Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~

☆, Chương 342: Tình hữu nghị chính là như vậy mà thành lập

"Biết làm cơm đi?" Kha Kha hỏi.

Nam Kính khiêm tốn nói: "Biết một chút."

Kha Kha nhìn hai mắt cậu, tiến lên mở ra một cái tủ giữ tươi trong suốt, lấy ra một bao vật liệu bịt kín, ném cho Nam Kính.

Mở ra xem, Nam Kính ngẩn ra.

Trong này cũng không chỉ có các loại nguyên liệu dùng để nấu cháo, còn có một chút thảo dược, vừa nhìn chính là dược thiện cho bệnh nhân ăn.

Nam Kính đời trước không riêng gì nghiên cứu đồ ăn, mà thảo dược cũng hiểu nhiều, những thứ đồ này cậu mơ hồ còn có chút ấn tượng.

Làm cho cậu không hiểu chính là, mấy nguyên liệu vị thuốc này đều có kịch độc, lấy ra bất kỳ thứ gì trong đó đều sẽ tạo thành tổn thương vô cùng lớn đối với thân thể.


Lúc Nam Kính lại bắt đầu tự mình não bổ, Kha Kha nói: "Nấu cháo, thuận tiện làm chút đồ ăn sáng thanh đạm, mùi vị không cần quá nặng, ít muối."

Nam Kính hơi nhíu mày, trong lòng bàn tay có chút ướŧ áŧ.

"Làm sao, không làm sao?" Kha Kha nói.

Nam Kính lấy lại bình tĩnh, nhìn Kha Kha nói: "Đây là cho người nào ăn ?"

Nam Kính bị sặc thật không sảng khoái, cũng lạnh lùng nói: "Tôi cũng không muốn dưới tình huống không biết trở thành đồng lõa mưu sát người khác."

Nghe vậy, Kha Kha cả người chấn động, bất khả tư nghị nhìn Nam Kính, "Ngươi có thể nhìn ra dược liệu trong này?"

Ngân Hà đế quốc căn bản cũng không có dùng dược liệu truyền thống, phần lớn là sử dụng laser trị liệu cùng ý thức căn nguyên trị liệu, những thứ đồ này vẫn là từ một vị hậu duệ cường giả của địa cầu cổ làm ra, không nghĩ tới Nam Kính cư nhiên liếc mắt một cái liền phân biệt được.


"Lam cận thảo, rác trùng, xích ma hoa, còn sót lại mấy thứ cho dù tôi chưa từng thấy, chỉ bằng vào ba loại kia liền nhìn ra được ngọn nguồn trong này, thiếu tá đại nhân, nếu như tôi không biết thì thôi, nhưng bây giờ tôi biết rồi... Nếu như ngài không muốn nói, vậy để tôi rời đi."

Nam Kính vô cùng kiên trì.

Trời mới biết cái tên này có thể bởi vì lời nói mới vừa rồi của Lantis mà dự định tiên hạ thủ vi cường hay không!

Kha Kha chậm rãi từ trong khϊếp sợ khôi phục như cũ, trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười một tiếng nói: "Ngươi cũng thật là diệu nhân, sẽ không sợ ta đem ngươi gϊếŧ người diệt khẩu?"

Nam Kính nhàn nhạt nói: "Tôi khuyên ngài tốt nhất không nên, nếu như tôi xảy ra vấn đề, ngài chỉ sợ cũng phải bị liên lụy."

Ai sợ ai, lão tử là có Lantis là chỗ dựa!


"Thiết, khắp toàn thân không hai lạng thịt, coi như làm thịt cũng bán không được bao nhiêu tiền." Kha Kha một liếc mắt, nói: "Ta có vị bằng hữu cần những thứ đồ này để dưỡng thân thể, ta chính là quân bộ thiếu tá, lại là trực hệ quân đoàn thủ lĩnh của Phong nguyên soái, muốn gϊếŧ ai còn không đến mức dùng loại phương pháp phiền toái này."

Sau khi nói xong, không cho Nam Kính thời gian nói chuyện, hắn liền khoanh hai tay đi ra ngoài.

"Chuẩn bị xong thì bưng đến phòng ăn tầng hai, sẽ có người đưa ngươi đi ra ngoài, thuận tiện đem miệng của ngươi khoá lại."

"Oành" một tiếng, cửa phòng bếp bị đóng lại.

Nam Kính nhìn một chút những thứ đồ này, đi đến cái bàn.

Vừa nãy cậu cũng chẳng qua là muốn thăm dò nội tình của vị thiếu tá này mà thôi, cũng không phải thật sự cho là hắn sẽ dùng đồ chơi này hại người —— cắt cổ đơn giản hơn nhiều, trong này chỉ cần một cây lam cận thảo đều lên đến vạn điểm thông dùng, ai sẽ ngốc như vậy?
"Tính tình kì quái."

Nam Kính lẩm bẩm, khinh xa thục lộ* bật bếp nấu cháo.

(*) Khinh xa thục lộ: Giải vấn đề nhanh gọn lẹ, không rườm rà phức tạp.

Nguyên liệu nấu ăn trong cháo rất phong phú, lửa nhỏ hầm hơn một giờ mới có thể ra mùi vị.

Trong lúc chậm rãi trốn, chờ Nam Kính chuẩn bị tốt tất cả, nhìn xuống thời gian cư nhiên đã đến bảy giờ.

Hắn thầm nghĩ gay go, rồi lại nghĩ ngược lại là thiếu tá kia kêu cậu làm, cũng không trách trên đầu cậu được, liền đem đồ ăn đặt ở mâm thức ăn bưng ra ngoài.

Trong phòng ăn lớn ở tầng hai ngồi hai người, một là Kha Kha, một người khác mặc một bộ quân trang màu trắng, khí chất lạnh lẽo vắng vẻ, thần sắc nhàn nhạt, một đầu ánh sáng lộng lẫy ảm đạm chiếu lên mái tóc dài màu đen có chút khô vàng, đôi môi tím bầm, đầy mặt tái nhợt thần sắc như người bệnh.
Xem ra đây chính là người bệnh nhân kia.

Lại chớp mắt một cái, cậu nhìn thấy viên tinh thạch lam nhạt trên quân trang kia, nhất thời trong lòng căng thẳng —— quân chương thiếu tướng đế quốc!

Trời ạ, một cái khoa thực tiễn dã ngoại sinh tồn nho nhỏ, hắn có thể nhìn thấy một vị thiếu tá đế quốc đến tự mình giám sát cũng đã đủ kinh ngạc, không nghĩ tới lại còn có thể nhìn thấy đại nhân vật cấp bậc cao đến cấp tướng!

Bất quá Nam Kính không dám nhìn nhiều, đem cái đĩa nhỏ trong mâm thức ăn đặt ở trên bàn ăn, nói: "Trưởng quan, tôi có thể ròi đi không?"

"Đi đi." Kha Kha nói.

Nam Kính mới vừa quay người lại, liền nghe thqays một đạo thanh tuyến thanh lãnh mà ngữ điệu nhu hòa nói: "Ở lại cùng dùng cơm đi."

"Thiếu tướng!"

Kha Kha không đồng ý mà đứng lên.

"Không sao." Kha Kha rất kiên trì.
Nam Kính đứng ở nơi đó đi cũng không được không đi cũng không được, gặp phải tình hình như thế còn rất lúng túng.

Trời ạ, cậu thật sự đúng là không muốn ở lại ăn cơm một chút nào.

Một ngón tay tái nhợt héo rũ đụng Kha Kha một cái, lại làm cho Kha Kha như là bị dòng điện bắn trúng, bỗng nhiên rụt tay về.

Hàn Nguyệt hướng hắn cười cười.

"Ngươi thực sự là..."

Tức chết mà!

Kha Kha một mặt khó chịu nhưng lại một lần nữa nắm chặt cái tay như là xương khô quá độ nhỏ gầy kia, động tác mềm nhẹ đến như là chạm bọt biển, bĩu môi đặt mông một lần nữa ngồi xuống.

Hàn Nguyệt bắt chuyện với Nam Kính: "Lại đây ngồi đi."

Thời điểm có thể ra mệnh lệnh cho Thái tử phi tương lai cũng không nhiều, Hàn Nguyệt cười híp mắt nhìn Nam Kính chạy đến bên cạnh bàn ăn từ phía dưới cầm một bộ đồ ăn.
Kha Kha sắc mặt không dễ nhìn, liền không thèm nhìn Nam Kính một cái, cầm lấy muỗng nhỏ màu trắng men, thở phì phò khuấy khuấy cháo thả rất nhiều gia vị bên trong, sau đó dùng động tác cẩn thận tuyệt nhiên bất đồng với lúc khuấy, múc một muỗng, đặt ở bên môi thổi thổi, mới cho Hàn Nguyệt ăn.

Nam Kính bị tình cảnh này làm cho đầu óc mơ hồ ——thiếu tướng này lẽ nào không có tay sao, làm sao ăn một bữa cơm còn phải để cho người khác đút?

Chỉ là hai người đều không chút nào để ý ở trong mắt người khác bọn họ đến tột cùng là một bộ dáng dấp kỳ quái thế nào, vô thanh vô tức một người đút một người ăn.

Bữa cơm này, Nam Kính ăn đến vò đầu bứt tai không hiểu vì sao, ngay cả bánh gạo nếp vị trà xanh đặc biệt làm là tư vị ngọt gì đều không nếm ra được.
Cậu phát hiện từ đầu tới đuôi, Kha Kha đều chưa từng ăn bất luận là đồ ăn gì, chỉ đút cho thiếu tướng kia, thỉnh thoảng làm chút thức ăn.

Nam Kính ăn không biết vị mà đem một bát cháo bát bảo uống sạch chuẩn bị nhấc lên dũng khí cáo từ, vị thần sắc như người bệnh kia chặn cũng không ngăn nổi quang lên tiếng.

"Ngươi bỏ thêm nguyên liệu khác vào cháo?"

Nam Kính nhanh chóng gật đầu: "Bỏ thêm chút để loại bỏ nguyên liệu nấu ăn có vị đắng, bởi vì những dược liệu kia mùi vị quá nặng, cho nên thả chút thịt bằm, làm thành cháo."

Cậu cũng không biết ăn có ngon hay không, ngược lại cũng là lần đầu tiên làm, hơn nữa cậu căn bản nhát gan nên không tự nếm thử.

Hàn Nguyệt cười cười, nói: "Chớ sốt sắng, ta là muốn nói mùi vị rất không tệ, ta ăn nhiều dược thiện như vậy, đây chính là một lần duy nhất khiến ta cảm thấy còn muốn ăn chén thứ hai trong bữa sáng."
Nam Kính cảm thấy mỹ nhân trước mắt này nhất định là tiểu thiên sứ!

Bên cạnh Kha Kha đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ, một đôi mắt hạnh đều loan lên.

Hắn bưng cái bát, hận không thể tự mình nếm thử.

"Ta là Hàn Nguyệt, cám ơn bữa sáng của ngươi."

"Không cần không cần."

Nam Kính vội vã vung vung tay, lộ ra nụ cười đẹp đẽ nói: "Tôi là Nam Kính, thật cao hứng vì ngài ra sức, chúc ngài thân thể sớm ngày khôi phục."

Cậu đối với tướng lĩnh quân bộ vẫn luôn rất sùng bái, vị thiếu tướng Hàn Nguyệt trước mắt này thoạt nhìn dễ tính lại có khí chất, cho dù làm vài bữa cơm cũng là tâm lý thoải mái.

Không giống Kha Kha thiếu tá bên cạnh...

Sát, gia hỏa đang liên tục nhét đồ ăn vào miệng đến không có hình tượng gì kia là ai?

Tốc độ gió cuốn mây tan nuốt xuống một đống tiểu điểm tâm, Kha Kha không chút tự giác mình làm mất hình tượng như thế nào, cầm lấy khăn ăn tùy ý lau miệng, ném ở một bên.
Nhìn về phía Nam Kính hai mắt giống như là nhìn thấy mấy chục triệu điểm thông dụng, tràn đầy tinh quang.

"Ai nha đã gần tám giờ a, ngươi ở đây ngồi trước một lát, ta đi nhìn nhìn đám tiểu đóa hoa kia có bị Erton thủ đoạn ác độc kia chiết hoa tàn phá cho rơi hết cánh hay không."

Kha Kha hướng Hàn Nguyệt nháy mắt một cái, đứng dậy không nói lời gì lôi kéo Nam Kính liền đi ra ngoài, nói gì cũng không lưu lại.

Đến chỗ ngoặt nơi Hàn Nguyệt không nhìn thấy, một tay Kha Kha quắp Nam Kính vào trong ngực, nhẹ giọng lại nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ba bữa ngươi phụ trách, có nghe hay không?"

Nam Kính: Cổ của cậu sắp bị cắt đứt.

"Nếu như ngươi làm cho Hàn Nguyệt hài lòng, huấn luyện sắp tới ta có thể giảm bớt thậm chí không mượn cớ thiêu ngươi, thuận tiện lúc tổ đội sẽ bật đèn xanh cho ngươi cùng vị kia nhà ngươi, thế nào?"
Kha Kha bắt đầu dụ dỗ.

Nội tâm Nam Kính ngọa tào một tiếng, cái tên này cư nhiên thừa nhận hắn là đang mượn cớ để thiêu cậu!

Là Thái tử phi tương lai của đế quốc không lâu, phu nhân Lantis, đệ của Phong Tiệm Ly cùng con trai của Phong Trường Mạch nguyên soái, là một học sinh có hành vi tốt có tư tưởng có điểm mấu chốt của trường quân đội Sifal, Nam Kính mạnh mẽ trừng Kha Kha một cái, cắn răng một cái nói ——

"Thành giao!"

"Con ngoan."

Vì vậy, hữu nghị của hai tiểu thụ cứ như vậy mà được tạo dựng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play