☆ Chương 143: Thế giới làm người ta tuyệt vọng

Nam Kính trong lòng lớn tiếng la lên mong muốn của mình, tôi cũng không muốn uổng công khi đã thi đấu mà lại không biết ai thắng ai thua, đây không phải là không trâu bắt chó đi cày sao?

Bất đồng với hoạt động tâm lý rít gào chính là trên mặt cậu nở nụ cười giả tạo, ngoài miệng đương nhiên là đồng ý nghe theo lão nhân gia, nói: "Ngài nói đúng lắm."

Lão nhân gia cũng không có ý định gây khó dễ cho Nam Kính, chính là vừa thấy dữ liệu truyền tới quá mức chấn động, một phút cũng không chờ nổi muốn đi ra nhìn xem là đứa trẻ nào, không ngờ nhìn cũng rất vừa mắt.

"Khụ khụ, linh kiện ta sẽ cầm đi, nếu có phát hiện điều gì đặc biệt, trường học tất nhiên sẽ không ngầm chiếm thành quả của cậu." Lão nhân gia nói chuyện có chút thẳng, vừa nói vừa đánh giá biểu tình trên mặt Nam Kính.

Nam Kính ngũ lôi oanh đỉnh, cậu gần như bật thốt ra nói rằng nếu trường học muốn lấy nó đừng khiêm tốn, chỉ cần kết quả cao hơn một điểm ... Hoặc gần một điểm... so với Sidya là được rồi, không yêu cầu quá cao, nếu không tôi sẽ mang đến cho Lan đại mỹ nhân một đống phiền phức lớn, đây là những gì Lantis đã nói.

"Được rồi, khi có kết quả sẽ thông báo cho cậu."

Ông lão nói xong, tiện tay đem linh kiện đưa cho vị học viên bên cạnh, vị học viên kia vội vã duỗi hai tay ra cầm, đối xử nhẹ nhàng với linh kiện kia như thể đây là chí bảo, cùng thái độ tùy ý của lão nhân gia tuyệt đối khác nhau.

Trơ mắt nhìn thành quả lao động giữa ban ngày ban mặt bị đem đi, tâm lý Nam Kính kêu lên một tiếng đau xót, còn kém mở miệng kêu to ông mau quay trở lại!

Tiến vào cửa thang máy, khuôn mặt nhăn nhó của ông lão lập tức được thay bằng biểu tình tức đến nổ phổi rống: "Tiểu tử thúi tại sao lại không đeo găng tay? Nhỡ làm hỏng thì làm sao?"

Người học viên kia dở khóc dở cười, "Cái này đâu có dễ hỏng như vậy, vật này phải dùng cơ giáp tác chiến mới hủy được."

Ông lão thổi râu mép trừng mắt nhìn qua trung khí mười phần, "Biết cái rắm."

Nói xong đem linh kiện từ trong tay học viên tới, đầu tiên là tiểu tâm dực dực giơ lên vách tường quang trước mắt tỉ mỉ thưởng thức, sau đó nhẹ nhàng cầm trong lòng bàn tay, dùng ý thức căn nguyên cảm nhận, một mặt thỏa mãn.

Hai học viên nhìn nhau, thầy đang hưng phấn sao?

Khi Nam Kính vẫn đang khóc tang, Bella cùng An Tháp nhìn thấy trò hề này, suy nghĩ về việc phỏng vấn tương lai có thể diễn ra suôn sẻ, bỏ qua dự định vây công Nam Kính, sau khi chiếm được lời cam kết sẽ nhận phỏng vấn của họ vào lần sau, hai người mới rời đi.

Ellens đi đến trước tiên, sau đó dùng tốc độ ngón tay thực hiện những động tác phức tạp khiến người hoa cả mắt, sau đó hắn cầm lấy cuống hoa xanh biếc, một đóa hoa màu tím nở rộ trên cành hoa.

"Tặng em, đứa trẻ dũng cảm."

"Cảm ơn."

Nam Kính mỉm cười chân thành, đưa tay ra nhận lấy cành hoa.

Đồng thời nghĩ thầm, dường như học trưởng Ellens đối với hoa là vừa gặp đã yêu, hơn nữa mỗi ngày đều mang theo rất nhiều hoa, nhưng mà hắn giấu ở nơi nào?

Trong quần áo? Hay là có một cái túi đặc biệt ở bên trong?

Nhìn kỹ, vẫn còn sương đọng trên đó, hơn nữa cánh hoa non mềm không hề có một chút dấu vết bị chà đạp.

Thôi quên đi, dù sao cũng nghĩ không ra.

Vân Cảnh Hàm nhào tới ôm lấy Nam Kính thân mật hôn một cái bẹp trên mặt của cậu, đứa trẻ này vừa mới được thả ra nên tương đối hưng phấn, hưng phấn đến mức có chút không được bình thường.

Không chỉ má trái má phải của Nam Kính bị một ngụm nước bọn xâm chiếm, ngay cả khóe miệng cũng bị gặm một cái.

"Đợi một chút..."

Dư quang khóe mắt Nam Kính thấy được Lantis, trên người một thân da lông cao cấp, vội vã đẩy Vân Cảnh Hàm ra, nâng khóe mắt nhìn mặt Lantis xám lại, đột nhiên có một loại cảm giác nhàn nhạt như khi làm việc ác bị bắt gian.

Trời mới biết cậu vô tội.

Lantis vừa tiến đến đã nhìn thấy một hình ảnh tuyệt mỹ mà anh không thể nhìn thẳng, đột nhiên khó chịu, khuôn mặt đen lại nhìn về phía Vân Thiên Dật dường như đang xem kịch nói: "Quản tốt người của cậu."

"Không có gì Lantis, không cần lau, không có ngụm nước bọt nào đâu."

Nam Kính vội vã nắm chặt tay Lantis, chớp đôi mắt thuần khiết thiện lương của chính mình an ủi đại mỹ nhân rơi vào thùng dấm chua siêu to khổng lồ.

Lantis liếc mắt nhìn cậu một cái, mắt phượng hiển lộ hết tuyệt đại phong hoa, nhìn Nam Kính đến hai chân suýt mềm nhũn, đột nhiên trong lòng gào thét— anh lại dám quyến rũ người ta bất kể thời gian và địa điểm như vậy sao?

Vạn nhất quỳ xuống trước mặt mọi người sẽ rất mất mặt nha!

Ngay sau đó, Nam Kính muốn mềm như sợi mì lần nữa thì tầm mắt Lantis lại rơi vào trên bàn tay đang cầm bông hoa nhỏ, sắc mặt thoạt nhìn càng thối hơn, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, Nam Kính biết dưới gương mặt tuấn tú kia chính là lửa giận.

"Bảo bối nhi, mỹ nhân, em tặng anh có được không?"

Nam Kính cười cứng nhắc, nhục nước mất chủ quyền mà dụ dỗ Lantis, móng vuốt run rẩy đưa cành hoa cho anh.

Nụ cười không đúng lúc xuất hiện trêm gương mặt thối của Lantis, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, khiến cúc hoa Nam Kính căng thẳng, duỗi thẳng cơ thể.

"Thân ái, em lấy đồ vật người khác tặng em tùy tiện tặng cho anh? Hửm?"

Tiếng "Hửm" âm cuối được nâng lên, cho thấy tâm trạng khó chịu của Lantis.

Không thể nhịn được nữa, nếu tiếp tục nhất định sẽ phải bỏ mình.

Nam Kính kéo cổ áo Lantis qua, dưới con mắt đang trừng to của mọi người hôn lên môi đỏ của anh, nói: "Đừng tức giận, thích anh nhất."

Lantis được vuốt lông trên mặt lóe lên biểu tình thực hiện được kế gian, câu môi nở nụ cười, tiện tay rút hoa ra đem lên chóp mũi ngửi một cái: "Nhìn còn rất tươi, anh đành miễn cưỡng tiếp nhận nó, không có lần sau."

Ellens: "..."

Mẹ nó, rõ ràng là muốn Nam Kính hôn nhẹ một cái chứ gì? Lời nói kia là có ý gì đây? Miễn cưỡng?

Nhìn vẻ ngoài ấm ức và ngọt ngào của Nam Kính, Vân Cảnh Hàm đấm ngực, giậm chân, than thở chồng quản nghiêm, tình yêu chính là mồ chôn của tự do.

Vân Thiên Dật đánh gục cái trảo của đứa trẻ đang muốn vồ lấy Lantis, âm thanh nghe không ra hỉ nộ như trước, nhưng động tác vẫn ôn nhu: "Đã nói, tật xấu này cần phải thay đổi."

"Tật xấu gì?" Ellens xen mồm vào hỏi.

"Đối với những thứ tốt đẹp..." Vân Thiên Dật vẫn rất uyển chuyển trong lời nói.

"?" Hai mắt Nam Kính đều là dấu chấm hỏi.

"... và mọi người." Vân Thiên Dật cười nói: "Vồ tới hôn môi để thể hiện sự yêu thích."

"..."

Ellens nhíu mày: "Nếu nói như vậy cậu ta phải rất thích hôn tôi mới đúng."

Tất cả mọi người bị cảm giác quá mức hài lòng về bản thân của Ellens làm cho cạn lời, tất cả mọi người có mặt tại đây đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cái tên gia hỏa không hề khiêm tốn lại còn đắc ý khoe khoang, rất nhiều người im lặng thu hồi tầm mắt, trong lòng nước mắt giàn giụa.

Mẹ, lớn lên thật không có tiết tháo.

Cho nên mới nói đây thực sự là thế giới làm người tuyệt vọng, khuôn mặt lớn lên thật ghê gớm? Muốn kiêu ngạo hay không?

Cho đến bây giờ Ellens rất ít khi bị người mắng cho máu chó đầy đầu, tất cả đều do khuôn mặt và tầm vóc của hắn hơn rất nhiều người, nếu muốn hắn xin lỗi công chúng, tuyệt đối sẽ bị trào phúng đến không ra được cửa.

"Nếu thật sự như thế, tôi cảm thấy Vân Cảnh Hàm càng thích hôn anh." Nam Kính cười híp mắt nói.

Vân Cảnh Hàm vội vàng chuyển người và cầm lấy tay Nam Kính như nhìn thấy một thân nhân mà lệ nóng tràn mi, "Khi còn bé, ca ca toàn yêu cầu tôi hôn anh ấy, sau khi trưởng thành anh ấy liền nói trẻ nhỏ không thể làm nũng, không thể hôn loạn."

Lantis mỉm cười liếc mắt nhìn Vân Thiên Dật một cái— hối hận rồi đúng không?

Vân Thiên Dật tiếp tục mỉm cười— ha ha, tôi sẽ kéo cậu xuống nước.

Tại sao ngày hôm nay lại nói chuyện này?

Nam Kính tiến đến bên người Lantis kề tai nói nhỏ, "Thật ra anh là đẹp nhất."

"Mặc dù nghe giống như em đang vuốt mông ngựa sau khi làm ra việc có lỗi, thế nhưng thân ái, anh nhận."

Lantis thể hiện sự rộng lượng có thể bao dung.

"Sát—"

Nam Kính đỡ trán nhìn Lantis, một bộ dạng tiều tụy muốn té xỉu, cậu đang nói sự thật, "Lantis, anh có nghĩ rằng rời khỏi em nửa ngày hôm nay thêm cả nửa buổi tối hôm qua nữa, anh trở nên táo bạo hơn trước rất nhiều không?"

"Có sao?"

Lantis nghĩ, nhất định là do lão gia hỏa Weinman kia bình thường bị ảnh hưởng bởi chứng rối loạn từ trường, xem ra không nên ở gần hắn mỗi ngày.

"Đại khái đúng là như vậy." Nam Kính thuận miệng nói lời tâm tình, thật như vàng 9999.

Vân Cảnh Hàm giật giật lỗ tai, đừng tưởng hai người kề tai nói nhỏ là bổn thiếu gia không nghe thấy hai người đang nói gì.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Nam Kính thật sâu, vừa nhìn liền biết Lantis là lão yêu quái đã tu luyện vạn năm, xoay mặt lại nói với Vân Thiên Dật: "Ca ca anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không bao giờ hôn Lantis."

Vân Thiên Dật muốn nói dù ai cũng không thể hôn loạn, thế nhưng điều này có thể hữu hiệu, hắn sớm không cần lặp lại một lần rồi lại một lần, vì vậy đơn giản mà nói: "Tại sao? Lantis rất đẹp."

Lantis bị cái từ "đẹp đẽ" này làm cho phát tởm một chút, lạnh lùng liếc Vân Thiên Dật có khả năng kháng áp vô cùng lớn, cúi đầu liền thấy Nam Kính đang đánh giá anh, "Ừm, quả thực rất đẹp."

Vân Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tôi thích hôn hôn tiểu thụ thân thể yêu kiều mềm mại dễ dàng đẩy ngã, khí tràng của Lantis quá cường đại, hoàn toàn không thể đè ép được, vẫn là Tiểu Kính Kính dễ áp hơn... Nha, đúng rồi, lần trước ba ba nói chúng tôi sẽ chuẩn bị đi lữ hành vài ngày, có phải không thể đi học nữa không?"

"..."

Nụ cười của Nam Kính nháy mắt cứng lại ở khóe miệng.

Em gái cậu mới là tiểu thụ!

Thân thể yêu kiều mềm mại dễ dàng đẩy ngã?

Mẹ, đừng tưởng cậu nói sang chuyện khác là tôi không nghe được!

"Cậu muốn thử xem ai đẩy ngã ai hay không?"

Nam Kính cắn răng thâm trầm nhìn chằm chằm Vân Cảnh Hàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play