☆ Chương 137: Kí chủ cậu quá kiêu ngạo

"Hi vọng lần sau gặp mặt, học đệ có thể nhớ mặt tôi." Sidya cười tủm tỉm nói.

Nam Kính cũng không quay đầu lại, âm thanh trong trẻo bình tĩnh: "E là tôi sẽ không nhớ ra được, tôi chưa bao giờ nhớ mặt của kẻ thất bại."

"Dựa vào cái gì! Quá là trâu bò! Dám kiêu ngạo như vậy!"

"Mẹ, cho thể diện còn không cần a, cậu ta cho là cậu ta sẽ thắng a?"

"Ta thao, lần đầu tiên nhìn thấy có người dám nói chuyện như vậy với Sidya, tôi không được rồi, cậu ta quá soái, ta thực muốn yêu cậu ta!"

"Tính tình nay, quá dễ kéo cừu hận."

"Tôi thích, thật sảng khoái, đủ trực tiếp, đủ cay."

"Chà chà..."

"Có kịch vui để xem."

"..."

Sắc mặt Sidya trắng bệch vì bầu không khí, nhưng da dẻ của hắn vốn trắng từ trước, nên không thể nhìn ra sắc mặt khó coi.

Nam Kính, tôi coi thường cậu.

Hắn không nói gì thêm nữa, vẫn duy trì thói quen mỉm cười thân thiết chào hỏi mọi người, hắn nói nhận được thông báo sau đó ra khỏi hội trường pha lê trong sự bảo vệ của bảo tiêu.

Trước cửa hội trường pha lê một loạt chiếc xe màu đen xa hoa đang đợi, thấy Sidya đeo kính râm đi ra từ hội trường pha lê, một nam nhân mặc áo đen tiến đến mở cửa chiếc xe ở giữa, Sidya ngồi vào.

Cửa xe khép lại, nụ cười trên mặt Sidya nháy mắt đổ nát, gương mặt trắng nõn âm trầm như cơn bão đêm hôm trước, con ngươi màu xanh bắn ra sát khí, xương ngón tay bị nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng răng rắc.

Dung mạo hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, lại bị cái tên thường dân thấp kém nói như vậy, dường như sụp đổ, còn bị Nam Kính xem thường, khinh bỉ, không thể nghi ngờ là đang thêm dầu vào lửa.

Miphira ngồi bên cạnh bị vẻ mặt giận dữ khó gặp của Sidya hù.

Sidya tàn bạo liếc mắt trừng Miphira, người đằng sau thân thể cứng lại, hơi co rúm về phía sau, ai đụng tới người đó xui xẻo, Miphira cũng không muốn khi hắn đang giận dữ lao ra làm thiêu thân.

Nhưng lần này, Sidya không có ý định nói cho người khác, âm lãnh nở nụ cười, nói với nam nhân ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế: "Video ngày hôm nay đã thu lại chưa?"

"Thưa thiếu gia, toàn bộ đều đã thu lại." Nam nhân trả lời.

Bên trong trường quân đội Sifal không cho phép quay video, mà Sidya đã sớm tìm xong kẻ thế mạng, hắn là nhân vật công chúng, biết nên làm sao để lợi dụng ánh sáng của dư luận để có lợi cho mình.

"Nam Kính, ngươi cũng chỉ có thể kiêu ngạo được bây giờ thôi."

Sidya nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nắm chặt nắm đấm.

Miphira sững sờ, đây là bị Nam Kính làm cho tức giận?

Nhiều người như vậy, rốt cuộc Nam Kính đã nói gì?

"Hắn quả thực kiêu ngạo, lúc trước tên Lư Phi ngu xuẩn kia cũng không kiêu ngạo như vậy."

Miphira lần đầu tiên nghe tên Nam Kính bởi vì Nam được một mỹ nhân thần bí đưa đến trường bằng xe 3S lốc xoáy đồng thời không cho Lư Phi mặt mũi.

Sidya nghe vậy, thu lại biểu tình khó coi, khinh bỉ hừ cười nói: "Cũng nhờ hắn quá kiêu ngạo, nếu không anh không biết làm thế nào để công bố hình ảnh tiêu cực của hắn với công chúng, đây là hắn tự tìm đường chết, không thể trách anh."

Nhớ tới Nam Kính, Sidya cảm thấy cổ họng như bị nhét một con ruồi vô cùng buồn nôn, trước mắt có một khuôn mặt, ôm lấy Mục Hoài An, suýt chút nữa đoạt đi vị trí Thiếu phu nhân thuộc về mình.

Cho dù tâm tư Mục Hoài An đặt trên người mình, cho dù đã thương lượng bắt được bảo vật trên người Nam Kính đưa người ra hòn đảo bí mật gϊếŧ chết đồng thời cũng không công bố hôn nhân của hai người ra bên ngoài, Sidya cũng không thể chịu được bên người Mục Hoài An có người như vậy tồn tại.

Nam Kính...

Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải trả giá lớn vì những gì ngươi đã làm.

...

Không còn Sidya và Phù Lan quấy rối, Nam Kính ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng vật liệu, lấy ra ba vật liệu đã ký gửi.

"Kí chủ cậu quá kiêu ngạo đến ta cũng không nhìn nổi."

Trí năng một hào đỡ trán, yên lặng cho Nam Kính một like.

Ngày hôm nay hình tượng cô dâu nhỏ của Nam Kính đã thay đổi, tính cách biến đổi lớn, từ nhan sắc đến kỹ thuật chế tạo cơ giáp mà Sidya lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn khinh bỉ, chèn ép.

Cậu có cay những gì mà chồng cậu làm ra hay không?

"Ta chỉ làm điều này với Sidya, nhìn thấy gương mặt của hắn liền thấy khó chịu."

Nam Kính không quan tâm đến hình tượng của mình, không quá để ý nói.

Cậu cũng không phải là không thể nhẫn nhịn, cậu hoàn toàn có thể chịu được.

Nếu như không thể chịu được, cũng sẽ không để cho người nhà họ Mục cùng người Nam gia ức hiếp mà không chút phản kháng, đời này cũng sẽ cầm video của Mục Hoài An và Sidya mà không nói lời nào, thậm chí cũng chưa nói chia tay với Mục Hoài An.

Thế nhưng, đối mặt với hung thủ gϊếŧ mình, Nam Kính không thèm nhịn.

Nhận định là kẻ thù, nhất định là một mất một còn, hà tất gì phải giả tạo cho một con rắn?

Cậu thừa nhận cậu có điểm vĩnh viễn không bằng Sidya so với dối trá, Nam Kính trực tiếp chịu thua.

"Đích _____ chào ngài Nam Kính đồng học, ngày 15 tháng 10 ngài sẽ lấy một bộ linh kiện cấp một ba sao số tám để chế tác, xin hãy sử dụng trong ngày hôm nay, sau đó tổng hợp linh kiện cho vào trong máy kiểm tra đo lường."

Hệ thống đúng hạn nhắc nhở.

Lời nói để ở đó, vạn nhất không cẩn thận chế tác linh kiện thất bại, đây mới là mất mặt.

Nam Kính đau lòng than thở, đột nhiên hối hận từ chối đi cùng Lantis.

"Lantis, em rất áp lực." Nam Kính mở thiết bị đầu cuối nói chuyện với Lantis.

Một giây sau liền hồi phục.

Lantis: "Thân ái, không có áp lực, chỉ cần em lấy trình độ bình thường của mình ra là được, nếu như một lần không thành công, bên trong nút áo không gian có mười lăm cặp vật liệu mà em cần, hơn nữa độ tinh khiết vô cùng cao, chúng ta có đủ cơ hội nếu thất bại."

Nam Kính: "..."

Biết ngay đây không phải là cái nút áo không gian đơn giản mà, Lantis là anh đang giúp em gian lận thật tốt sao?

Chờ chút, độ tinh khiết vô cùng cao là chuyện gì xảy ra?

Nam Kính trong đầu đầy nghi vấn, lúc này không phải thời điểm để tìm hiểu nguồn gốc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lantis an ủi là hậu thuẫn vô cùng kiên cường khiến tâm trạng u tối Nam Kính, tốt hơn rất nhiều.

Nam Kính nở nụ cười, trả lời: "Không phải vì cái này, em hình như đã xúc phạm người khác và tự hủy hình tượng, Alexander đại đế a!"

Lantis đang đắm mình trong ánh mặt trời, nhấc hạ lông mi dài bên trái, quay lại nhìn Nam Kính: "Đó là phu nhân nhà anh cho hắn mặt mũi, phu nhân nhà anh là hình tượng tiêu chuẩn của đế quốc."

Nam Kính: "!!!"

Chà, đây mới là kiêu ngạo không chịu đựng được, được chứ?

Không thể tiếp tục trao đổi cùng Lantis, Nam Kính cảm thấy cậu biến thành bộ dạng như ngày hôm nay nhất định có liên quan chặt chẽ với Lantis.

Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần Lantis không bao giờ biết chữ khiêm tốn viết như thế nào.

Tuy nhiên cảm giác này rất sảng khoái.

"Trí năng một hào, ta nghĩ ngươi có thể phát biểu ý kiến."

Nam Kính vừa mới bị trí năng một hào nói là kiêu ngạo thật muốn tìm một đồng bọn cùng chung mối thù với cậu.

Không nghĩ tới, trí năng một hào lại dùng giọng điệu say mê nói: "Ồ nam thần thật là bạo ngược, thật là mạnh mẽ, thật là tự tin, đây mới thật sự là nam nhân... Đích đích đích, kí chủ cậu đang làm gì? Đích _____ "

Nam Kính cưỡng chế tắt thiết bị đầu cuối.

Fan não tàn của Sidya thì tính là gì?

Đây mới là tên não tàn tức người không giải thích!

Ý tưởng ban đầu của Phù Lan là lấy thiết bị đầu cuối của Nam Kính cho chủ nhân đứng sau nàng, dù không làm được cũng không gây trở ngại nàng tiếp tục công tác, chờ khi Nam Kính từ phòng lưu trữ đi ra, trận tự của đám người vây xem đã được đảm bảo.

Ở đây hầu hết đều là tân sinh năm nhất, cũng có rất nhiều lớp lớn cùng học đệ học muội tới xem một chút.

Thành thật mà nói, không có bao nhiêu học viên năm cuối thấy hứng thú với cuộc tranh cãi này, cho dù có hứng thú thì cũng chỉ hứng thú với Sidya và Nam Kính, còn kết quả ra sao, bọn họ chỉ xem đây là thủ đoạn nho nhỏ của đám tân sinh tranh đoạt MVP.

Ban đầu đám học sinh này chỉ muốn đi xem Nam Kính một chút, nhưng đối với kết quả vụ cá cược đã nhận định ai thắng ai thua.

Sau khi trải qua một vở kịch đầy kịch tính của Nam Kính và Sidya ở đại sảnh, những người vây xem liền trở nên hưng phấn, bọn họ muốn xem toàn bộ quá trình.

Nam Kính biểu hiện tự tin và kiêu ngạo, rõ ràng không để Sidya vào mắt, hơn nữa nghe giọng điệu của cậu dường như ôm ấp tự tin to lớn vào thắng lợi của chính mình.

Chẳng lẽ cậu chỉ trong mấy ngày nghỉ ngắn ngủi, trở thành đẳng cấp gien D đầu tiêu của trường quân đội Sifal trong suốt hai mươi năm qua, phá kỷ lục của Sidya ở toàn bộ đế quốc.

Lần này, đám học viên vốn chỉ muốn xem dung mạo của Nam Kính ra sao, liền ở đại sảnh tìm vị trí ngồi chờ kết quả của Nam Kính.

Đương nhiên, trong này hầu hết đều chế giễu.

Nếu như Nam Kính thua, vậy mặt mũi trong trường của cậu sẽ mất hết, cho dù cậu có dung mạo ưu việt, ở cái nơi cường giả vi tôn này, bối cảnh trong trường rất quan trọng, một bình dân kiêu ngạo gặp thất bại sẽ không có chỗ đứng.

Hơn nữa, nâng bản thân lên càng cao, lúc rơi xuống càng tàn nhẫn.

Những người ủng hộ Sidya đã chờ không nổi muốn xem bộ dạng chật vật của Nam Kính cút khỏi trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play