“Anh Tưởng.”

Một lúc sau Quan Bái nói, “Cậu ấy không phải là nhân viên hay vật đính kèm của tôi cho nên những gì anh phải hỏi không phải là ý kiến của tôi mà là cậu ấy có muốn hay không?”

Nụ cười của lão Tưởng như đông cứng lại một chút, một lúc sau mới nhanh chóng nói: “Đúng vậy, Tiểu Quan nói rất đúng…”

Bão bĩnh luận của bên Quan Bái cũng thấy có gì đó không ổn.

“Gia bó tay luôn rồi, trò đùa thế mà cũng nói được? Đang tính cướp người giữa thanh thiên bạch nhật đấy hả?”

“Bái nói rất đúng. Tưởng Lập Sơn thật sự không nể mặt người khác gì hết. Bão bình luận bên kia làm tôi mắc ói nãy giờ.”

“Tuy rằng tôi cũng không muốn em trai phát sóng với người khác nhưng mà có sao nói vậy. Em trai cũng không phải kênh thứ hai của lão Bái, cũng không thể chỉ hợp tác với mỗi mình ổng. Người ta cũng là một streamer độc lập mà cho nên vẫn phải phụ thuộc vào suy nghĩ của người ta. Mọi người đừng náo quá để sau này đỡ phải xấu hổ.”

“Chỉ còn vài ngày nữa là đến mùa giải mới, anh thấy Cá Hồi của Tiểu Quan lại sắp có vinh danh rồi.”

Lão Tưởng nhanh chóng khôi phục bộ dáng châm biếm của mình, ngữ khí có chút trêu chọc hỏi, “Em trai Bơ, mỗi ngày chơi game với người có kỹ thuật cao như Tiểu Quan có mệt không?”

“Anh đây có thể hiểu được, bởi vì trình độ của anh cũng không tốt.”

Lão Tưởng yếu ớt thở dài một tiếng, lại hỏi: “Hai ngày nay anh vừa khéo đến thành phố U làm việc, nếu không thì cậu qua kênh của anh làm khách mời một chút đi, hai ta cùng nhau livestream?

Những lời này quá ghê gớm.

Ngoài mặt nghe có vẻ như lão Tưởng đang khen kỹ thuật của Quan Bái, mặc cảm mình không bằng ai nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì phát hiện người này nói gần nói xa thực ra đều ám chỉ Quan Bái không cho Lý Nãi Ấu có cơ hội trải nghiệm trò chơi.

Càng nghe càng khó chịu, có thể nói là văn mẫu châm ngòi ly gián cũng được.

Lý Nãi Ấu ngơ ngác quay đầu nhìn Quan Bái, Quan Bái khựng lại nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ cậu quyết định đi.

Sau đó không ai để ý tới quai hàm của Quan Bái có hơi siết chặt.

“Tên đầy đủ của tôi là Lý Nãi Ấu.”

Một lúc sau Quan Bái nghe thấy Lý Nãi Ấu chậm rãi nói, “Với lại tiếng Trung của tôi không tốt lắm.”

Ngay lập tức cậu ta nhìn chằm chằm vào lão Tưởng bên kia ống kính, đột nhiên dùng tiếng Anh nói: “Nhưng anh có nói được tiếng Anh không? Bởi vì nếu chúng ta là một đội thì cần cùng nhau thảo luận về chủ đề của buổi phát sóng. Tôi hy vọng giao tiếp giữa chúng ta không xảy ra vấn đề gì. Nếu anh có thể nói tiếng Anh thì tôi có thể cùng livestream với anh.”

Quan Bái giật mình.

Tốc độ nói tiếng Trung của Lý Nãi Ấu thường chậm rãi, thỉnh thoảng còn chêm một vài từ tiếng Anh. Đây là lần đầu tiên Quan Bái nghe người này nói một câu tiếng Anh hoàn chỉnh.

Bây giờ anh mới phát hiện người này nói tiếng Anh nhanh hơn rất nhiều, giọng Anh cũng rất chuẩn, âm thanh trong trẻo nghe vô cùng dễ chịu.

Hơn nữa lúc này Lý Nãi Ấu còn đang chống cằm nở nụ cười, trong mắt như có ánh sáng, nhất thời không phân biệt được đây là đang nghiêm túc đáp lại hay đang nói đùa.

Lão Tưởng đương nhiên một chữ cũng không hiểu, sắc mặt có chút thay đổi, môi mấp máy có chút buồn cười.

Lý Nãi Ấu kiên nhẫn đợi hắn một lúc, một lúc sau cậu lộ ra vẻ mặt giống như vô cùng tiếc nuối.

Cậu quay đầu nhìn Quan Bái, chọc nhẹ vào cánh tay anh, tiếp tục nói bằng tiếng Anh: “Có vẻ như ổng không thể giao tiếp được với em rồi, xem ra không thích hợp để làm hợp tác. Em có nên đi không?”

Quan Bái liếc cậu, một lúc sau mới nhàn nhạt đáp lại bằng tiếng anh: “Tự cậu quyết định đi, muốn chọn sao cũng được.”

Lý Nãi Ấu cong mắt cười hì hì.

Bão bình luận hiện đầy một loạt các dấu chấm hỏi.

“??? Mấy người đang nói cái gì vậy??? Gia trợn tròn mắt rồi đây này???”

“Để tôi dịch cho mọi người: Em trai nói muốn ăn lẩu, Quan Bái nói thịt xiên ăn ngon hơn, cuối cùng hai người nhất trí quyết định đi ăn mì thịt bò.”

“Lầu trên xàm cái gì vậy?”

“Không thể nào không thể nào, em trai là con lai thì không nói rồi nhưng thật sự có người không biết Quan Bái tốt nghiệp khoa Sinh học của T đại hả? Tiếng Anh của người ta đương nhiên sẽ tốt hơn một số người chưa bao giờ học đại học bao giờ rồi…”

“Tôi còn nghe ra được vài từ nhưng đoán chừng là người nào đó một từ nghe cũng không hiểu.”

Sắc mặt của lão Tưởng trở nên không đúng.

Trình độ học vấn quả thật là điểm đau của hắn. Năm đó hắn còn chưa tốt nghiệp cấp Ba, tiếng Trung nói lưu loát đã không tệ rồi. Giờ hai người này nói chuyện bằng tiếng chim, hắn không bắt kịp mấy người còn chưa nói, khán giả đoán chừng cũng sẽ bắt đầu nghị luận.

Mà thật ra buổi phát sóng hôm nay ban đầu chỉ là ổn định cho dù thế nào đi chăng nữa – trước tiên hắn muốn thiết lập hình tượng nhà giàu hào phóng, thu hút sự nhiệt tình của khán giả bên phía Quan Bái, tiện thể xem liệu có đào được Lý Nãi Ấu đi làm khách mới trong hai ngày này để giúp hắn nâng hạng hay không.

Lão Tưởng đã lên kế hoạch này từ tuần trước, hôm qua còn trực tiếp bay thẳng đến thành phố U, quyết tâm phải thực hiện được.

Bởi vì lúc trước hắn thấy thiếu niên này ăn mặc rách rưới, con người thì ngây thơ, lại nghe nhân viên nói cậu ta với Quan Bái không phải là quan hệ công việc nên nghĩ là chỉ cần quăng một ít tiền thêm một vài câu dễ nghe thì tuyệt đối có thể bắt cóc được thiếu niên không có tí kinh nghiệm xã hội này.

Nhưng không ngờ lần này lại lấy đá đập chân mình, đoán chừng sau buổi phát sóng hôm nay lại tốn thêm một mớ tiền nữa để cho nên quan hệ công chúng xóa bài.

Nghĩ đến nên giữ mặt mũi cho đối phương, Quan Bái cũng kịp thời thu tay, chậm rãi tỏ vẻ áy náy nói: “Anh Tưởng, anh cũng thấy rồi đấy. Thật sự là ngại quá, đứa nhỏ này vừa tới Trung Quốc có chút sợ người lạ.”

Lý Nãi Ấu ngồi một bên chớp chớp măt, ngoan ngoãn gật đầu.

Lão Tưởng biết mình đã thua ván này.

Hắn hít một hơi thật sau, lập tức ra vẻ rộng lượng phất phất tay, nghĩ ít nhất thiết lập nhân vật nhà giàu hào phóng vẫn còn nắm chắc được, “Không sao, đùa chút thôi mà. Ngôn ngữ gì đó đúng là phải từ từ thích ứng. Ba cái phi thuyền này là cho kỹ năng của Tiểu Quan. Đừng khách khí với anh nhé…”

Quan Bái cũng không từ chối nữa, gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn anh Tưởng.”

Lý Nãi Ấu cười híp mắt vẫy tay đuổi người: “Bye nha~”

Lão Tưởng khựng lại, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi phòng phát sóng.

Sau buổi phát sóng, cả hai đều không chủ động lên tiếng.

Lý Nãi Ấu thận trọng liếc nhìn Quan Bái bên cạnh, không biết vừa nãy mình làm có đúng không nên bắt đầu ngập ngừng: “Trà đen của anh uống ngon lắm.”

Quan Bái nhìn lá trà xanh còn nguyên cọng trong bình giữ ấm: “……”

Thiệu Cát ở ngoài gõ cữa, thò đầu nhìn vào.

“Nhân viên của lão Tưởng hỏi anh xin wechat của em.”

Vẻ mặt của Thiệu Cát như ăn phải cít nhưng vẫn quơ quơ điện thoại hỏi Lý Nãi Ấu, “Anh còn chưa có cho, hỏi em một chút có đồng ý không thì anh mới gửi qua.”

Quan Bái nhìn Lý Nãi Ấu giống như vô cùng ghét bỏ khẽ nhíu mày.

Tuy nhiên ngay khi Quan Bái nghĩ cậu sẽ nói không thì lại thấy Lý Nãi Ấu có vẻ như đang cân nhắc, đột nhiên ngẩng mặt lên nói: “Để người ta thêm em đi.”

Quan Bái sững sờ, Thiệu Cát cũng không kịp chuẩn bị ách một tiếng, một lúc sau mới nói được.

Quan Bái trở bên hơi bất an.

Thật ra trong lòng anh cũng biết rõ. Trên hợp đồng của anh và Lý Nãi Ấu đã viết hai người không có quan hệ công việc, chỉ yêu cầu hợp tác cùng nhau phát sóng hai lần một tuần cho nên Lý Nãi Ấu vẫn là một streamer độc lập, Quan Bái không có quyền can thiệp vào bất kỳ lựa chọn nào của cậu.

Hơn nữa trong hai ngày qua Lý Nãi Ấu đã giúp đỡ Quan Bái rất nhiều. Hai người cùng nhau phát sóng ba, bốn ngày liên tục, bút màu vừa mới mua đã hết mực, vẽ ít nhất cũng bảy tám chục bức tranh.

Quan Bái cũng biết điều kiện gia đình của người này cho nên cho dù người này có đi phát sóng với lão Tưởng hai ngày để kiếm thêm tiền thì anh cũng không phải là không hiểu được.

Chỉ là vừa nghĩ đến đó, Quan Bái không hiểu sao có chút bực bội. Anh không nói rõ được cảm xúc bây giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy ngụm trà lạnh vừa nuốt xuống bụng dường như đang muốn trào ngược lại, lồng ngực cũng có chút buồn bực.

Quan Bái và Lý Nãi Ấu ra khỏi phòng. Thiệu Cát đã về rồi, Quan Bái liếc nhìn Lý Nãi Ấu bên cạnh mở điện thoại, giống như đang chấp nhận lời mời kết bạn của ai đó.

Quan Bái khựng lại.

“Tiền rất quan trọng nhưng nó không có nghĩa là tất cả.”

Quan Bái lắc lắc bình giữ nhiệt, sau đó lại dừng lại, ra vẻ thản nhiên nói: “Khi giải quyết công việc với người khác vẫn phải chú ý xem tam quan của họ có giống của mình hay không.”

Lý Nãi Ấu dời mắt khỏi màn hình điện thoại ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Quan Bái, một lúc sau một nhận ra Quan Bái đang nói tới ai.

“Ừm, em biết rồi.”

Lý Nãi Ấu gật đầu tán thành, “Tuy rằng hắn rất giàu nhưng đây là lần đầu tiên em thấy có người mang mũ ngư dân của Prada mà lại giống với người đánh cá như vậy đấy.”

Quan Bái ừ một tiếng.

Anh không thể nói thêm nữa, đi vào bếp rửa bình giữ ấm, lúc quay lại đã thấy Lý Nãi Ấu đang cúi đầu trò chuyện với ai đó trên wechat.

Anh còn chưa kịp nhìn rõ thì Lý Nãi Ấu đã tắt điện thoại, dụi mắt đứng dậy lầm bầm: “Thì ra đã muộn lắm rồi.”

“Em về phòng trước đây.”

Lý Nãi Ấu ngáp chảy nước mắt, nhỏ giọng trưng cầu: “Xế chiều ngày mai chắc em không phát sóng với anh được rồi. Em phải ra ngoài xử lí chút việc, được không ca ca?”

Quan Bái cảm thấy cơn tức giận của mình đột nhiên lại dâng lên.

Tuy nhiên anh lại không có lý do gì để nói không cả.

Quan Bái im lặng một hồi, cuối cùng cũng gật đầu thì thấy Lý Nãi Ấu ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với mình sau đó cầm bút lông và giấy trên bàn ăn lên, nói chúc ngủ ngon rồi trở về phòng.

Hôm qua hai người phát sóng đến tận khuya, hôm sau tầm mười giờ Quan Bái mới thức dậy.

Nhưng mà khi bước ra khỏi phòng ngủ anh phát hiện Lý Nãi Ấu đã đi mất, Thúy Cúc đang lảng vảng trước cửa phòng anh. Thấy Quan Bái bước ra, nó nhỏ giọng meo một tiếng.

Quan Bái liếc sang phòng Lý Nãi Ấu, phát hiện đống màu về và sấp giấy hôm qua cũng không thấy nữa.

Hôm nay Quan Bái đột nhiên không có tâm trạng đi ép sữa đậu nành.

Anh từ từ đi vào phòng làm việc, muốn phân tích tỷ lệ thắng của các vị tướng đi đường khác nhau trong phiên bản mới lại phát hiện đầu óc không nghĩ được gì. Anh chuyển sang chỉnh sửa video nhưng hiệu quả cũng rề rề rà rà.

Rõ ràng không làm gì cả, Quan Bái liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện đã hơn một giờ chiều.

Sau đó chuông cửa vang lên.

Quan Bái hơi khựng lại sau đó đột ngột đứng dậy sải bước ra cửa.

Nhưng mà vừa mở cửa ra, Quan Bái nhìn thấy Tề Nhất Minh xách hai túi đồ ăn vặt nở nụ cười với mình.

Tay nắm cửa của Quan Bái cứng lại, lập tức đờ đẫn xoay người, chậm rãi bước vào phòng.

Tề Nhất Minh giận tím mặt: “….Này, thái độ gì đấy hả?”

Mặt Quan Bái không chút biểu tình đi lấy một chiếc ly cho khách trong tủ, bắt đầu rót nước.

“—Biểu cảm lúc mở cửa của cậu giống như một đứa học sinh trung học đứng bên hàng rào chờ người yêu nhỏ bé của mình cùng nhau trốn học.”

Tề Nhất Minh chua xót nói, “Kết quả vừa nhìn thấy tôi thì thất vọng giống như người yêu thì không thấy đâu, ngược lại lại bị thầy chủ nhiệm bắt được vậy.”

“Đau lòng quá.” Tề Nhất Minh lắc đầu, “Quả thật quá đau lòng— Ủa? Em trai đâu?”

Quan Bái bình tĩnh từ trong bếp đi ra, đặt ly nước đun sôi để nguội trước mặt anh ta “cạch” một tiếng.

Tề Nhất Minh đột nhiên tức mà không dám nói, chỉ có thể vùi đầu uống nước trong lo sợ.

Tề Nhất Minh uống ừng ực, đang định uống hết ly nước thì nghe thấy Quan Bái ngồi đối diện đột nhiên gọi tên mình, “Tề Nhất Minh, hỏi cậu một vấn đề.”

“Ồ? Tôi thì có tài đức gì?

Tề Nhất Minh nấc một cái, vội vàng thả ly nước xuống, ngạc nhiên nói: “Ngài nói đi?”

“Đối với người có đầu óc đơn giản, trong đầu chỉ có đồ ăn, anime và mèo con.”

Quan Bái vuốt ve thành cốc giữ nhiệt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, “—Có thứ gì có thể làm hoàn toàn thu hút người đó, để người đó không bao giờ chạy trốn cùng người khác không?

(*) Mũ ngư dân (Bucket Hat) của Prada:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play