"E là chúng ta... đã gặp phải quỷ dựng tường rồi."

Khi câu nói ấy thoát khỏi miệng, chính tôi cũng không thể tin nổi.

Trăng trên cao vẫn sáng vằng vặc, chiếu rọi nhân gian. Rừng cây trong bóng đêm xào xạc theo gió, tựa như đang cùng nhau một điệu múa đầy quỷ dị.

Dân gian truyền tụng: Trong nhà trong sân, chớ trồng ngũ quỷ.

Năm loài cây thuộc ngũ quỷ chính là: Cây Liễu, cây Hoè, cây Si, cây Đa và cây Gạo, chúng thuộc về âm trạch và thường được coi là nơi trú ngụ của những thứ tà ma, đặc biệt không nên trồng ở những nơi người sống.

Trần Thuyên từ từ cúi xuống nhìn tôi, lặp lại: "Quỷ dựng tường?"

"Đúng thế." Tôi gật đầu chắc nịch. "Quan gia thử nghĩ mà xem, nếu chỉ là lạc đường bình thường thì chắc chắn không thể đi qua đi lại cây gạo... ý tôi là cây mộc miên kia tới năm, sáu lần như vậy được... Chúng ta gặp quỷ rồi!"

Hai tay tôi ôm lấy đầu, ngồi thụp xuống đất vò tai bứt tóc, trong lòng rối loạn. Quỷ dựng tường... vốn chỉ là một lời đồn đại trong giới những kẻ hay "đi đêm".

Nghe nói gặp phải thứ này, con người sẽ bị vây khốn trong một vòng luẩn quẩn, mãi mãi không thể thoát ra để rồi cuối cùng phát điên mà chết. Hai chữ "dựng tường" kia cũng để chỉ một bức tường vô hình do chúng tạo nên, ta không thể đi tiếp cũng không cách nào quay trở về đường cũ, mọi thứ đã bị chặn đứng lại.

Tôi không hề am hiểu về loại ma quỷ này chứ đừng nói là biết cách giải thoát bản thân mình khỏi nơi đây, còn Trần Thuyên... Chúa ơi! Anh là hoàng đế của Đại Việt, là hoàng đế đó! Làm sao có thể để anh chết một cách lãng nhách như vậy được?

Tôi phải làm gì, phải làm gì đây?

"Bình tĩnh lại nào."

Một bàn tay đặt lên vai tôi, bằng cách nào đó đã truyền đến chút hơi ấm. Lúc này hốc mắt tôi đã cay xè, chỉ chực oà lên khóc vì sợ chết.

Khuôn mặt Trần Thuyên vẫn tĩnh lặng như dòng nước, không hề có biểu hiện hoảng loạn. Chẳng lẽ anh không hiểu được chúng tôi đang ở trong tình trạng nào?

Từ từ...

"Quan gia..."

"Ta ở đây." Anh đáp lời.

Một câu nói đơn giản nhưng mang khí thế của kẻ đứng trên vạn quân.

Phải, Trần Thuyên là Anh Hoàng, là hoàng đế, là thiên tử.

Nếu nói trên đời này có người mà ngay cả quỷ thần không dám đụng vào, thì trong số đó nhất định phải có Trần Thuyên.

Trái tim tràn ngập sự sợ hãi của tôi dần bình ổn trở lại, hai tay không còn run rẩy nữa.

Hừm, vậy là đã rõ mười mươi rằng chúng tôi không hề bị ma trêu quỷ hờn gì hết, mà chắc chắn là có kẻ giở trò. Thật là quá đáng, thiếu chút nữa đã khiến tôi bỏ cuộc rồi.

Tôi vịn vào tay Trần Thuyên đứng dậy, trước tiên phải lấy lại toàn bộ khí phách của cô gái thế kỷ hai mốt đã.

Trong lúc bồng bột, tôi chỉ tay lên trời mà chửi bới một trận, vốn từ trong đầu có bao nhiêu thì lôi ra bấy nhiêu. Ban đầu tôi còn nói với âm lượng nhỏ, lại liến thoắng nên có vẻ Trần Thuyên không nghe thấy nhưng đến câu cuối lại vô cùng tròn vành rõ chữ, khiến anh đứng hình mất một lúc lâu.

Trần Thuyên dở khóc dở cười: "Thảo nào mỗi lần Nhữ Hài trêu chọc nàng xong đều chạy biến, hoá ra cậu ta đã biết trước kết cục sẽ như thế này."

Xả giận bằng cách mắng chửi xong tâm trạng tôi cũng đã tốt lên ít nhiều, đành ngượng ngùng cười với anh một cái cho xong chuyện.

Tôi ngoắc tay kéo Trần Thuyên ngồi xổm xuống đất, cùng nhau phân tích lại mọi chuyện.

Vấn đề là do đâu?

Kẻ gây sự kia tôi tạm đặt tên là A, có khả năng cao mục đích chính là để phá rối công cuộc điều tra chuyện bắn tên.

Con đường mòn này vốn cả tôi và Trần Thuyên đã đi qua rất nhiều lần, với đủ mọi phương tiện. Nếu chỉ có mình tôi thì khả năng lạc đường cũng chỉ tới 50%, đối với Trần Thuyên lại càng khó gấp bội.

Không ai có thể thay đổi cả một tuyến đường đi chỉ trong một thời gian ngắn, vậy cách tác động duy nhất là đến tâm trí của con người.

A là ai? Hắn đã làm như thế nào để tiếp cận được hai chúng tôi?

"Không cần thiết phải nghĩ ngợi xa xôi." Trần Thuyên bình thản đáp lại câu hỏi của tôi. "Ta đồ rằng kẻ đó đã bỏ thuốc vào hai bát sữa đậu mà chúng ta uống trước khi rời khỏi nhà Phạm thị."

Tôi há hốc mồm: "Bà ta?"

Anh lắc đầu, rõ ràng Phạm thị chỉ là một người đàn bà nhút nhát.

"Vậy..." tôi nuốt nước bọt. "Là Bách Chu sao...?"

Bách Chu phụ trách theo sát và bảo vệ gia đình Hỷ, vậy nên cậu ta chính là kẻ tình nghi đầu tiên. Tuy rằng tôi vốn có ba phần hơi thiên vị Bách Chu vì cậu ta mang gương mặt của Đạt, nhưng cũng không phải vì vậy mà tin tưởng một cách mù quáng.

"Đây cũng là suy nghĩ đầu tiên của ta, tuy nhiên..." Trần Thuyên xoa cằm. "Bách Chu không phải là kẻ ngốc, sẽ không để chúng ta không thể suy luận một cách dễ dàng như thế này đâu."

Tôi mím môi: "Nếu cậu ta cố tình làm vậy để đánh lạc hướng chúng ta thì sao? Ý tôi là... Bách Chu hiểu Quan gia, cậu ta biết Quan gia quá đa đa nghi và sẽ không dễ dàng hướng ngay đến cậu ta mà định tội..."

Tôi cứ ngồi đó mà lầm bầm suy diễn, không biết đã kéo câu chuyện đi xa tới mức nào.

Trần Thuyên xoa đầu tôi, dịu dàng nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, Niệm Tâm à."

Anh cho rằng tạm thời tìm ra kẻ phá rối không được ưu tiên bằng việc làm thế nào để thoát ra khỏi đây. Chúng tôi cùng nhau phân tích thêm một chặp, đại khái có thể rút ra được vài kết luận như sau:

Thứ thuốc mê mà tôi và Trần Thuyên trúng phải không quá nặng, chỉ có tác dụng khiến tâm trí rối loạn.

Trong hai chúng tôi, Trần Thuyên chỉ uống vài hớp, hơn nữa cơ thể khoẻ mạnh dẻo dai, tinh thần vô cùng cứng rắn – có thể thấy số thuốc đó hoàn toàn không có tác dụng với anh.

Ngược lại, tôi lại uống gần hết cả hai bát khiến tinh thần hoảng loạn, nghi thần giả quỷ suốt quãng đường đi.

Có thể thấy, nếu Trần Thuyên chỉ đi một mình thì anh nhất định sẽ không trúng phải kế của kẻ xấu, an toàn trở về nhà Nguyễn Tái.

Chỉ là lần này mắc phải của nợ là tôi đây, anh vừa nhìn trời đoán hướng đi, lại vừa phải để ý trông chừng tôi nên cũng đi lạc theo.

Sau này nghe Trần Thuyên kể lại, tình trạng của tôi trước khi nhận ra mình gặp phải "quỷ dựng tường" quả là không đùa được đâu. Tôi cứ nghĩ rằng mọi thứ đều diễn ra trong đầu mình mà không biết rằng mọi suy đoán đều nói ra miệng cả.

Trần Thuyên đi bên cạnh, nghe tôi lầm bầm về một con quái vật lao ra từ trong rừng "với hai chiếc răng nanh to tổ bố, một cú táp cũng khiến đầu bay một hướng, thân rơi một nẻo..." mà phát hoảng.

Được rồi, mục đích của kẻ đánh thuốc không phải là để lấy mạng của tôi và Trần Thuyên, nhưng dường như hắn mong muốn chúng tôi lạc đường và không thể trở về nhà trong thời gian ngắn.

Cơ thể tôi rệu rã mệt mỏi, trong lòng bừng lên lửa giận.

Không được, tôi phải tìm cách để mình tỉnh táo trở lại! Ở đây không có thuốc giải, vậy chỉ còn cách để cơ thể chịu một chút đau đớn mà kích thích các dây thần kinh, thoát khỏi sự khống chế của thứ thuốc mê kia.

Nghĩ vậy tôi liền quay sang Trần Thuyên, bảo anh tát cho mình một cái.

Trần Thuyên cả kinh, nhất quyết không chịu động thủ.

Tôi lại xin anh cho mượn chiếc dao găm vì muốn tự mình rạch tay, không phiền tới anh nữa. Và dĩ nhiên là Trần Thuyên cũng không hề đồng ý.

Tôi bực tức xoay ngang xoay dọc, cây gạo to lớn kia lại lọt vào tầm mắt. Không hề nhận ra đầu óc bản thân vốn không được bình thường, tôi bật dậy lao thẳng đến thân cây sừng sững, cho rằng chỉ cần mình đập đầu vào đó là có thể trở nên tỉnh táo.

Tốc độ của Trần Thuyên nhanh hơn tôi gấp mười lần, trước khi tôi lao đầu vào thân cây đã kịp phi đến cản lại.

Đầu tôi thúc vào bụng Trần Thuyên, lưng anh đập mạnh vào thân cây gạo.

Đúng là trong cái rủi có cái may, khi tôi ngã lăn ra đất thì cũng kịp nhìn thấy một miếng vỏ cây lớn rơi xuống theo và lộ ra một cái túi kỳ quặc, hẳn là do chịu tác động từ cú húc của tôi và Trần Thuyên.

Anh vừa xoa xoa bụng vừa nhặt chiếc túi vải đó lên, ngay lập tức lấy tay áo che mũi lại. Thì ra trong đó chính là bột của loại thuốc mê mà tôi trúng phải, chính nó đã dẫn dắt hai chúng tôi, hay nói chính xác là bản thân tôi, đi vòng quanh vị trí này.

Trần Thuyên không để mất thời gian vô ích, vội đào một cái hố rồi chôn túi vải xuống đất, hi vọng nó không thể ảnh hưởng đến tôi thêm nữa.

Cú đập đầu của tôi vào bụng Trần Thuyên tuy rằng không quá mạnh nhưng cũng khiến tôi choáng váng đôi chút, sau đó lại cảm thấy tâm trí rõ ràng trở lại vài ba phần.

"Quan gia... tôi muốn quay lại nhà Hỷ." Tôi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với anh.

Chuyện hạ thuốc mê này không đơn giản, tôi lo rằng gia đình Phạm thị đang gặp nguy hiểm.

Trần Thuyên không nói hai lời, lập tức đồng ý với đề nghị của tôi.

Chúng tôi đều nhất trí phải nhanh chóng trở lại nhà Phạm thị, cơ thể tôi có hơi suy nhược nên đành để Trần Thuyên cõng trên lưng, chạy như bay trên con đường mòn.

Khi tôi gật đầu không chút do dự, Trần Thuyên còn hơi kinh ngạc: "Ta cứ lo rằng nàng sẽ từ chối."

Tôi cười gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ chẳng qua tôi là người của thế kỷ hai mốt nên mới dễ dàng bỏ qua mấy thứ "lễ nghi" với cả "phạm thượng" này, đổi lại là Đoàn Niệm Tâm khi xưa, không khéo còn quỳ xuống xin được cõng hoàng đế ấy chứ.

Trước đây tôi xem phim cổ trang Trung Quốc hay thấy mấy "cao thủ võ lâm" có trò khinh công bay nhảy như chim. Đến giờ tôi mới biết nó có thực, tuy không ảo diệu như trên phim nhưng không kém phần lợi hại.

Những người có võ công cao cường đều đã từng luyện "khinh công", đại khái là mượn lực dưới chân, dồn nén hơi thở trong lồng ngực. Từ đó thân thể nhẹ đi vài phần, khi chạy dưới đất thì tốc độ kinh người, lại có thể vượt tường, leo lên mái nhà không chút khó khăn.

Trần Thuyên không phải là một ông vua bù nhìn, thậm chí võ công của anh còn ngang ngửa với Đỗ Quân. Chỉ khác ở chỗ, vì là hoàng đế nên Trần Thuyên ít khi phải trực tiếp ra tay, luôn cất giấu nội lực phía sau vẻ ngoài lười nhác.

Trên lưng cõng thêm tôi nhưng Trần Thuyên lại có thể lao đi rất nhanh, chân như không chạm đất. Chỉ mất 1/3 thời gian mà chúng tôi đã đến nơi, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn ngược lại với mong muốn của tôi.

Đèn đuốc sáng trưng, một đám người tụ họp trước nhà Hỷ. Không khó để nhận ra có cả quan binh lẫn dân thường.

Tim tôi như thắt lại, bụng dạ quặn lên một nỗi bất an.

Trần Thuyên để tôi xuống đất, đúng lúc Đỗ Quân bước ra khỏi cổng nhà.

Y ôm quyền với Trần Thuyên, nói: "Đám Dạ Hành ba lần bảy lượt quay lại nhà học sĩ Tái nhưng không tìm được cậu, lại nghe nói cậu và Niệm Tâm rời khỏi đây đã một canh giờ rồi. Tôi đang lo cậu gặp phải thổ phỉ, may là không sao."

Anh liếc sang tôi rồi gật đầu, đoạn hướng về phía nhà Hỷ: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Đỗ Quân cụp mắt, thở dài một hơi. Y cúi đầu: "Cả nhà ba người... đều đã bị sát hại."

Như để chứng minh cho lời Đỗ Quân, đám quan binh lần lượt khiêng ra ngoài ba xác người đã được phủ vải trắng lên.

Cái xác cuối cùng bé nhất, trong lúc khiêng không cẩn thận còn khiến tấm vải rơi xuống, lộ ra khuôn mặt non nớt như đang say ngủ của Hỷ.

Cả người tôi nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, tựa sấm nổ giữa trời quang, toàn thân tê liệt. Hai tai ù đi, tiếng người nói, tiếng quát tháo của đám quan binh bỗng xoắn lại đặc sệt.

Gạt tay Trần Thuyên, tôi yếu ớt chạy đến gần Hỷ, chỉ thấy quanh miệng nó đều là máu tươi. Hai mắt nhắm nghiền, vẫn giống hệt như vài giờ trước... khi tôi dỗ Hỷ ngủ. Nó còn nắm lấy tay tôi, nói rằng đợi nó ngủ rồi thì tôi hẵng rời đi nhé...

Tôi nắm chặt hai tay, móng tay cấu vào da thịt. Và rồi trước mắt tôi nhoà đi.

...

"Hỷ này, chúng ta lại chơi trò hôm nọ nhé!"

Hỷ đang ngồi ngoan ngoãn trên sạp, nghe tôi hỏi liền dạ một tiếng thật to.

Tôi nghiêng đầu nhìn sắc trời phía ngoài cửa sổ, thấy vài áng mây hồng đang lững lờ trôi, lòng thầm nhủ phải nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành công việc. Không hiểu sao tôi có dự cảm rằng nếu không phải hôm nay thì sẽ là không bao giờ.

Thằng nhóc này là một đứa bé rất biết nghe lời, lại đầy lòng hiếu kỳ. Nó nói, đến thầy giáo còn không kể chuyện hay bằng tôi, không biết nhiều câu chuyện thú vị như tôi.

Nghe vậy tôi liền phì cười, tiện tay cốc đầu Hỷ một cái, bảo: "Thầy giáo sẽ dạy Hỷ biết chữ, dạy kiến thức để sau này con lên kinh dự thi làm quan lớn. Cô làm sao có thể so sánh với thầy con được?"

Hỷ xoa xoa đầu, ngẫm nghĩ thật lâu. 

Tôi lôi trong túi ra một con lắc tự chế, rồi bảo Hỷ tiếp theo đây phải nhất nhất nghe theo lời tôi, không được phép lơ là. Tôi cũng tự dặn dò bản thân, đã luyện tập mấy ngày nay rồi nên tuyệt đối không thể có sai sót gì.

Thời tiết chiều nay thật đẹp, gió mát rười rượi khiến tâm hồn người ta thư thái.

Con lắc bắt đầu đung đưa, Hỷ cũng theo lời tôi mà nhìn theo một cách đầy nghiêm túc.

Thấy mặt Hỷ đã dãn ra, tôi dịu dàng nói: "Kể từ giờ, con chỉ nghe thấy lời nói của cô, mọi thứ xung quanh đang dần biến mất..."

Hỷ khẽ gật đầu, ánh mắt như phủ một tầng sương mù mỏng.

"Hãy hít thở một cách chậm rãi, nào, làm theo lời cô nói. Hít vào... thở ra... hít vào... thở ra, đúng rồi. Bây giờ con cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng..."

Quả nhiên, Hỷ từ từ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã hoàn toàn đã chìm sâu trong giấc ngủ say. Trong lòng tôi khẽ reo lên một tiếng vui mừng.

Đến tôi còn thấy giọng nói của mình như gần như xa, ma mị khó lường thì làm sao mà Hỷ thoát nổi cơ chứ? Muốn thành công, tôi phải khiến cho Hỷ hoàn toàn thả lỏng và nghe theo mệnh lệnh của mình. Bất kỳ hành động lỗ mãng nào cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ.

Tôi tiếp tục dẫn dắt: "Nhớ lại ngày hôm ấy, mẹ đưa con túi bánh nướng để mang tới cho ông Tam, lúc này con đang cầm túi bánh trên tay, bánh vẫn còn âm ấm. Mùi bánh nướng thoang thoảng đâu đây, con có ngửi thấy không?"

Để tăng thêm hiệu quả, tôi vội lôi trong người ra một chiếc bánh nướng mua vội ngoài chợ mà đưa qua đưa lại trước mũi Hỷ. Sau vài lần giở trò điêu toa, tôi cũng xác nhận được chính xác loại bánh mà Phạm thị sai con mình đem đến xưởng đúc.

Hỷ khịt khịt mũi, mơ màng đáp như một cái máy: "Bánh thơm quá, con muốn ăn vụng một cái. Nhiều bánh thế này chắc ông Tam sẽ không biết đâu. Nhưng mà mẹ đã dặn rồi, con không dám ăn..."

Tôi mỉm cười, lại nói: "Đúng rồi, Hỷ rất ngoan. Con cầm túi bánh và chạy thật nhanh, cuối cùng đã đến trước cửa xưởng đúc rồi. Sau đó thì sao? Con ngước nhìn và thấy xưởng đúc vẫn sáng đèn, ông Tam vẫn ở đó phải không?"          

Hỷ trả lời ngay lập tức: "Đúng ạ. Xưởng đúc vẫn sáng đèn, con nghe tiếng ông Tam đang mắng ai đó. Con sợ lắm."

Cả người nó hơi run lên vì hoảng sợ, tôi vội vỗ về: "Không sao, ông Tam không mắng con mà. Vậy nghe thấy giọng ông rồi thì con làm gì? Con muốn gõ cửa nhưng lại sợ làm phiền mọi người trong xưởng..."

Hỷ cũng tiếp lời tôi rất tự nhiên: "Con đặt túi bánh xuống đất rồi bám vào bậc cửa sổ để nhìn vào trong xưởng ạ. Mỗi lần đến xưởng đúc con đều không vào trong mà chỉ đứng ngoài gọi ông Tam."

"Con kiễng chân, nheo mắt nhìn vào trong. Con thấy gì?"

"Con thấy ông Tam..." Mi tâm của Hỷ khẽ động, biểu cảm khuôn mặt có chút khó chịu. Rõ ràng thằng bé không hề thích cái mà mình đang nhìn thấy.

Tôi khích lệ nó nói tiếp, Hỷ run rẩy: "Con chưa gặp chú kia bao giờ, con không nhìn thấy mặt chú ấy. Nhưng ông Tam rất tức giận, ông chỉ vào mặt chú ấy mắng ghê lắm. Ông bảo chú cút đi..."

Chú?

Được rồi... vậy đúng là có sự xuất hiện của một người đàn ông lạ tại xưởng đúc, và khả năng cao chính là hung thủ giết người, sau đó phóng hoả đốt toàn bộ xưởng đúc. Theo cách gọi của Hỷ thì có lẽ hắn ta còn khá trẻ.

Trong lòng tôi như lửa đốt nhưng lại không dám tỏ ra quá khích, chỉ sợ xôi hỏng bỏng không. Tôi lựa lời dỗ dành Hỷ: "Không việc gì, con nói cô nghe xem, chú đó trông như thế nào?"

Hỷ lắc đầu: "Cả người chú chỉ toàn một màu đen, trong tay còn cầm theo một cây gậy dài ơi là dài."

Hơi thở của thằng bé trở nên dồn dập, xem chừng khoảnh khắc đáng sợ nhất đối với nó sắp diễn ra rồi. Tôi cắn môi để ngăn mình lên tiếng, hồi hộp chờ Hỷ nói tiếp.

"Chú đó giơ cây gậy lên, rồi vù một cái..."

Cả người Hỷ run bần bật, tôi lập tức nghiêng người lại gần xoa xoa lưng cho thằng bé.

"Con không biết... con không biết gì hết..." Nó bắt đầu thút thít khóc. Tôi biết mình rất ác độc, bắt ép một thằng bé phải nhớ lại toàn bộ những ký ức có lẽ là kinh khủng nhất cuộc đời nó.

Nhưng tôi không thể dừng lại. Chuyện này liên quan tới tính mạng của Trần Thuyên, nếu không làm rõ được... ôi chao, tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

"Hỷ đừng sợ..." Tôi dịu dàng an ủi. "Con rất an toàn, không ai có thể làm hại con được."

Hỷ gật gật đầu, vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái bị thôi miên. Tôi khẽ thở phào một cái.

"Nhiều máu... có rất nhiều máu..." Và thằng bé tiếp tục nức nở.

Rõ cả rồi. Hỷ đã chứng kiến tên hung thủ kia giết người diệt khẩu. Nó đã nhìn thấy điều không nên thấy.

"Con sợ lắm, nhưng con không biết phải làm gì. Con chỉ đứng yên tại chỗ, không thể quay đầu bỏ đi... Ông Tam rất đau lòng, con thấy ông khóc, ông quỳ xuống van xin chú áo đen... Rồi chú áo đen nói 'Mưa rào xua tan, còn dông rải rác'... Con, con bị hắt xì hơi, ông Tam nhảy lên ôm lấy chú áo đen rồi hét lên 'Chạy mau!'...."

"Mưa rào xua tan, còn dông rải rác..."

Cái gì thế này, sao cái tên hung thủ kia lại nói một câu như dự báo thời tiết trên kênh VTV1 lúc bảy rưỡi tối như thế? Tôi hỏi lại vài ba lần, xác định Hỷ không hề nghe lầm.

Sau đó cũng không ngoài dự đoán, ông Tam kia tạm giữ chân hung thủ được một lát để Hỷ có thể bỏ chạy. Nó đang trong cơn hoảng loạn, không tránh được việc bị ngã dúi dụi trên đường. Ông bà ông vải phù hộ, hung thủ không đuổi theo sát hại, Hỷ giữ được toàn mạng.

Đạt được mục đích, tôi dẫn dắt cho Hỷ trở về rồi bảo nó quên hết mọi thứ đi, đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy sẽ không còn nhớ gì hết. Hỷ còn cả một cuộc đời phía trước, không cần thiết phải giữ lại những ký ức kinh hoàng ấy làm gì.

"Con nhất định sẽ làm theo lời cô Niệm Tâm, chăm chỉ học hành để lên kinh ứng thí. Cô về kinh đô rồi đừng quên Hỷ nhé cô!" Thằng bé dụi dụi mắt, một tay vẫn nắm chặt vạt áo của tôi.

"Nhất định rồi!" Tôi cười to đáp.

...

Nhất định rồi.
Cô chắc chắn sẽ không quên Hỷ, cô hứa.

Khi tôi tỉnh dậy, câu đầu tiên mà Trần Thuyên nói là: "Chúng ta đã quá chủ quan."

Sự thật là cả gia đình Hỷ đã bị sát hại một lần nữa đổ ập lên đầu tôi. Hốc mắt cay xè, tôi úp mặt vào hai tay mà khóc oà lên. Trần Thuyên ngồi cạnh không biết làm sao cho phải, đành đưa tay áo cho tôi xì mũi.

Khi tôi đã ngừng khóc, Đỗ Quân mới từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, báo cáo một lượt với Trần Thuyên và cũng là để cập nhật tình hình với tôi.

Tôi đã bất tỉnh nhân sự hơn một canh giờ, tính ra đến thời điểm tôi tỉnh lại thì vừa mới qua nửa đêm. Giờ này trở về nhà của chị gái Nguyễn Tái cũng không hợp lý lắm nên Đỗ Quân dứt khoát thuê một nhà trọ ở gần đó. Và cũng vì đã muộn nên không tìm được thầy thuốc, Trần Thuyên quyết định ở lại trong phòng trông nom tôi suốt cả canh giờ.

Hình như có lúc tôi còn nghe thấy anh thì thào: "Nếu ở trong cung thì tốt rồi..."

Sau cái chết của ba người nhà Phạm thị, mọi chuyện trở nên vô cùng phức tạp.

Trước tiên phải nói về lý do tại sao mà Trần Thuyên nói rằng chúng tôi đã quá chủ quan.

Mấy người trong xưởng đúc kia bị hung thủ giết chết bằng vật cứng rồi phóng hoả xoá dấu vết. Vì thế mà cả tôi, Trần Thuyên và Đỗ Quân đều tự cho rằng hung thủ sẽ trực tiếp ra tay với gia đình Hỷ, dẫn đến việc Bách Chu phải ở lại bảo vệ. Không ai ngờ rằng đến ngày hôm nay, cả nhà họ lại chết vì bị đầu độc.

Đúng thế, cả ba người trúng độc mà chết. Khi Bách Chu nhận ra điều bất thường mà phá cửa xông vào thì họ đã chết rồi. Nghe nói cậu ta đã tự đề xuất hình phạt nhưng Trần Thuyên còn chưa chấp nhận.

Gia đình Phạm thị chết sau khi tôi và Trần Thuyên rời đi, vài người hàng xóm sống quanh đó đều nhìn thấy. Chúng tôi bỗng nhiên trở thành nghi phạm giết người, đáng ra hiện tại đã bị tống vào ngục chờ phán xét rồi.

Nhưng mà Trần Thuyên là ai chứ, làm sao có thể bị nghi oan như vậy được? Và thế là Đỗ Quân phải ra mặt, xác nhận thân phận với an phủ. Lại nghe rằng cô bé Diệu Loan kia khi biết Đỗ Quân là quan lớn trên kinh thành cũng đã ngã xuống đất mà bất tỉnh.

Khỏi phải nói, có là đại an phủ sứ cũng không dám định tội Quan gia. Chuyện này gây ra phiền phức lớn vô cùng, chưa kể đến việc đám quan địa phương sẽ thi nhau tới thăm hỏi (vì cả đời này chưa chắc họ đã có cơ hội gặp mặt hoàng đế, không nhân tiện lúc này thì đợi đến bao giờ?). Mà vì một khi đã bại lộ thân phận với những người không liên quan thì việc điều tra sẽ không còn dễ dàng nữa.

Có một điều tôi không ngờ được là Đỗ Quân lại thành công trong việc sử dụng "mỹ nam kế". Trần Thuyên kể rằng Đỗ Quân đã "nhất tiễn hạ tam điêu", khiến khuôn mặt y bỗng chốc đỏ lựng lên như trái cà chua chín.

Tôi liền hỏi "tam điêu" ở đây là những gì? Trần Thuyên cười tủm tỉm đáp: "Nắm được trái tim của hai chị em Diệu Loan, lại điều tra ra gốc gác của ông chủ xưởng đúc từ các văn kiện trong an phủ. Nàng nói xem có phải là 'tam điêu' không?"

Tôi ngạc nhiên nhìn Đỗ Quân, chúa ơi, không ngờ cũng là một kẻ sát gái đó chứ! Thế nào mà nhắm cô em lại đính kèm cả cô chị!

Quay lại với với vụ án kia, Đỗ Quân đã phải sử dụng hết quyền lực của mình để "đè nén" nó xuống. Đại khái là ngoài gia đình ba người kia thì còn có một người đàn ông bán cá ở ngoài chợ chết một cách không rõ ràng. Mà trước đó, nhà Phạm thị đã mua cá của người đàn ông này về nấu cho bữa tối, ăn xong thì ngộ độc mà chết. Nếu không phải có Đỗ Quân đi phía sau dọn dẹp tàn cuộc thì chuyện này đã bị làm ầm ĩ lên rồi.

Trần Thuyên dặn dò tôi nghỉ ngơi thêm, nói rằng muộn nhất là đêm mai chúng tôi sẽ trở về kinh đô. Đương nhiên vì sợ đêm dài lắm mộng, không nên lưu lại nơi này thêm nữa. Hai người Trần Thuyên, Đỗ Quân rời khỏi phòng tôi mới chợt nhớ ra vẫn chưa kể cho họ nghe chuyện mà Hỷ đã chứng kiến.

Nhắc đến thằng bé, tôi lại thấy đau xót. Dù Đỗ Quân nói rằng đã sai người an táng cho gia đình Phạm thị một cách chu đáo nhưng tôi vẫn không thể nào không trách bản thân.

Cái chết của Hỷ, của cả nhà thằng bé có lẽ đều là do tôi.

Nếu không phải tôi muốn suy nghĩ thêm về câu nói khó hiểu kia mà chưa chịu nói với Trần Thuyên... nếu hung thủ biết rằng dù giết Hỷ cũng không có tác dụng gì... Thì có lẽ thằng bé vẫn còn sống, và sau này sẽ trở thành một vị quan lớn chăng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play