Rúc đầu trong chăn được một lúc, cả người tôi bắt đầu ấm lên. Giữa màn đêm yên ắng, tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập từng hồi.
Trằn trọc mãi, trở người qua lại tưởng như cả trăm lần, khi tôi kéo chăn xuống đã thấy phía ngoài cửa sổ không còn là một màu đen tĩnh mịch nữa.
Thì ra mình đã thức trắng cả đêm.
Tôi thở dài một hơi, thật không hiểu bản thân bị làm sao nữa.
Có nằm thêm cũng không ngủ nổi, tôi ngồi dậy, quyết định mò ra ngoài sân. Lúc này hình như mới khoảng bốn giờ, bầu trời tờ mờ sáng, sương mù bao quanh. Không áo khoác, tôi so vai, lặng lẽ khép cửa lại.
Mùi của cỏ cây, của màn đêm vừa lùi bước bao giờ cũng là dễ chịu nhất.
Tôi nhắm mắt lại dưỡng thần, chân phải chầm chậm vẽ một đường vòng cung trên mặt đấy, hai tay đưa lên.
Thế võ mà Đỗ Quân kiên nhẫn dạy cho tôi suốt một tháng qua, khi tập luyện chậm rãi thì là một môn võ dưỡng sinh – không quá phức tạp, lại tốt cho sức khỏe. Một khi đã thuộc làu từng động tác, đẩy nhanh tốc độ sẽ biến thành những đòn tấn công và phòng thủ cực kỳ hữu ích.
Tôi hoàn toàn đồng ý với việc "rèn luyện sức khỏe" của nó, còn có thực sự hay ho như y nói hay không thì chưa từng được thử qua.
Tập được một lúc, cơ thể đã bớt mỏi mệt, tôi từ từ mở mắt ra. Một dáng người cao ráo đang đứng cách tôi vài bước chân, tay chân đưa từng động tác giống y hệt với tôi đang làm.
Trần Thuyên.
Ngay khoảnh khắc thấy anh, trong lòng tôi bỗng gợn lên những cảm xúc mâu thuẫn tới đáng sợ. Đầu tiên là vui mừng, hào hứng, ngay sau đó lồng ngực lại bị tràn đầy nỗi giận dữ không tên.
Tôi không biết phải mở mồm thế nào, cuối cùng nhất quyết nhắm mắt lại kệ xác anh ta.
Không kịp có thêm một ý niệm nào, tai tôi bắt được tiếng gió đang lao tới. Tôi cả kinh, theo phản xạ ngả người về phía sau, tay trái vút lên đỡ đòn mà Trần Thuyên vừa giáng tới. Sức mạnh từ phía anh khiến tôi không chịu nổi mà phải lùi về phía sau vài ba bước chân.
Tôi tròn mắt nhìn Trần Thuyên, lồng ngực phập phồng tức giận: "Quan gia vừa làm gì thế?"
Trần Thuyên thu chiêu, hai tay chắp sau lưng mỉm cười: "Quả là một học trò giỏi."
"Sao cơ?"
"Ta đang khen nàng đó. Quân rất may mắn khi nó một học trò giỏi như nàng." Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, họa thành một nụ cười mơ hồ.
Tôi phì cười nhạt nhẽo: "Chắc Quan gia đang đùa. Đỗ Quân... y thường nói tôi mãi không có chút tiến bộ nào."
Trần Thuyên khẽ lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh chầm chậm nói: "Sai rồi. Đối với Đỗ Quân, nàng phải nhìn vào hành động chứ không thể đánh giá qua những gì y nói."
"Ồ, như nào?"
"Cách dạy dỗ của y rất đặc biệt. Đối với những kẻ kém cỏi, Đỗ Quân sẽ không cho quá nhiều cơ hội, về cơ bản chỉ được tập luyện để gia tăng sức mạnh cơ thể là chính. Với người có khả năng, y lại tỏ ra sắt đá..." Trần Thuyên ngừng lại một chút, nhìn tôi cười. "Có lẽ nàng đã kinh qua rồi."
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, quả như Trần Thuyên nói.
Những ngày qua theo Đỗ Quân luyện võ, phải nói rằng y vô cùng nghiêm khắc. Mặc kệ tôi là thân con gái, số lần tôi bị quật ngã dưới đất mỗi tối phải tới hàng chục lần. Tuy rằng mắng tôi vô dụng là thế, nhưng tôi được y chỉ dạy rất tận tình.
Nếu như vậy... là tôi có năng khiếu ấy à?
Trần Thuyên đứng cạnh thấy tôi trầm ngâm cũng không nói thêm gì, nhắm mắt tập vài động tác dưỡng sinh.
Chúng tôi yên lặng cạnh nhau được một lát, trời vẫn chưa sáng rõ. Trong nhà đã thắp đèn, lục đục người thức dậy.
"Ồ, hai vị dậy sớm quá."
Là Nguyễn Tái.
Tôi và Trần Thuyên cùng dừng động tác, quay lại chào hỏi.
Theo sắp xếp của Nguyễn Tái thì tôi và Trần Thuyên, còn có Bách Chu sẽ đi điều tra manh mối về vụ bắn tên; còn Nguyễn Tái thì vẫn phải tới chùa Thượng Tân để giúp đỡ đứa cháu trai.
Trần Thuyên nói với tôi, vì phát hiện manh mối tại nơi này mới phiền tới Nguyễn Tái, chứ thật lòng anh không muốn liên lụy tới y, chứ đừng nói ăn nhờ ở đậu như thế này.
Nai nịt gọn gàng, chúng tôi thống nhất chia thành hai hướng. Để tránh gây sự chú ý, tôi mượn tạm một bộ đồ của Bách Chu bởi dáng người chúng tôi khá giống nhau, chỉ là tôi hơi gầy hơn một chút.
Vì việc này mà Trần Thuyên tỏ ra vô cùng khó chịu, đi được ba bước mà đã hai lần gắt gỏng với Bách Chu.
Ngày xưa xem phim truyền hình, thấy các cô nàng nữ giả trang nam tôi thường chửi bới một hồi. Môi đỏ da trắng, dáng người thướt tha như vậy nhìn một cái là biết thân phận phụ nữ.
Hôm nay đến lượt tôi, mới biết rằng quả thực không nên so sánh bản thân với các diễn viên nổi tiếng làm gì.
Trần Thuyên quan sát tôi một hồi, gật đầu rồi quay mặt đi.
Bách Chu và Nguyễn Tái mặt không biểu cảm, cũng gật gật đầu.
Chỉ có chị em Đào Mận nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, thấy tôi tóc búi cao, mặc trang phục nam giới liền thốt lên: "Nếu không biết chị Tâm là con gái, chúng em lại tưởng là anh em với anh Bách Chu!"
Phí lời, tôi khinh bỉ trong lòng, kiếp sau chúng tôi chính xác là người một nhà. Nhưng tôi vẫn là chị đấy nhé!
Nói tóm lại, tôi mặc đồ của Bách Chu thật sự rất giống con trai. Không nói đến khuôn mặt unisex bình thường này, nếu chưa trang điểm vào thì không khác gì một tên nhóc, mà đến cả dáng người trước-sau-như-một, chẳng có một tí mềm mại nào...
Chậc chậc... thôi bỏ qua đi.
Trần Thuyên và Nguyễn Tái trao đổi một hồi, tôi lui ra gốc cây đứng cùng với Bách Chu. Cậu ta vẫn rất dửng dưng, không hề nhiều lời, nhưng sau một ngày quen biết thì khi nhìn thấy tôi cũng đã biết gật đầu chào hỏi.
Tôi mỉm cười làm thân, hỏi han một hồi mới biết trong nhà Bách Chu không có anh chị em gì, cậu ta là con một. Vì đi theo Trần Thuyên đã khá lâu, trải qua vô số đợt huấn luyện lớn nhỏ nên dù chưa trưởng thành, tính cách đã tương đối trầm tĩnh.
Ngoài cái mặt ra thì Bách Chu không giống thằng Đạt một chút xíu nào.
Rời khỏi nhà vợ chồng Thị Lai, tôi và Trần Thuyên đi ngang hàng, riêng Bách Chu rất có quy tắc, luôn luôn đi phía bên trái, sát đằng sau Trần Thuyên.
Tôi ép hỏi Trần Thuyên, rốt cuộc vụ bắn tên là như thế nào? Đã đi đến đây rồi mà tôi vẫn chưa nắm được bất cứ thông tin gì cả.
Ấy vậy mà anh lại tránh né câu hỏi của tôi, khuôn mặt dịu dàng: "Chúng ta dạo chơi một lúc đã nhé."
Dạo chơi? Gì vậy trời!
Trần Thuyên quay đầu lại nói với Bách Chu: "Ngươi đi mua mấy cái bánh rán, bọn ta ở đây chờ."
Bách Chu dạ một tiếng, đi lên phía trước. Trần Thuyên lại dắt tôi vào một gánh hàng rong, gọi hai bát sữa đậu.
Anh nói: "Làm gì cũng cần no bụng trước đã."
Bà chủ gánh hàng rất nhanh chóng đưa cho chúng tôi bát sữa đậu nóng hổi, mắt hấp háy khen ngợi: "Thật là hai cậu trai xinh xẻo!"
Nghe vậy, mặt Trần Thuyên liền xám đi một chút, tôi cúi đầu cười, vai rung rung.
Nhưng vẫn phải bàn tới chính sự, tôi liền nghiêm mặt hỏi: "Anh cố ý để Bách Chu ra chỗ khác phải không?"
Trần Thuyên không nhìn tôi, chỉ thong thả thử một ngụm sữa đậu. Ngồi tại hàng rong, uống một bát sữa thôi mà dáng vẻ vẫn thanh cao, tao nhã đến vậy. Từng động tác, cái nhấp môi, kể cả việc lấy tay áo lau miệng mà vẫn tỏa ra một vầng hào quang người thường không thể có.
Tôi nhìn xuống bát sữa đậu đã trống không của mình, khóe miệng giật giật.
"Chuyện này không đơn giản." Anh thấp giọng. "Rất có thể nó còn liên quan tới an nguy của quốc gia, trước khi điều tra cặn kẽ chân tướng, không thể mạo hiểm để nhiều người biết được."
Được rồi, anh là hoàng đế. Chuyện hoàng đế bị ám sát không liên quan tới an nguy của đất nước thì còn là cái gì nữa?
Tôi đang bất mãn với Trần Thuyên trong lòng thì Bách Chu đã quay lại, trong tay là gói bánh thơm lừng. Bụng tôi rất biết kết hợp liền reo lên một tiếng. Trần Thuyên lại gật đầu, Bách Chu như biết ý liền rời đi.
"Còn tôi thì sao?" Tôi tròn mắt nhìn anh, tiếp tục câu chuyện khi nãy.
Anh cười: "Nàng chỉ biết bề nổi mà thôi, chúng ta sẽ cùng nhau, từng bước làm sáng tỏ mọi chi tiết phía sau. Đám thị vệ đi theo ta lần này cũng chỉ nhận lệnh, ta nói một, chúng làm theo đúng như vậy. Chúng ta ngồi đây một lát để đám Bách Chu đi nghe ngóng trước. Còn giờ, hãy nói đến lý do vì sao phải tới lộ Bắc Giang này đi."
Tôi gật đầu đồng ý.
Trần Thuyên nói, ngày chúng tôi bị ám toán giữa đường kia quả là một trận hỗn loạn. Vốn dĩ việc Trần Thuyên xuất cung vi hành như vậy đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Ngoài Đỗ Quân luôn theo sát bên cạnh, đám người Bách Chu cũng rải rác khắp chốn: Trên lầu cao, dưới gốc cây, trong đám đông, sau tường lớn... Đương nhiên, là để bảo vệ cho Trần Thuyên.
Thế nhưng không ai ngờ lại có kẻ trà trộn vào dân thường, thành công nhắm tới Trần Thuyên mà bắn cung tẩm độc. Chỉ là chúng lại tính sai một bước, không ngờ lại xuất hiện một cái bia lớn là tôi đây.
Đám thị vệ đi theo Trần Thuyên kia, dĩ nhiên chẳng phải là những kẻ tầm thường. Họ đều là do Trần Thuyên đích thân lựa chọn, chịu huấn luyện nghiêm ngặt dưới sự giám sát của Đỗ Quân. Anh còn đặt tên cho đội quân này là Dạ Hành. (1)
Khi nghe đến đây, tôi thiếu nữa đã bị sặc. Đúng là cứ muốn tỏ ra nguy hiểm, cần phải đặt một cái tên có chữ "dạ".
Được rồi, không nghĩ linh tinh nữa. Việc này chỉ có một khả năng: Trong đám người Dạ Hành kia nhất định là có gian tế rồi.
Trần Thuyên chưa nhắc tới chuyện này nên tôi cũng không cầm đèn chạy trước ô tô, ngoan ngoãn nghe anh kể tiếp.
"Sau hôm ấy, ngoài việc gấp rút đi tìm thuốc giải cho nàng thì Dạ Hành cũng theo lệnh mà tản đi khắp nơi điều tra."
"Rồi tìm ra được cái gì vậy?" Tôi nôn nóng hỏi.
Trần Thuyên cười khổ: "Phải đến khi Đỗ Quân đích thân xuất thành mới tìm được manh mối, dẫn đến nơi này."
Thấy khuôn mặt như bị sét đánh của tôi, Trần Thuyên vội vàng bênh đội quân mà mình đã dốc lòng đào tạo kia: "Trước giờ chúng làm việc vô cùng hiệu quả, nhưng mà đối với việc này..."
Đúng là chỉ còn một kết quả. Nếu không phải có gian tế phá hoại, thì cơ bản đã sớm tìm ra chân tướng rồi?
Tôi vỗ vỗ lên vai Trần Thuyên, tỏ vẻ thương cảm.
Đại khái, loại độc được tẩm vào mũi tên mà tôi dùng thân mình đỡ thay Trần Thuyên có tên là Chúc Đương Phong, nghe cũng khá văn vẻ. Mà nghĩa của nó lại chính là "ngọn đèn trước gió", chẳng qua là để thể hiện rằng đã trúng phải rồi thì sinh mệnh rồi sẽ bị gió thổi tắt lúc nào không hay.
Thành phần chính của Chúc Đương Phong là rễ cây Hồ Mạn Trường, ha ha, khi nghe tới cái tên này lần đầu tiên tôi đã vô cùng khiếp sợ. Về sau nghe Phạm Bân giải thích và miêu tả thì tôi mới ớ người ra, không phải là một loại độc dược vô cùng nổi tiếng ở nước ta hay sao?
Hừm, để tôi gợi ý một chút.
Trong truyện "Vợ chồng A Phủ", nhân vật Mị từng nói một câu: "Nếu có nắm XX trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa."
Hỏi: "XX" ở đây là gì?
Đáp án vô cùng quen thuộc: Lá ngón.
Hồ Mạn Trường này cũng chính là lá ngón.
Tuy rằng Chúc Đương Phong là một loại độc của dân tộc vùng xa, nhưng để điều chế ra cũng không phải điều khó khăn gì.
Vì vậy đám Trần Thuyên chỉ có thể điều tra từ những manh mối còn sót lại: Mũi tên.
Anh thao thao bất tuyệt một hồi, gì mà thân tên làm từ cỏ bồng, hình dáng mũi tên như nào, thân cung thì có lẽ làm từ gỗ dâu thường mà thôi, vân vân... tôi nghe mà như lạc vào một cõi xa xôi nào đó, thiếu chút nữa đã ngủ gật.
Trần Thuyên lại không nhận ra dáng vẻ chán nản của tôi, tiếp tục mở lớp dạy ngữ văn.
Đề tài lần này: Giải thích câu thành ngữ "Thỏa chí tang bồng".
Nam tử hán đại trượng phu trước giờ, để thể hiện ý chí lớn lao của bản thân thì thường nói "ABC XYZ gì gì đó thỏa chí tang bồng".
"Tang bồng" ở đây, chính là từ "Tang hồ bồng thỉ".
"Tang" là cây dâu, "hồ" là cung, vì vậy "tang hồ" là cây cung được làm từ gỗ dâu. "Bồng" là cỏ bồng, "thỉ" là tên, từ đó suy ra "bồng thỉ" là tên được làm từ cỏ bồng.
Do tôi không chú tâm nghe Trần Thuyên giảng lắm nên chỉ nhớ được đại khái rằng loại cung tên làm từ cây dâu, cỏ bồng này đại diện cho chí lớn của người đàn ông.
Đúng là một buổi học vô ích.
Trần Thuyên lảm nhảm một lúc cũng đã nhắc đến chi tiết chính.
Đại khái khi anh cùng Đỗ Quân quan sát mũi tên, bằng cách nào đó anh đã để ý thấy một ký hiệu tròn nho nhỏ ở phần đuôi. Nếu không phải do tính cách Trần Thuyên vốn tỉ mỉ thì nếu là một người bình thường chắc chắn sẽ bỏ qua rồi.
Tốt rồi, từ một hình ký hiệu mà tra ra được mũi tên là từ một xưởng đúc nhỏ ở lộ Bắc Giang này làm ra.
Cần phải chú ý, một, hình dáng mũi tên vốn không có gì đặc biệt, bởi vậy nếu xưởng đúc kia không để lại dấu ấn riêng thì đảm bảo cuộc điều tra này sẽ đi vào ngõ cụt hoàn toàn.
Thứ hai, nghe Trần Thuyên nói xưởng đúc kia bình thường chỉ đúc mấy vật dụng thông thường, nay bỗng nhiên lại xuất hiện mấy cái mũi tên, chắc chắn là do có kẻ đứng sau đặt hàng.
Chúng cố tình đặt tại một xưởng đúc nhỏ xa xôi, không có tên tuổi để che giấu.
Khi Bách Chu quay trở lại, tôi cũng đã uống đến cốc sữa đậu thứ ba.
Bụng nằng nặng, tính tìm nơi để giải quyết nỗi buồn thì Trần Thuyên nghiêm trọng nói: "Không chờ Đỗ Quân nữa, chúng ta tới xưởng đúc trước."
Thực ra tôi và Trần Thuyên ngồi ăn không ngồi rồi sáng giờ cũng là đợi Đỗ Quân từ kinh thành đến.
Y xuất phát sau chúng tôi chưa đầy nửa ngày, một mặt giải quyết nốt việc gấp trong quân, một mặt cũng là để đánh lạc hướng những kẻ hóng hớt.
"Xưởng đúc bị đốt rồi." Trần Thuyên nói ngắn gọn.
Cả người tôi run lên: "Còn chủ xưởng, người làm công thì sao?"
"Cả chủ tớ tổng cộng ba người, đều đã chết cháy."
...
Cả căn nhà nhỏ bị cháy rụi, chẳng còn bất cứ thứ gì. Nghe nói đêm qua lửa bùng lên, khi người dân xung quanh phát hiện chạy đến thì lửa đã quá lớn, không cứu nổi nữa.
Đêm hôm qua, cũng là khoảng thời gian chúng tôi đến nơi này.
Tôi bám vào tay áo Trần Thuyên, cảm thấy hít thở không thông. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi an ủi nhưng khi tôi ngước lên nhìn, cũng có thể nhận ra được Trần Thuyên đang rất tức giận.
Lần này đi lộ Bắc Giang anh đã cẩn thận lựa chọn năm trong chín người thuộc Dạ Hành, đều là tinh anh của tinh anh, trung thực chính trực bậc nhất.
Nhưng đám người chúng tôi vừa tới nơi này thì xưởng đúc cũng bị đốt cháy, nếu không phải do gian tế báo tin thì chẳng còn lời giải thích nào hợp lý cả.
Trần Thuyên đã làm rất đúng, giấu tiệt tin tức với đội Dạ Hành để đến khi họ lên thuyền mới biết mình đi đâu. Bởi vậy mà tận tới đêm qua, xưởng đúc mới bị hủy.
Thu hẹp được kẻ tình nghi, nhưng phải trả cái giá là nhân chứng vật chứng đều không còn nữa.
Trần Thuyên nhanh chóng ra quyết định. Dù sao cũng đã bị lộ mục đích, nhưng việc thì vẫn phải làm.
Anh nói chuyện với Bách Chu, sai một kẻ có kiến thức về tử thi vào khám nghiệm. Cả căn nhà bị cố ý đốt cháy rụi, e rằng muốn tìm kiếm gì cũng khó.
Chưa đầy nửa khắc, một người đàn ông mặt mũi có chút dữ tợn đi đến, lễ phép ôm quyền chào Trần Thuyên.
Anh ghé vào tai tôi nói: "Hắn tên Bất Doanh, trông khó coi vậy thôi chứ cũng có chút ít hiểu biết về xác chết."
Tôi trợn mắt lên nhìn anh.
Chúng tôi lại kéo nhau ra chỗ vắng người nói chuyện.
Bất Doanh báo cáo: "Ba xác chết đều là nam giới, xác thịt cháy đen, chân tay co quắp..."
Tôi liền nói chen vào: "Trong miệng xác chết có khói bụi gì đó không?"
Từ đầu Bất Doanh đã thấy tôi đứng cạnh Trần Thuyên, có thể thấy rõ ràng tôi đang được ai bảo kê.
Bởi vậy mà nghe tôi hỏi, hắn ta cũng không có chút thắc mắc nào mà nhanh chóng đáp lời: "Không có."
"Vậy đầu gối và khuỷu tay..."
"Đều duỗi thẳng."
"Ồ. Không ngạc nhiên." Tôi lầm bầm nói.
Bất Doanh đến lúc này mới ngẩng lên nhìn, đánh giá tôi một lượt.
"Như thế nào?" Trần Thuyên không kiên nhẫn hỏi.
Tôi lại nhường câu trả lời cho Bất Doanh.
Hắn lưu loát nói: "Bẩm cậu, chỉ nhìn qua là có thể thấy ba người trong xưởng đúc đều đã chết từ trước rồi mới bị thiêu."
Trần Thuyên vẫn có chút thắc mắc, Bất Doanh lại liếc mắt về phía tôi. Trong tình cảnh thế này, tôi lại cảm thấy hơi buồn cười.
Chẳng hề quen biết nhau mà hai bên cứ nhường lời nhau như vậy, có lẽ vị thị vệ mặt liệt này cũng là một người thú vị.
Tôi ho vài tiếng, lục lọi từ trong trí nhớ: "Đơn giản thôi, người bị thiêu sống sẽ tìm cách cố gắng thoát thân, miệng mở lớn để thở nên khi chết, chân tay đều co quắp lại mà trong miệng cũng có khói bụi."
Trần Thuyên nhìn sang Bất Doanh, hắn ôm quyền: "Bẩm cậu, đúng như cô đây nói."
Giật mình kinh hãi, hắn biết tôi là con gái?
Trần Thuyên rất phối hợp, ghé miệng vào tai tôi thì thầm: "Trò này của nàng chỉ lòe được đám người bình thường mà thôi."
Sau đó cười cười, gật đầu với Bất Doanh. Mặt hắn có chút không tự nhiên, chẳng dám nhìn tôi thêm nữa.
Trần Thuyên lại hỏi về nguyên nhân cái chết, Bất Doanh có thể phán đoán đại khái là cả ba người đều bị vật nhọn đâm vào nơi yếu hại, chết ngay lập tức.
Hơn nữa hình dáng và độ sâu rộng của vết thương mỗi người không giống nhau, không xác định được hung khí.
Nghe vậy, mặt Trần Thuyên tối sầm lại. Tôi gật đầu cảm ơn Bất Doanh, hắn rất biết ý mà chắp tay cúi đầu lùi ra xa.
Hai tay Trần Thuyên nắm chặt, môi mím lại.
Tôi kéo anh cách xa khỏi đám người thêm một chút, khi xung quanh chẳng còn ai nữa mà vẫn chưa biết phải mở lời thế nào.
"Không phải lỗi của anh" hay là, "Chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ"?
Sao nghe câu nào cũng kỳ quặc như vậy nhỉ?
Từ những chuyện đã xảy ra thì tôi có thể tạm phân tích như sau:
Đêm hôm qua thuyền chúng tôi cập bến, ngay sau đó thì xưởng đúc bị cháy và những người khả năng cao là có liên quan tới vụ bắn tên đều đã chết. Đại khái cũng đã xác định được trong đám Dạ Hành có gian tế, nhưng điều khiến Trần Thuyên tức giận lại chính là cách kẻ kia giết người.
Vốn mỗi người thuộc Dạ Hành đều được trang bị các loại vũ khí chuyên biệt nên nếu có gây ra thương tích thì đều rất dễ bị nhận ra, còn kẻ giết người lại sử dụng hung khí không xác định để không bị bại lộ thân phận.
Tuy nhiên, như Bất Doanh đã nói, ba nạn nhân đều chết ngay lập tức. Điều này chứng tỏ thân thủ của kẻ giết người không hề kém, biết được đâu là vị trí hiểm yếu trên cơ thể người, ra tay vô cùng độc ác.
Càng muốn giấu lại càng sơ hở. Có kẻ như vậy trong đám người mà mình đích thân tuyển chọn, chẳng trách Trần Thuyên lại tức giận.
Lòng đầy muộn phiền, Trần Thuyên dặn dò Bách Chu phải báo cáo chi tiết tình hình nơi này với Đỗ Quân khi y tới nơi, không cần thiết phải mất thời gian tìm Trần Thuyên chào hỏi.
Bách Chu vâng dạ, khuôn mặt ngưng trọng.
Khi Bách Chu rời khỏi, tôi mới thì thầm hỏi Trần Thuyên: "Vì sao anh vẫn tiết lộ với cậu ta vậy?"
Anh thở dài, đáp: "Trong chín thị vệ thuộc đội Dạ Hành, chỉ có ba người là ngân bài thị vệ (2). Ta lệnh cho Nhất đẳng ngân bài thị vệ, cùng Tả ngân bài thị vệ ở lại kinh thành. Còn lại Hữu ngân bài thị vệ thì dẫn theo mình, cũng chính là Bách Chu. Tuy rằng nghi ngờ tất cả, nhưng để lựa chọn thì ta buộc phải tin tưởng... Dù sao... nó cũng không nắm được chân tướng phía sau. Hơn nữa Bách Chu chỉ cần chuyển lời tới Đỗ Quân, y tự biết sẽ phải làm gì."
Chúng tôi đều không muốn lưu lại tại nơi này thêm nữa, đành dắt díu nhau quay lại khu chợ ban sáng. Loáng cái mà cũng đã tới giờ ăn trưa. Cả tôi và Trần Thuyên đều không có tâm trạng, chỉ ăn qua loa bát mỳ, uống tạm ly trà nguội ngắt.
Tôi chỉ biết yên lặng mà đi theo, như thấy một tầng sương mỏng phủ trên gương mặt của anh.
Vòng qua vòng lại một hồi cũng về tới nhà Thị Lai, Đỗ Quân đã đứng chờ sẵn bên cửa. Cách đó vài bước là cô chị Thị Đào, đang đứng bứt tay áo một cách ngại ngùng.
Thấy tôi cùng Trần Thuyên, Đào vội vã chạy đến thẹn thùng: "Chị Tâm, cậu Thanh. Cậu Đỗ Quân từ kinh thành đến tìm hai người."
Bộ dáng của cô gái nhỏ này như muốn nói: "Ối chao, lâu lắm rồi mới thấy nhiều trai đẹp tới vậy. Biết phải làm sao bây giờ?"
Tôi cười cười cảm ơn, Đào lại tỏ ra bứt rứt, mãi hồi lâu mới hạ quyết tâm: "Em... em... phải quay lại giúp bố mẹ, không ở lại được..."
Khuôn mặt non nớt đỏ bừng, mong ngóng được một lâu giữ lại.
Ai ngờ Đỗ Quân chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Cảm ơn."
Thật lạnh lùng.
Tuy nhiên, hiệu suất làm việc của Đỗ Quân cũng rất đáng kinh ngạc. Chỉ trong vòng mấy canh giờ tôi và Trần Thuyên lang thang, y đã kịp điều tra lại một lượt về xưởng đúc để tìm ra được điểm đáng ngờ, thậm chí còn có thời gian để đi xác nhận lại.
Manh mối lớn như vậy, lần này chúng tôi nhất định không thể bỏ qua!
......
(1) Dạ Hành: "Dạ" là ban đêm, "Dạ hành" nghĩa là "xuất hành, diễu hành vào ban đêm".
(2) Ngân bài thị vệ: Chức quan võ mang gươm hầu bên cạnh vua khi vua ngự giá tuần du hoặc thiết triều. (Theo Từ điển chức quan Việt Nam)