☆ Chương 244: Anh cư nhiên để em quan tâm anh ấy!

Nam Kính nhìn Lantis một chút, vẫn là không nhịn được hỏi: "Phong Tiệm Ly đâu? Ngày hôm nay làm sao không gặp anh ấy."

Vốn cho là Lantis sẽ ăn dấm chua một chút, không nghĩ tới vại dấm lớn này cư nhiên đàng hoàng trịnh trọng nói: "Tiệm Ly rất gấp gáp, khả năng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hoặc là đi Cổ vũ quán huấn luyện."

Nam Kính do dự một chút, đem hai bát khoai tây nghiền bỏ vào trong quầy giữ tươi, hướng Lantis nói: "Vậy anh thay em nói cho anh ấy một chút, để anh ấy trở về nhớ tới ăn."

Lantis thay đổi thái độ bình thường, từ phía sau ôm Nam Kính nói: "Em có thể tự mình nói cho hắn biết."

Nam Kính giả vờ kinh ngạc cười hỏi một câu: "Anh cư nhiên không ghen."

Kể từ khi biết Phong Tiệm Ly cùng phu nhân chính mình rất có thể là anh em ruột thịt, Lantis hoàn toàn biểu hiện ra là một người chồng rộng lượng lại có phong độ.

Ăn dấm của anh trai lão bà?

Đương nhiên còn không đến mức như vậy, cho dù mới bắt đầu hoài nghi Phong Tiệm Ly đối với Nam Kính có chút ý tứ như vậy, Lantis cũng chỉ là hơi hơi cảnh giác lão bà của mình một chút, không cho cậu bị tên Phong Tiệm Ly kia lừa mất —— phải biết hiện tại có rất nhiều nhóm tiểu thiếu niên không hiểu lòng người hiểm ác đều rất yêu thích Phong Tiệm Ly.

Lantis hứng thú trùng trùng đem tóc của chính mình cùng Nam Kính cuộn cùng nhau, Phong Tiệm Ly cái gì ở trong lòng anh hoàn toàn không có thù địch như vậy.

"Anh không thích ăn giấm, anh hiện tại thích ăn em."

Nam Kính: "..."

Lantis: "! ! !"

Cái này còn thật sự có thể có!

Nam Kính lặng lẽ không nói nghiêng mặt sang bên cùng Lantis nhìn nhau, người sau con ngươi băng lam như là ngọc thạch quý báu, dưới ánh đèn lập loè hào quang óng ánh.

Bện một nửa tóc rốt cuộc bện không nổi nữa, Lantis dùng hành động thực tế biểu hiện cái gì gọi là nói được là làm được ý nghĩ vừa ra là đi cùng với lực lượng thân thể, lúc này liền đem quỹ cất giữ đóng lại, đem Nam Kính áp ở phía trên hôn.

Bị hôn mơ mơ màng màng, Nam Kính còn thiên mã hành không mà nghĩ bậy nghĩ bạ —— gần đây Lan mỹ nhân nhà cậu tựa hồ càng ngày càng không tiết chế, tiếp tục như vậy có thể sớm già hay không?

Bởi vì còn ở phòng khách, Lantis cũng chỉ là chiếm chút tiện nghi ngoài miệng liền ngừng lại, nếu như bị Weinman xuất quỷ nhập thần lại còn không tử tế nhìn thấy, tránh không được sẽ bị hắn lấy ra làm trò cười.

Lantis ôn nhu nói: "Thân ái, em có thể tự mình nói cho hắn biết em thay hắn chuẩn bị khoai tây nghiền hắn thích ăn."

Tự mình nói?

Nam Kính nhất thời mê mang, nháy mắt một cái, đối với Lantis đột nhiên xuất hiện thái độ chuyển biến cảm thấy càng không hiểu, cho nên từ đáy lòng sinh ra các loại cảm giác.

Một lát sau, cậu kinh ngạc nói: "Em mới một ngày chưa thấy anh, anh cư nhiên liền yên tâm em như vậy?"

Lại còn để cho mình biểu đạt một chút quan tâm đối với Phong Tiệm Ly? Trời mới biết du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Lantis mạnh bao nhiêu!

Lantis hôn cằm Nam Kính một cái, có chút nghiêm túc nói: "Đừng xem băng sơn di động có thể đem người làm cho đông chết, kỳ thực hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất thiếu tình yêu, nếu có người quan tâm hắn, trên mặt hắn tuy rằng vẫn là cái dáng vẻ kia, nhưng trên thực tế trong đầu không biết nên vui mừng thành ra sao đây."

Nam Kính tâm lý rít gào phun tào, thiếu tình yêu cái gì không phải là trọng điểm đi? Trọng điểm là anh cư nhiên cho em quan tâm Phong Tiệm Ly mà không ghen!

Anh cư nhiên cho em quan tâm anh Tiệm Ly!

Cho ta quan tâm Tiệm Ly!

Quan tâm Tiệm Ly!

Nam Kính cả kinh sợ hãi, trợn mắt lên thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Lantis, bật thốt lên: "Anh không phải là kỳ thực yêu thích Phong Tiệm Ly đi? !"

Một câu hỏi thốt lên Nam Kính liền muốn cho chính mình hai quyền, cậu cư nhiên như một người vợ có bệnh đa nghi nghi vấn chồng mình cùng bằng hữu của anh ấy, không, phải nói là huynh đệ tốt, loại biểu hiện này thực sự là quá tệ.

Cậu trơ mắt nhìn Lantis biểu tình phong hoa, sau đó biến thành bị sét đánh, như là nuốt sống hai trái trứng đà điểu châu phi.

Được rồi, cậu biểu thị gần đây bị trí năng một hào cho xem quá nhiều kịch cẩu huyết, cho nên trong đầu sốt sắng thành hồ dán.

Lantis dở khóc dở cười bóp mặt Nam Kính, nghĩ thầm này đều là chuyện gì —— anh luôn lắng Nam Kính đối với Phong Tiệm Ly có ý tứ, cũng không nghĩ đến Nam Kính cư nhiên sẽ có ý nghĩ anh đối với Phong Tiệm Ly.

Nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Nam Kính đến đỏ chót, Lantis buồn cười nói: "Anh cùng băng sơn từ nhỏ đến lớn đã quen biết mười mấy năm, nếu quả thật cùng hắn có chút gì đó, đã sớm từ 800 năm trước đính hôn rồi, chỗ nào còn có tiểu gia hoả em?"

Nói cũng đúng a.

Nam Kính lúng túng lúng túng mà le lưỡi một cái nói: "Em chẳng qua là cảm thấy thái độ của anh ngày hôm nay có chút quái."

Tỷ như sáng sớm còn châm chọc khiêu khích oán giận Phong Tiệm Ly ăn không, còn có vị chua nồng đậm mà nói mình đối với khẩu vị của Phong Tiệm Ly nhớ tới rất rõ ràng.

Lantis cũng nhất thời phát hiện kỹ năng diễn xuất xốc nổi, mà cái này cũng là vì Nam Kính suy nghĩ.

Nếu như Nam Kính thật sự là người nhà họ Phong, muốn được nhận về Phong gia liền tất nhiên phải chiếm được sự đồng ý của Phong Tiệm Ly —— toàn bộ đế tinh, bất kể là hoàng cung hay là quân bộ, có người nào không biết Phong Trường Mạch nguyên soái yêu con như mạng, ở trên vấn đề gia đình đều là Phong Tiệm Ly nói một sẽ không có hai.

Đương nhiên, Lantis trước khi chưa xác định được thân phận của Nam Kính, cái gì cũng sẽ không nói.

Anh phát triển tốt phong độ người chồng đế quốc cười nói: "Anh đây là tin tưởng người yêu anh, cũng tin tưởng huynh đệ của chính mình. Hơn nữa em đối với hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, không phải sao?"

Nam Kính kinh ngạc một chút, nhìn ánh mắt Lantis mỉm cười, bên trong tràn đầy tất cả đều là ôn nhu và tín nhiệm.

Được rồi, không quản nguyên nhân là cái gì, ít nhất kết quả này làm cho Nam Kính bất ngờ lại thoả mãn.

"Vậy cho em thông tin liên lạc trên thiết bị đầu cuối của anh ta đi." Nam Kính không e dè mở ra thiết bị đầu cuối, đem cổ tay đưa cho Lantis.

Lantis một bên giúp cậu chuyển nhập số thiết bị đầu cuối của Phong Tiệm Ly, một bên vừa mừng thầm vừa bất ngờ nói: "Em cư nhiên đến bây giờ đều không cùng hắn thêm người liên lạc của nhau."

"Em và anh ta ách... Không quá quen."

Bởi vì cùng Phong Tiệm Ly cơ hồ chưa hề nói chuyện, hơn nữa Phong Tiệm Ly cũng không phải loại người sẽ chủ động đến gần cùng người khác nói chuyện, cho tới bây giờ Nam Kính cùng hắn đều không có thêm qua phương thức liên hệ.

Hơn nữa, Phong Tiệm Ly là thiếu tá quân bộ, nghe rất nhiều học sinh đều nói thiết bị đầu cuối của hắn tính bảo phi thường mật mạnh, không phải người bình thường có thể thêm vào, cho nên vốn định chủ động tăng thêm một chút Nam Kính ngẫm lại còn chưa phải lúc.

"Sau này sẽ quen thôi."

Nếu như Nam Kính ngẩng đầu, sẽ thấy khóe miệng Lantis hiện ra một vệt ý cười sâu xa.

Đúng đấy, sau này sẽ quen thôi.

Có duyên gặp gỡ, thì luôn sẽ gặp gỡ.

Buổi tối hôm đó Lantis lôi kéo Nam Kính ôn tồn một lúc lâu, mãi đến khi sắc trời mơ hồ trở nên trắng mới ôm nhau ngủ say.

Ngày thứ hai vừa tỉnh lại Nam Kính liền rên lên một tiếng, xoa xoa eo già bị giằng co suốt đêm, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn đầy cảm giác đau đớn mệt mỏi, quả nhiên chuyện như vậy không quản làm bao nhiêu lần đều vẫn là không quen.

Nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, Nam Kính đem đầu ngập trong chăn, vì chính mình phóng túng mà cảm thấy xấu hổ —— đồng hồ sinh học của cậu lần thứ hai bị Lantis cùng mình không kiên định làm cho rối loạn, hơn nữa tuy rằng ngày hôm nay trường học không có lớp, mà dựa theo trí năng một hào cho cậu thời gian biểu huấn luyện mà xem, là thời gian luyện tập cổ vũ thuật.

Cứ như vậy mà ngẩng đầu trôi qua a, Nam Kính một mặt nản lòng bất đắc dĩ, nghĩ có nên cùng Lantis chia phòng ngủ hay không.

Sờ sờ đến ráp trải giường bên người, đã chỉ còn dư lại hơi ấm có thể xem nhẹ mất.

Lúc này, làm xong luyện tập buổi sớm Lantis đẩy cửa mà vào, tinh thần sảng khoái đứng ở bên giường, khom lưng đem chăn kéo xuống, lộ ra đầu Nam Kính.

Anh ngậm cười, hôn một cái lên đầu Nam Kính nói: "Nhanh tới dùng cơm thân ái."

Nam Kính miễn cưỡng không muốn nhúc nhích, liền ôm lấy cổ Lantis kêu anh mang theo mình, người sau vui vẻ tiếp thu.

Chờ Nam Kính xuống giường xong, vừa thay quần áo vừa oán giận nói: "Quá không công bằng, rõ ràng hai ta đều là khuya khoắt mới ngủ, dựa vào cái gì anh có thể dậy."

Lantis tinh lực mãi mãi cũng là dồi dào không nói ra được, ít nhất ở góc nhìn của Nam Kính mà xem, cậu rất ít khi nhìn thấy Lantis lộ ra biểu tình uể oải, hơn nữa không quản buổi tối nghỉ ngơi muộn cỡ nào, sáng sớm ngày thứ hai luôn có thể nhìn thấy anh đúng giờ rời giường, cho dù có cái tình huống gì đặc biệt, cũng nhiều nhất chỉ có thể hoãn lại mười hai mươi phút thôi.

Nhìn lại mình một chút —— đồng hồ sinh học là sáu giờ, ngủ thẳng đến chín giờ.

"Tinh thần lực đẳng cấp cao mà nói, sẽ có ảnh hưởng rất lớn."

Lantis hờ hững đáp trả, lực chú ý của anh cơ hồ toàn bộ đều không e dè đặt ở người trước mắt này, người thiếu niên ở ngay trước mặt anh thay quần áo.

Anh híp mắt thỏa mãn mà thưởng thức vóc người đẹp đẽ của Nam Kính, bắp thịt mỏng manh bao trùm toàn thân, làm cho thân thể này tràn đầy khoẻ khoắn và dẻo dai, không chút nào khoa trương, vừa đúng hiện ra thiếu niên ngây ngô độc nhất.

Trên da thịt trắng nõn gieo vào dâu tây vất vả cần cù khai khẩn ra, vết hồng một điểm một điểm từng mảnh từng mảnh, vừa nhìn liền biết tình hình trận chiến hôm qua đến tột cùng có bao nhiêu kịch liệt.

Bất quá, tốc độ Nam Kính thay quần áo rất nhanh, chỉ ngắn ngủi nửa phút liền đem mỹ cảnh che mất, khiến Lantis nhỏ bé không thể nhận ra mà thất vọng rồi —— nếu như phu nhân nhà mình có thể không mặc quần áo thì tốt rồi.

Đương nhiên, anh cũng chỉ là nghĩ vui đùa như vậy thôi, anh không có khả năng thật sự đem Nam Kính nhốt ở trong phòng không mặc quần áo làm cho ai cũng không thấy, chủ nhân nô ɭệ cái gì đó, tuy rằng nghe tới rất có cảm giác, nhưng cũng không phải thú vui của Lantis.

Giúp Nam Kính sửa sang lại cổ áo, Lantis thuận miệng nói: "Nếu như em nguyện ý, anh có thể giúp em tăng cao tinh thần lực và cổ vũ thuật."

Nam Kính kinh ngạc nhìn Lantis mấy giây "Có thật không?"

Tay Lantis nắm chặt cổ áo của Nam Kính dừng lại, cùng Nam Kính nhìn nhau, đem người kéo đến càng gần hơn chút.

Trong mắt anh mang theo mùi nguy hiểm, khiến Nam Kính hồi hộp một chút.

"Nói thật anh rất muốn biết ngữ khí và biểu tình của em đến tột cùng là có ý gì."

Chẳng lẽ không nên cao hứng tiếp thu sao? Tại sao Nam Kính luôn cho anh một loại cảm giác cậu hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play