☆ Chương 152: Đáng chết

Lantis hít sâu một cái, ánh mắt thâm trầm nhìn Nam Kính, chân tâm thực lòng mà nói rằng: "Bảo bối, anh ngày hôm nay mới phát hiện em quả thực thông minh đến mức tận cùng."

Phương pháp tốt như vậy, thân là một nam nhân chân chính anh lại không nghĩ tới?

Nhất định là bình thường quá vất vả, chờ qua ngày hôm nay anh phải tự cho mình nghỉ hè! (chưa đi học đã đòi nghỉ hè -.-)

"Em quá cơ trí." Lantis ca ngợi xong, không nói hai lời liền kéo tay Nam Kính hướng thang máy đi đến.

"Chờ một chút chúng ta còn chưa có thanh toán, anh muốn đi đâu?"

Nam Kính một bên mở ra thiết bị đầu cuối đem tất cả vật phẩm chưa thanh toán tính hết một lượt, một bên theo sát bước chân của Lantis.

Lantis đôi môi đỏ thắm từ đầu tới cuối duy trì nụ cười vui vẻ, nhìn thấy anh những người đi đường dồn dập dừng chân, thán phục với vẻ đẹp của nam nhân đã gặp qua là không quên được, mỹ nhân có thể nói là có nụ cười cực độ dụ người.

"Làm cái kia có thể làm cho chúng ta cả người đều nhiệt tình hưng phấn!"

Lantis không e dè mà lớn tiếng nói.

Nam Kính: "..."

Quả nhiên là phái hành động a, làm cái gì cũng đều lôi lệ phong hành.

Theo kế hoạch của Lantis là bồi Nam Kính đi dạo phố, giờ lại thành đi xử lý một ít chuyện, vì Nam Kính nói ra một đề nghị hết sức thú vị mà quyết định nhanh thay đổi kế hoạch – đi về nhà, luôn có chút không khống chế được sự việc đang phát sinh.

Đơn giản mà nói, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự biến hóa.

Tại lúc quần áo hai người đều cởi, thời điểm còn cách cửa một bước, thiết bị đầu cuối của hai người đồng thời vang lên.

Đương nhiên, sắp tới thời khắc mấu chốt đạt được sinh hoạt hài hòa với người mình thích, đừng nói là thiết bị đầu cuối vang lên, ngay cả Solo tinh cầu bị quái thú ngoại tinh công kích, Lantis cũng không rảnh chú ý.

Nhưng mà có người trực tiếp mở cửa ra lại là chuyện khác.

Thủ vệ người máy thông báo có người xông vào biệt thự sắp tới phòng ngủ, Lantis mặt đen lại, Nam Kính cũng một mặt hậm hực mà mở lên mí mắt, rốt cuộc lựa chọn từ bỏ.

Cầm lấy quần áo tán loạn đầy đất dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào.

Lantis tính khí vốn là không được tốt lắm, chỉ có điều bình thường lúc ở cùng Nam Kính, không tự chủ được liền ôn nhu hơn rất nhiều.

Vì vậy ngay lúc này Nam Kính nhìn thấy chính là một núi băng, khí thế cường đại khiến lòng người nhịn không được run rẩy, lòng cảm khái ngàn vạn lần, lại không nói ra được.

Thế nhưng Lantis, ngươi đối với hiệu trưởng trường quân đội Sifal bày ra gương mặt này thật sự thích hợp sao?

Nam Kính không nghĩ ra được Lantis cùng hiệu trưởng Weinman đến tột cùng là có quan hệ gì mà có thể thuận lợi tiến vào cửa biệt thự nhà Lantis.

Dù sao bị hiệu trưởng bắt gian tại giường lại còn dùng nụ cười thánh khiết nhìn thẳng mình, thật là rất áp lực.

Đúng, bắt gian tại giường!

Nam Kính tuy rằng đã mặc quần áo xong, mà Lantis lại với vẻ phi thường tức giận mà trực tiếp phủ thêm một cái áo ngủ, chỉ buộc lại thắt lưng liền ôm lấy Nam Kính đi ra ngoài.

Nơi không bị áo ngủ che hiện ra mấy vết hồng hồng khả nghi, người tinh tường vừa nhìn liền biết mới vừa phát sinh chuyện gì.

Weinman tầm mắt trước sau không e dè mà dính trên người Lantis, điều này làm cho Nam Kính đối với ôm ấp của Lantis cảm thấy cực kỳ tốt đẹp lại sinh ra chút khó chịu.

Lantis là của một mình cậu a.

Nha, đây nhất định du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu!

Nhưng mà, là một học sinh ngoan, Nam Kính vẫn là mặt mỉm cười ánh mắt thấm nhuần lòng người, lễ phép mà cùng Weinman chào hỏi.

Weinman khẽ gật đầu, uyển chuyển nói cho Nam Kính, hắn muốn cùng Lantis bàn luận chút chuyện riêng tư.

Đáng chết, đây chẳng phải đang nói cho cậu biết, cậu nên cút đi sao?

Tâm Nam Kính trong nháy mắt âm u.

Lantis không biết Weinman 'trong hồ lô bán thuốc gì', mắt lạnh nhìn Weinman ở đây làm mưa làm gió.

Tuy rằng rất muốn đem người trước mắt xem như không thấy, lấy quấy rối người khác tương thân tương ái làm vui, thật muốn đuối cáo già này ra khỏi nhà, mà Weinman lại nói thông tin liên quan đến cậu khiến Lantis lựa chọn từ bỏ ý định.

Weinman nói: "Có muốn ta bảo vệ tiểu bảo bối của ngươi hay không a?"

Lantis mạnh mẽ ngẩng đầu trừng khuôn mặt đáng ghét của Weinman, yên lặng nhắm mắt lại, cuối cùng ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon không nói một lời đóng vai mặt đen.

Có thể được Weinman bảo vệ, thậm chí so với Lantis bảo vệ lại càng thêm một phần an toàn.

Nam Kính câu môi cười cười, lệ chí dưới khóe mắt oánh hồng làm cậu thêm mấy phần quyến rũ, ngay lúc hiệu trưởng Weinman đang nhìn, cậu đi tới bên cạnh Lantis, một tay chống ghế sôpha một tay sờ soạng hai má Lantis, cúi người xuống tại trên môi Lantis mà hôn nhẹ.

Weinman trong con ngươi vốn dĩ là trêu tức lại nhạt đi rất nhiều, ánh mắt màu lam nhạt chiếu ra nụ cười ôn nhu của thiếu niên.

"Nếu đã có khách, em liền không quấy rầy anh." Nam Kính cho Weinman mặt mũi thật cao, sau cái hôn mới hài lòng ngồi thẳng lên, nói: "Trước tiên em về trường học, nguyên liệu nấu ăn để ở chỗ anh, chờ em có thời gian rảnh liền đến nấu cơm cho anh ăn."

Lantis trong bóng tối hướng về Weinman đưa một ánh mắt chiến thắng, sau đó toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người Nam Kính, đứng lên nói: "Anh đưa em đi."

Nam Kính nhìn áo ngủ của Lantis một chút, cảnh 'xuân' hiện ra, cậu cũng không muốn người khác nhìn thấy những thứ thuộc về mình a.

"Em tự mình đi là được rồi, cũng không phải là con nít a, lại nói để khách quý chờ anh cũng không tốt."

Weinman lần thứ hai nghe thấy cái từ khách này, nhướng cao lông mi dài tú lệ, như có điều suy nghĩ, sờ sờ cằm —— xem ra đứa nhỏ Nam Kính này đối với cháu trai hắn có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu rất cao a, hắn từ khuôn mặt đến ánh mắt đều nhìn ra được, Nam Kính rất kiên trì cho hắn một cái danh xưng 'Khách'...

Chà chà, có chút hàm ý.

Dưới sự kiên trì của Nam Kính, Lantis cũng không nói nữa, đưa Nam Kính ra cửa biệt thự.

Mới vừa đem cửa biệt thự đóng lại, Lantis đã ôm Nam Kính vào trong ngực, nói câu xin lỗi.

Nam Kính trở tay ôm lấy hông của anh, ngược lại không có ý tức giận.

"Hiệu trưởng Weinman..." Nam Kính mới vừa nói vài chữ, liền bị Lantis đánh gãy.

"Thân ái, Em không cần để ý hắn, hắn không chịu nổi người khác ở trước mặt hắn hôn nhẹ đâu."

Lantis vì lấy lòng phu nhân, liền không chút áp lực nào mà bôi đen tiểu thúc thúc, cố gắng nói xấu hết mức có thể.

Nam Kính dừng một chút, đem lời muốn nói yên lặng thu về.

Nếu Weinman hiểu lầm cậu, phận tiểu bối, cậu làm sao có thể không cho Weinman chút mặt mũi?

Nam Kính trầm mặc làm Lantis tưởng là cậu mất hứng, trong lòng đem kẻ cầm đầu Weinman mạnh mẽ mắng một lần.

Trưởng bối nhà người ta đều là giúp vãn bối theo đuổi vợ, trưởng bối nhà anh lại chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, làm thêm cho náo loạn a.

Thực sự là 'đồng đội heo'!

Nam Kính trong cái ôm thật dài, đối với Lantis đang một mặt phiền muộn không chút che giấu nói: "Em không hề tức giận, em tin anh, quay vào nhà đi a, đừng làm cho trưởng bối sốt ruột chờ."

"Tới trường học thì báo cho anh biết." Lantis dặn dò Nam Kính, đồng thời thiết bị đầu cuối của Nam Kính vẫn luôn không ngừng kêu làm cho anh không thể không để ý.

Nam Kính vốn định chờ ngồi vào xe huyền phù rồi mới mở ra xem, mà cân nhắc đến Lantis, liền ngay tại chỗ mở ra nhìn một chút.

"Cảnh Hàm, cậu ấy nói tối hôm nay không trở về ăn cơm."

Từ khi khai giảng đến nay sau khi thưởng thức qua tay nghề của Nam Kính, Vân Cảnh Hàm không coi Nam Kính như người ngoài, mỗi ngày đều quấn lấy cậu đòi cậu nấu cơm, nếu như Nam Kính có thời gian cũng không ngại bộc lộ tài năng.

Nghe vậy, Lantis có chút ăn dấm chua, như thế tính ra Vân Cảnh Hàm ngược lại là cùng Nam Kính giao lưu không ít, được cậu làm cơm cho ăn vô số lần.

"Thật đáng ghét, trường quân đội Sifal quy định học sinh năm nhất không thể ở ngoài ngủ qua đêm, không có một chút khoa học!"

Trời mới biết Lantis có bao nhiêu muốn Nam Kính và anh ở cùng một chỗ.

Anh đã từng cân nhắc qua có nên đến kí túc xá của Nam Kính ở không, dù sao cũng còn dư một chiếc giường a.

Mà Lantis rất nhanh bác bỏ.

Nam Kính cần có thời gian sinh hoạt tự do cùng bạn bè của cậu.

Trọ ở trường đối với Lantis cũng là không thực tế, dù sao đối với anh mà nói, tại trường quân đội học tập cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Dù cho chìm đắm trong bể tình, Lantis từ trước tới nay cũng chưa từng yêu đến choáng váng đầu óc, làm hoàng tử - người thừa kế của Ngân hà đế quốc, anh từ nhỏ đã biết bản thân mình phải gánh vác trách nhiệm gì.

Nắm giữ nhiều tài nguyên hơn, nắm giữ năng lực mạnh hơn, đồng nghĩa với việc, anh so với tất cả mọi người càng có áp lực cùng chức trách to lớn hơn.

Cũng bởi vậy, ẩn nấp tại Solo tinh cầu, Lantis cần càng nhiều tự do.

Cho dù là đối với Nam Kính, anh cũng không thể nói quá nhiều bí mật.

Nam Kính nghe Lantis oán giận, ngược lại nhớ tới một chuyện khác.

"Nói đến điều này, anh đến cùng là lúc nào mới đi học a?"

Coi như là giả vờ giả vịt, cũng phải nguỵ trang đến mức chân thật a?

Từ lúc khai giảng đến giờ cũng không thèm lên lớp, Nam Kính cũng là say rồi.

"Anh không nói với em sao?"

"Cái gì?"

"Thứ hai anh liền chính thức nhập học, anh tưởng là mình đã nói cho em biết rồi." Lantis nói.

Nam Kính vừa nghe Lantis muốn chính thức lên lớp, phản ứng đầu tiên là cảm thấy thực không khoa học ——

"Anh thật sự muốn lên lớp?"

Lantis nghe ngữ khí kinh ngạc của Nam Kính, cho là anh nên sâu sắc đính chính một chút.

"Thân ái, em kinh ngạc thật không đúng a, anh dù sao cũng là một học sinh ngoan."

Trong mắt giáo viên ở hoàng cung, Lantis quả thật là một học sinh ngoan nhất vũ trụ —— xưa nay không cần lo lắng anh phát sinh tính phản nghịch tuổi dậy thì a.

Nam Kính một mặt không tín nhiệm, "Một người liên tục trốn học nửa tháng, anh còn dám nói với em anh là học sinh ngoan?"

Lantis cực kỳ vô tội "Anh là nói nghiêm túc, bởi vì học tịch (như kiểu đơn chuyển trường) của anh mới vừa vặn được đổi lại, cho nên trên thực tế thời gian lên lớp là thứ hai."

"..."

Nghe Lantis nói như thế tựa hồ rất có đạo lý, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play