Trong một khoảnh khắc, Quan Bái cảm giác thời gian như đang dừng lại.

Lúc anh mở miệng lần nữa cảm giác cổ họng mình khô khốc, như giấu đầu lòi đuôi giải thích: “….Khóe miệng cậu dính nước.”

Lý Nãi Ấu ừm một tiếng.

Quan Bái dừng một chút, nói tiếp: “Cho nên tôi lau giúp cậu.”

Lý Nãi Ấu lại trầm mặc, lại nhẹ nhàng ừm tiếng nữa.

Một lúc lâu sau hai người vẫn không ai lên tiếng, Quan Bái cảm giác mình đang từ từ nứt ra thì Lý Nãi Ấu mím môi đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Em, thật ra em vô cùng dễ khóc. Lần trước bạn của em tổ chức sinh nhật cho em em cũng khóc. Còn có lần trước trước nữa con thỏ mà cousin của em nuôi chết rồi, lúc đó em cũng khóc….”

Quan Bái nghe không hiểu gì hết.

“Chỉ khi nào đau lòng quá hay lúc cảm động thì em mới có chút chút không khống chế nổi bản thân, cho nên mới khóc một chút để giải tỏa cảm xúc.”

Lý Nãi Ấu càng nói vành tài càng đỏ. Cậu chạm cánh môi của mình, do dự một chút, rồi nhỏ giọng như muỗi kêu bổ sung: “….Cho nên, cho nên anh không cần phải làm như vậy.”

“Nhưng mà cảm ơn anh nha.” Lý Nãi Ấu cong mắt mỉm cười.

Quan Bái: “….?”

Anh suy nghĩ một hồi mới phát ứng kịp, hóa ra Lý Nãi Ấu nghĩ hành động lau miệng vừa rồi như bù đắp cho màn khóc sướt mướt cả ngày của cậu.

Trong lúc nhất thời, Quan Bái không biết nên vui hay nên lo.

Ngay cả bản thân Quan Bái cũng không hiểu lí do vì sao mình lại làm vậy. Anh sắp xếp hành vi này vào loại “tiện tay”, cũng không muốn tiếp tục chuyện này nữa cho nên lúng túng vụng về đổi đề tài.

Quan Bái cứng ngắc gật đầu, đột nhiên hỏi: “Cho nên cậu….thật sự có thể đọc đúng tên của Thúy Cúc à?”

Lý Nãi Ấu ừm một cái, gật đầu.

“Biết đọc là một chuyện nhưng vì chữ Thúy Cúc hơi khó đọc, hơn nữa còn không dễ thương chút nào.”

Quả nhiên trong một giây đồng hồ Lý Nãi Ấu bị Quan Bái dắt đi xa, nhanh miệng phân tích cho Quan Bái, “Nhưng mà khi đọc Thổi Quýt thì cảm thấy vô cùng cảm xúc, giống như có thể tưởng tượng ra hình dáng tròm ủm của nó, cho dù là pronunciation hay là….”

(*) Pronunciation: phát âm

Quan Bái bắt đầu có chút hối hận vì mình đã chuyển đề tài.

Lý Nãi Ấu vừa mới biểu hiện ra cái nhìn sâu sắc độc đáo của mình xong thì suy nghĩ lập tức nhảy sang chuyện khác. Cậu có hơi hi vọng hỏi: “Cho nên hôm nay chúng ta rốt cuộc có thắng hay không nha?”

Quan Bái bình tình nâng mắt lên.

“Thắng.” Hồi lâu sau anh mới trầm giọng nói.

Lý Nãi Ấu quả nhiên vô cùng vui vẻ.

“Là Tề Nhất Minh nói với anh hả?”

Lý Nãi Ấu bắt đầu khoa tay múa chân, “—Quá được rồi. Cuối cùng thì em cũng có thể nếm được bánh táo chính tông rồi. Anh không biết đâu, hôm đó bánh táo ở khách sạn vô cùng khó ăn. Em ăn mà giống như ăn xỉ gỗ vậy á…”

Quan Bái không nói gì.

Anh nhìn thiếu niên vui vẻ khoa chân múa tay miêu tả lại bánh táo trong miệng, kết quả là hưng phấn quá độ mà làm xê dịch bình truyền nước, bị chị gái điều dưỡng đi ngang qua quở trách một trận lập tức ỉu xỉu như bánh đa nhúng nước.

Bệnh tình của Lý Nãi Ấu đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi truyền nước xong thì mức năng lượng của cậu đã tốt lên rất nhiều, chỉ là nói chuyện vẫn còn có chút ồm ồm, ăn cái gì cũng thấy không có vị.

Dưới sự nài nỉ vô cùng kiên trì của Lý Nãi Ấu, Quan Bái đành miễn cưỡng để cậu tham gia ghi hình trong hai ngày còn lại nhưng đến buổi liên hoan cuối cùng Quan Bái không cho Lý Nãi Ấu ở lại mà trực tiếp mua vé máy bay trở về thành phố U.

Nghĩ đến bệnh Lý Nãi Ấu còn chưa khỏi hẳn, lại thêm hành vi nhà quê lên thành phố lúc lên máy bay vô cùng mất mặt của cậu, lần này trở về hai người bọn họ ngồi hạng thương gia do Quan Bái tự bỏ tiền thăng hạng.

Anh vốn tưởng Lý Nãi Ấu sẽ cao hứng nhìn ngang nhìn dọc nhưng không ngờ lần này thiếu niên lại phản ứng thường thường, chỉ là ngẩn người ngồi im tại chỗ.

Đoán chừng là còn chưa khỏi bệnh, ngay cả tâm tình cũng kém đi rất nhiều.

Quan Bái chần chừ một chút, cuối cùng lấy ra từ trong ba lô một hộp bánh táo.

“Quà của tổ chương trình trước khi về.”

Quan Bái làm như không có việc gì đưa qua, “Bởi vì hai người cùng thắng cho nên quà lưu niệm tôi lấy, đồ ăn thì cho cậu.”

Quan Bái thỏa mãn nhìn thấy đôi mắt Lý Nãi Ấu sáng rực lên.

Lý Nãi Ấu giống như nhặt được báu vật, vừa nhỏ giọng nói lời cảm ơn vừa nóng lòng mở hộp quà được đóng gói đẹp mắt ra. Quan Bái nhìn cậu cẩn thận cầm một chiếc bánh trông bề ngoài cũng không tệ lên, cẩn thận cắn một miếng.

Quan Bái ra vẻ bình tĩnh lật cuốn sách trên tay ra, không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn trộm thiếu niên bên cạnh.

Quả nhiên ba giây sau, Lý Nãi Ấu ngẩng mặt lên, mỉm cười nói: “Ăn ngon lắm.”

Quan Bái lại ừ một tiếng.

Quan Bái không nói cho Lý Nãi Ấu biết bánh táo mà cậu cầm trên tay là do chính anh mua ở một cửa hàng đặc sản gần khu danh lam thắng cảnh ở thành phố C.

Ngày đó, anh dựa vào trí nhớ rời rạc của mình, từ chối vô số hướng dẫn viên mời chào mua vòng tay ngọc bích và mặt dây chuyền san hô trong cửa hàng đặc sản, cuối cùng cũng tìm thấy hộp bánh táo giống như tổ chương trình trưng bày ngày hôm đó.

Quan Bái không phải là người sẵn lòng nói dối nhưng lần này anh lại làm như vậy bởi vì nhóm chiến thắng hoàn toàn không phải là nhóm bọn họ cho nên không có cái gì gọi là phần thưởng.

Nhưng Quan Bái cũng không biết là thật ra Lý Nãi Ấu cũng có một bí mật nho nhỏ.

Mặc dù hai ngày qua Lý Nãi Ấu không còn phát sốt nữa nhưng khứu giác và vị giác vẫn chưa hồi phục. Cậu có thể cảm nhận được miếng bánh trong miệng cảm giác tốt hơn nhiều nhưng thực chất Lý Nãi Ấu không nếm ra được hương vị gì cả chứ đừng nói là vị ngon mà chính cậu vừa nói.

Và vì học vẽ trong nhiều năm, Lý Nãi Ấu rất nhạy cảm với sự khác biệt giữa các màu sắc. Có lẽ người khác sẽ không để ý nhưng cậu nhớ rõ bao bì của hộp bánh táo mà đoàn làm chương trình cho xem hôm đó có màu chủ đảo là tím và vàng còn chiếc hộp trên tay cậu lúc này là cam và tím.

Tuy rất tương đương nhưng chúng không giống nhau.

Cho nên Lý Nãi Ấu biết bọn họ không giành chiến thắng.

Mặc dù không nếm được vị bánh táo yêu thích, mặc dù đó không phải là phần quà chiến thắng mà cậu mong đợi đã lâu nhưng Lý Nãi Ấu vẫn nghiêm túc đóng lại chiếc hộp trong tay, cho vào túi nhựa rồi nhét nó vào ba lô của mình.

Lý Nãi Ấu cảm giác giống như mình không còn để ý quá nhiều nữa bởi vì cậu đã có được một thứ gì đó quý giá và ý nghĩa hơn.



“La Sâm,

Cháu nghe nói gần đây ở Luân Đôn mưa rất nhiều, hy vọng những bông hoa cẩm tú cầu trong vưởn không sao. Và xin đừng hỏi cháu nữa, cháu vẫn sẽ không về đâu.

Gần đây cháu đã đến thành phố C ở Trung Quốc với bạn của mình. Chú nên đến đây cùng với Rebecca, cháu nghĩ cô ấy sẽ thích suối nước nóng ở đây.

Cháu đã đi cùng một người bạn Trung Quốc mới của mình ~ Chú có thể gọi anh ấy là Quan. Cháu không biết phải miêu tả người này như thế nào. Anh ấy có thể tính là boss của cháu nhưng thật ra chúng cháu là quan hệ đối tác.

Anh ấy rất ít nói, nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra anh ấy là người vô cùng sweet hehe.

(*) Sweet: ngọt ngào

Anh ấy trả lương cho cháu, mời cháu đi ăn lại còn mua vé máy báy cho cháu – Trước đó cháu muốn lấy số dặm bay của mình cho anh ấy dùng nhưng mà anh ấy thậm chí còn không cho cháu cơ hội để nói chuyện.

–Với lại không biết đó có phải là ảo giác của cháu hay không, cháu luôn cảm thấy anh ấy…nghĩ cuộc sống của cháu không được giàu có, cảm giác này có chút kỳ lạ.

Nhưng cháu thật sự thích thời gian ở bên anh ấy. Nếu hai người có thể quen nhau thì sẽ rất tuyệt. Để cháu cho chú xem mèo con anh ấy nuôi [Hình ảnh]

Hi vọng chú và Rebbeca đều khỏe.

–Neo hôm nay cũng không muốn về nhà.”

Lý Nãi Ấu nhấp vào nút gửi, nhìn thấy dấu tích nhỏ màu xanh lá cây hiện lên bên cạnh hai chữ “Đã gửi” mới thở dài một hơi, từ từ đóng điện thoại lại.

Hành lý đã được người phục vụ đưa tới cửa phòng. Bước lên tấm thảm mềm mại có trang trí đồ đằng phức tạp của khách sạn, rõ ràng là đã về nhà nhưng tâm trạng của Lý Nãi Ấu có chút phiền muộn.

Vừa trả phòng ở một khách sạn ở một thành phố rồi lại quay trở lại một cái khách sạn khác, cảm giác này đúng là có hơi kỳ lạ.

Mặc dù căn phòng này đã là hàng đầu về không gian và cách bài trí nhưng đối với Lý Nãi Ấu nó vẫn chỉ là một nơi ở tạm thời mà thôi.

Lý Nãi Ấu có chút u sầu.

Cậu còn chưa mở cửa mà bắt đầu âm thầm bẻ ngón tay tính toán trong lòng rồi lập tức vô cùng chán nản nhận ra rằng phải đợi một, hai ngày nữa cậu với Quan Bái mới có thể livestreams cùng nhau.

Lý Nãi Ấu héo hon.

Cậu chậm rãi quẹt thẻ, bíp một tiếng, cửa mở.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc Lý Nãi Ấu vừa mở cửa, cậu ngơ ngác nhìn vũng nước khổng lồ trên sàn nhà đang chảy từ trong nhà vệ sinh cho đến cửa lớn, nhìn tấm thảm lông dê ướt nhẹp dưới chân mình, đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play