt, sợ hãi nhìn anh.
“…Rùa đen chút nữa sẽ sống lại.”
Quan Bái giảm tốc độ. Anh biết người say sẽ không nghe vô cái gì cho nên đơn giản là biên tập lại câu chuyện của người này, “Hôm nay, hôm nay lớp sinh học bị hủy bỏ. Với lại hôm nay là sinh nhật của cậu mà, còn nhớ không?”
Lý Nãi Ấu hơi chớp mắt.
“…A a.”
Lý Nãi Ấu dường như nhớ ra điều gì đó, cậu đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nhìn Quan Bái nói, “Đúng rồi, là.. Là sinh nhật của em.”
Quan Bái tự hỏi tốc độ thay đổi cảm xúc của người này thật sự nhanh vô cùng.
Anh ừ một tiếng vừa muốn nói vậy thì chúng ta đứng dậy trước được không thì đã thấy Lý Nãi Ấu nhìn chằm chằm vào mặt mình một lúc, đột nhiên mở to hai mắt, vươn tay ôm lấy cổ anh.
Lý Nãi Ấu cho Quan Bái một cái ôm ấm áp mang theo mùi rượu.
“Anh ơi, anh, anh trở về rồi!”
Lý Nãi Ấu nấc một cái thật to bên tai Quan Bái rồi lại vui vẻ nói: “Quá được rồi. Vừa vặn hôm nay… em không có tiết sinh học, anh có thể cùng em, cùng em trải qua ngày sinh nhật rồi!”
Quan Bái khựng lại.
Lý Nãi Ấu dường như nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng kết thúc cái ôm, lảo đảo chống sàn đứng dậy, thậm chí không cần Quan Bái đỡ, cứ để chân trân loạng chà loạng choạng chạy vào phòng livestream.
Quan Bái không biết người này định làm cái gì, lại sợ người vấp té cho nên chỉ biết sợ hãi chạy theo vào phòng, nhìn thấy Lý Nãi Ấu đang cầm trên tay một nửa chiếc bánh đầy màu sắc vui vẻ khoe nó với mình.
“Anh anh nhìn nè. Tự em…. Tự em vẽ Squirtle đó.”
Trật tự từ của Lý Nãi Ấu bắt đầu hỗn loạn, “Em đặt biệt giữ lại phần đầu để… để cho anh. Trên đó nhiều sô cô la nhất….”
Quan Bái dừng lại.
“Cảm ơn.”
Một lúc sau Quan Bái lại mở miệng, “Nhưng bây giờ là đầu đông, rất lạnh, cậu mang dép vào trước đi—”
“—Với lại, với lại em còn chuẩn bị một buổi biểu diễn đàn nhị.” Lý Nãi Ấu vô cùng nghiêm túc ngắt lời Quan Bái.
“Hôm nay em vốn dĩ…vốn dĩ muốn tỏ tình với anh.”
Lý Nãi Ấu loạng choạng đặt chiếc bánh lại trên bàn, một lúc sau mới bật cười, “Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng anh bỏ qua…”
Lý Nãi Ấu nghiêng đầu, nhìn Quan Bái im bặt trước mặt mình, dường như không hiểu tại sao người trước mắt này rõ ràng vừa mới ngắt lời mình mà giờ lại đột nhiên không nói lời nào.
“Đều tại anh, anh đến muộn.”
Lý Nãi Ấu có chút mất hứng quay mặt đi, nói, “Với lại anh, anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em…”
Lý Nãi Ấu càng nói càng nhỏ, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ rũ mi xuống, ỉu xìu nhìn cái đầu màu xanh tròn vo của Squirtle trên bàn, định dùng im lặng để tỏ vẻ bất mãn.
Một lúc sau, cậu nghe thấy Quan Bái đối diện mở miệng, chẳng qua giọng nói nghe có vẻ có chút ấm ách: “Ừ, là lỗi của anh.”
Lỗ tai Lý Nãi Ấu vểnh lên.
“Em muốn cái gi.” Một lúc sau nữa, Lý Nãi Ấu lại nghe được âm thanh trầm thấp của Quan Bái nói thêm, “…Anh đều có thể mua cho em.”
Đôi mắt Lý Nãi Ấu sáng rực.
Cậu ngẩng đầu tò mò nhìn Quan Bái một lúc. Sau khi xác định thái độ của người này rất nghiêm túc, cậu cắn môi suy nghĩ hồi lâu nhưng rồi nét mặt lại trở nên uể oải.
“Em cũng không biết nữa…”
Lý Nãi Ấu nhỏ giọng thì thào, “Thật ra, thật ra chỉ cần là đồ của anh, cái gì em cũng thích…”
Quan Bái không nói gì.
“Thế này thì sao?” Lý Nãi Ấu đột nhiên vui vẻ vỗ tay.
Quan Bái nhìn Lý Nãi Ấu tiến lại phía anh, đưa mặt lại gần. Gò mà thiếu niên hơi ửng đỏ, lông mi mềm mại cong vút, hơi thở ấm áp mang theo hương rượu nhàn nhạt.
Tại thời điểm chóp mũi hai người như chạm vào nhau, Lý Nãi Ấu chậm rãi đưa tay lên chỉ vào má của mình, lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào xinh đẹp.
“Mua quà thì…thì phải tốn tiền.”
Cậu hàm hàm hồ hồ nói, “Nếu không thì ca ca, anh, anh hôn em một cái xem như bù đắp là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT