Editor: Lạc Lạc

Beta: Uyên Uyên

Wattpad: @Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quyển 2: Mộng Yểm Tinh.

☆, Chương 333: Hồ ly tinh đáng chết

Ngoại trừ những người kia, còn có lão bà của mình...

Lantis đã không nhịn được bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng chờ khôi phục thân thể sau đó đem Nam Kính lăn qua lộn lại, hôn toàn thân để "Trả thù" lại!

Ai bảo Nam Kính ngày hôm qua đang tắm rửa cho anh, lại sờ loạn thân anh!

Đáng chết, lẽ nào đối với lão bà, thân thể anh ngày thường sức hấp dẫn còn không bằng một em bé?

Lantis buồn rầu, tâm như tro tàn.

Oa, đây thực sự là thế giới hiểm ác!

Cuối cùng đã đến lúc rời đi.

Nam Kính dựa theo dãy số trên phi hành khí của hạm đội nào đó, dọc theo đường đi căn bản là không kịp tỉ mỉ thưởng thức phong cách các loại máy bay hộ tống quân bộ này, trong tâm trí tất cả là một cái ba lô lớn ôm trong lồng ngực——


Trong này là Lantis đang ngủ, bị va đụng sứt mẻ miếng nào là toang liền!

"Aaa quá đẹp rồi! Đây là phi hành khí R phần mới ra, nghe nói tốc độ lớn nhất có thể đạt đến hơn ba ngàn dặm một giờ, nói như vậy chỉ cần ba ngày là chúng ta có thể đến Mộng Yểm tinh rồi!"

(*Một dặm = 1,609344 km)

"Ha, thôi đi, cậu nghĩ cũng thật đẹp, còn Mộng Yểm tinh? Nơi đó không mở ra cho người ngoài, ngay cả quân bộ cũng chỉ mới khai phá được một phần ba tinh cầu, nghe nói nơi chúng ta đặt chân lần này là trên tinh cầu cấp ba của Mộng Yểm tinh."

"A?" Học sinh lúc trước nghĩ là sẽ được đến Mộng Yểm tinh thất vọng cực kỳ "Ai, Mộng Yểm tinh vừa không cho phép mở khu du lịch cũng không cho phép đưa tin, nơi đó đến cùng có thứ gì cơ chứ? Thật muốn đi xem."

Nam Kính nghe hai học sinh phía sau nói chuyện, nhớ tới trước khi đi Weinman nói ——


"Lần tranh tài của Trường quân đội Sifal và trường quân đội Bắc Lăng kể từ bây giờ lại bắt đầu, mà thực sự tiến vào tình hình gay cấn nhất hẳn là lúc bắt đầu xuất phát từ hai tinh cầu đến Mộng Yểm tinh."

Bạn học khác không biết, lần này hai bên cao tầng của trường học quyết định thi đấu, mà địa điểm chính là Mộng Yểm tinh.

Khu vực nguy hiểm được gọi là "Tinh Hệ Chết".

Dĩ nhiên, ngoại trừ thi đấu, Lantis bọn họ còn có những nhiệm vụ khác, Nam Kính tạm thời không hỏi nhiều, ngược lại dọc đường này có rất nhiều cơ hội để hỏi.

Quân bộ hộ tống, có thể thấy được sự quan tâm của chính phủ đối với thực tiễn dã ngoại sinh tồn lần này, coi trọng an toàn của học sinh.

Phi hành khí tổng cộng có ba tầng, trên tầng cao nhất là phòng nghỉ ngơi, tầng trung gian là đại sảnh kiêm phòng ăn, mà tầng dưới là phòng điều khiển và phòng chứa đồ không cho phép hành khách tiến vào.


Lúc này, bọn học sinh vì rời khỏi tinh cầu Solo mà kích động không thôi căn bản không có tâm tư trở về phòng, tất cả đều tập trung ở đại sảnh tầng hai có sức chứa hơn trăm người mở tiệc tán gẫu.

Nam Kính ôm đứa trẻ vốn định trực tiếp trở về phòng, không nghĩ tới thời điểm chuẩn bị đi lên lại bị người quen gọi lại ——

"Kính Kính nơi này nơi này!"

Âm thanh Vân Cảnh Hàm líu ra líu ríu nhảy cẫng hoan hô như chim nhỏ, trong khoang diện tích không nhỏ âm thanh như hoa thơm cỏ lạ, truyền tới tai tất cả mọi người.

Cái người này, có thể "vặn" nhỏ âm thanh chút được không!

Nam Kính kiên trì ôm ba lô trong lòng vọt tới bên người Vân Cảnh Hàm, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có mấy người mình không muốn gặp lại kia, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đứng ở bên cạnh Vân Cảnh Hàm, Vân Thiên Dật chú ý tới Nam Kính cẩn thận hết mực ôm ba lô trong lòng, mặt không chút biểu tình nhìn lướt qua, rồi dời đi ngay.
"Sao lại chạy đến vội vã như vậy?"

"Học trưởng khỏe, sáng sớm xém không kịp tới, dậy trễ."

Nam Kính hướng bên cạnh Vân Thiên Dật hỏi thăm một chút, đặt mông ngồi trên cái băng ghế ở bên cạnh Vân Cảnh Hàm.

"Cậu mà cũng đến muộn?"

Vân Cảnh Hàm làm biểu tình khoa trương, chợt hướng trên người Nam Kính đánh giá một chút, sau đó nháy mắt dùng vai đụng vai Nam Kính một cái "Vị kia nhà cậu hẳn là rất lợi hại nha?"

Nam Kính làm sao có khả năng nghe không hiểu hàm ý này!

Cậu đẩy mặt Vân Cảnh Hàm ra, cả giận nói: "Ông nội tôi ơi, cậu nói linh tinh gì vậy."

"Lantis đâu?" Vân Cảnh Hàm nhìn xung quanh.

Nam Kính ho khan một tiếng, nói: "Anh ấy tối hôm qua mệt nhọc, ở trong phòng nghỉ ngơi."

Vân Cảnh Hàm sợ đến nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tin ngẩng đầu kêu lên: "Chẳng lẽ cậu đem Lantis làm cho không đứng dậy nổi? Sẽ không phải là vậy chứ, tớ vẫn cứ nghĩ cậu là người bị áp cơ mà!"
Nam Kính: "..."

Vân Thiên Dật có chút bất đắc dĩ, gõ đầu em trai một cái: "Hàm Hàm, không cho nói lung tung."

Vân Cảnh Hàm ôm đầu, hừ một tiếng với Vân Thiên Dật rồi nói: "Em đã thành niên rồi, có cái gì không thể nói? Nói không chừng chờ qua mấy ngày em ngay cả cháu trai cũng có."

"Hàm Hàm..."

"Ai phiền chết rồi phiền chết rồi, thiết bị đầu cuối của anh vang từ sáng sớm đến bây giờ, nhanh chóng đi dỗ tâm can bảo bối nhà anh đi, đừng ở chỗ này cùng em tia chồng, đỡ phải có người báo cáo cho ba ba tình hình của em."

Sau khi nói xong, Vân Cảnh Hàm trực tiếp đem đầu chôn ở trên bả vai Nam Kính, hai tay bưng lỗ tai tỏ rõ từ chối cùng Vân Thiên Dật nói chuyện.

Nam Kính giật giật mắt mấy cái, cảm thấy chính mình bị Vân Cảnh Hàm kéo qua nhất định là vì muốn mình làm bia đỡ đạn, vẫn là lúng túng làm bia đỡ đạn giữa hắn cùng anh trai hắn!
Được rồi, không cần Vân Thiên Dật đi, đã trực tiếp có người chạy tới rồi.

Tướng mạo thiếu niên này có một loại vẻ đẹp không nói ra được, hơn nữa khiến người nhìn rất thoải mái, đặc biệt là một mặt nụ cười kia, dù là kiên định đứng ở bên Vân Cảnh Hàm thì Nam Kính cũng không thể trái lương tâm mà nói là chán ghét.

Mà đây cũng không phải trọng điểm.

"Thiên Dật, Tiểu Hàm."

Thiếu niên chào hỏi cả hai người kia, khi nhìn thấy Nam Kính, nháy mắt, cười nói: "Vị này chính là Nam Kính đi? Ngươi khỏe chứ, lần đầu gặp gỡ một đại danh ngưỡng mộ đã lâu, ta là Feara · Hải Mô Kha, học sinh năm thứ ba ngành thông tin của trường quân đội Sifal."

Feara · Hải Mô Kha.

Cái họ này...

Cư nhiên cùng dòng họ Hi Lâm tuyên bố với bên ngoài giống nhau như đúc?!

Nam Kính cảm thấy Lantis trong lồng ngực luôn luôn ngủ say như chết cử động thân thể.
Bất quá, người này cũng không phải là vị phu nhân Vân Thiên Dật cưới mấy năm sau kia, Nam Kính lễ phép mà đứng lên, tiện tay cũng kéo Vân Cảnh Hàm đang trưng cái gương mặt thối kia lên.

"Xin chào, anh cũng khỏe."

Tầm mắt Feara rơi vào ba lô trong lồng ngực Nam Kính, trên mặt hắn lộ ra một chút nghi hoặc, ngay sau đó như là gặp quỷ trợn to hai mắt.

Cũng may tất cả những thứ này đều phát sinh ngắn ngủi trong vòng mấy giây, không khiến người phát giác ra vấn đề.

Feara cười cười, đứng bên cạnh Vân Thiên Dật, nhẹ nhàng kéo lại cánh tay của hắn rồi nói với Vân Cảnh Hàm: "Ta có thể mượn anh trai ngươi một chút không? Bảo đảm rất nhanh trả lại cho ngươi."

Mặt Vân Cảnh Hàm đen sì, nhưng vẫn phất tay buồn bực nói: "Mắc mớ gì đến ta? Đi nhanh lên đi nhanh lên, đừng ở chỗ này làm chướng mắt của ta."
Vân Thiên Dật khẽ cau mày, Feara ngược lại là không có bất kỳ biểu tình bất mãn nào, ôm cánh tay Vân Thiên Dật đi, trước khi đi vẫn thật có thâm ý mà hướng Nam Kính nháy mắt mấy cái.

Vân Cảnh Hàm hận nghiến răng nghiến lợi, giương nanh múa vuốt như muốn phát điên.

"Hỗn đản, biết dùng bộ dáng giả mù sa mưa này đến lừa dối anh của tôi, tên ngốc kia dĩ nhiên là sẽ thích loại này..."

Vân Cảnh Hàm mắng Feara nửa giờ, mãi đến khi miệng khô lưỡi khô mới ngừng lại.

"Nói chung, cậu tuyệt đối đừng bị vẻ ngoài giả trân của hắn lừa gạt, hồ ly tinh đáng chết!"

Lúc này, Vân Thiên Dật đã đơn độc trở về, hướng Nam Kính khẽ gật đầu, người sau cười nhún vai một cái —— nói thật, Nam Kính thật sự không biết nên làm sao đứng giữa bọn họ, dù sao tầng quan hệ kia còn không hiểu rõ.
"Này Kính Kính tớ không cho phép cậu vứt bỏ tớ, tớ không muốn ở cùng với anh ta, ngao!"

Không để ý tới Vân Cảnh Hàm ở phía sau oa oa kêu to, Nam Kính ôm Lantis xuyên qua đại sảnh vọt thẳng hướng lên lầu ba.

Tiếng nói trở nên xa dần, Nam Kính thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở ba lô ra nhìn tình huống Lantis, cậu thật sự sợ đem tên tiểu tử này làm cho buồn bực.

Lantis trở nên rất ham ngủ, từ tối hôm qua đến bây giờ đã ngủ mười tiếng, đây đối với Lantis bình thường chỉ ngủ sáu tiếng mà nói, tuyệt đối có thể tính một kỷ lục mới.

"3012, quẹo trái hướng phía trước mấy chục..."

Nam Kính nhìn biển số phòng, tìm được gian phòng của mình và Lantis.

Thời điểm cậu để ý tới người xuất hiện ở cửa, sửng sốt một chút.

"Feara?"

Nam Kính vừa nghĩ sẽ không có gọi sai tên, vừa nói: "Có chuyện gì không?"
Feara kia thoạt nhìn có chút nghi hoặc, trên mặt lộ ra nụ cười khiến người buông lỏng cảnh giác, chỉ chỉ ba lô trong lòng Nam Kính, nói: "Không mời ta đi vào ngồi một chút?"

Trong lòng Nam Kính bỗng nhiên kêu lên tiếng cảnh báo, đem người đang ôm trong lòng ôm chặt hơn một chút, một mặt đề phòng mà nhìn Feara cười đến một mặt vô tội, lui về phía sau hai bước, đang suy tư có nên đem dây cột tóc lấy xuống trước hay không.

Thấy thế, Feara ngược lại là mím môi cười đến sâu hơn, hướng về ba lô nói: "Em họ à, em trai nhỏ hình như đối với ta có chút hiểu lầm, ngươi không ra giải thích một chút sao?"

Em, em, em họ?

Đây là tình huống gì!

Hai mắt Nam Kính hướng ra khoảng không, mãnh liệt cúi đầu xem Lantis trong lòng tự mình đẩy ra dây kéo khóa ba lô lộ ra cái đầu.

Trước khi đi Hi Lâm nói chờ lúc lên phi hành khí tự nhiên sẽ có người giúp Lantis trở về hình dáng ban đầu, chẳng lẽ chính là nói vị Feara trước mắt này?
Feara vừa nhìn dáng dấp Lantis ngó dáo dác, nhất thời vui vẻ.

Hắn ôm bụng cười không thể dừng, chỉ vào Lantis nói: "Em họ à, ta lần đầu tiên phát hiện ngươi kỳ thực cũng có thể như thế khụ khục... Uy vũ bạo ngược."

Mắt to nước long lanh của Lantis chiếm một phần ba khuôn mặt nỗ lực biểu thị anh đang phẫn nộ, thân thể kịch liệt đung đưa, Nam Kính suýt nữa không thể ôm chặt anh.

"Mẹ nó hỗn đản, còn không mau đi vào!"

Đáng chết anh thề là tên hỗn đản kia tuyệt đối muốn nói anh đáng yêu ngốc manh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play