☆ Chương 217: Nam Kính em thật sự có năng lực!

Lantis trắng mắt liếc Ellens một cái, nhíu mày đến càng sâu, rất hiển nhiên dáng dấp Nam Kính làm cho anh rất hoài nghi cậu bị ngược đãi, thậm chí là nguyên nhân duy nhất anh nổi giận.

Đè thấp âm thanh cả giận nói: "Ta làm sao lại ghét bỏ em ấy? Không quản em ấy biến thành hình dáng gì ta cũng sẽ không chê em ấy mất mặt, tuy rằng em ấy lễ nghi quý tộc không thể nào hợp lệ, khụ khục... Được rồi, ta thừa nhận ta tự buồn bực chính mình, chồng bắt nạt vợ cái gì đó, chẳng lẽ không đúng là chồng vô năng cùng thất bại à —— uy, ngươi dám cười?"

Đối mặt Weinman cười ngã vào trong lồng ngực công tử nhà giàu đáng ghét, Lantis nắm tay còn mơ hồ thấy đau, nghĩ ngợi tính khả thi khi ở dưới mí mắt Weinman đánh người của hắn.

"Ta chỉ có thể nói, mỹ nhân cao quý lãnh diễm, ngươi quá không biết cách biểu đạt, cho dù thật sự không tiện phê bình chính mình, câu nói như thế kia nói ra sẽ khiến Nam Kính nghĩ là ngươi ghét bỏ cậu ấy."

Ellens đồng tình nhìn Lantis.

Thu hồi nụ cười đầy không đứng đắn, Ellens nghiêm nghị vạch ra kinh nghiệm yêu đương không đủ của Lantis: "Còn có ngươi sau đó nói cái gì, cái gì gọi là 'Em cũng biết em từ lúc mới bắt đầu chính là phiền phức'? Ngươi xác định biểu đạt như vậy thật sự không thành vấn đề sao?"

Suy nghĩ một chút, Ellens liền đâm đâm tiểu tâm can của Lantis, nói: "Nói không chừng Nam Kính nghe vào trong tai sẽ coi thành ngươi vẫn luôn chê cậu ấy mang đến phiền toái cho ngươi, thành con ghẻ thời khắc nào cũng nghĩ làm sao để vứt bỏ, ngươi nói có thể khổ sở hay không?"

Lantis nghe được chau mày, anh phát thệ —— anh nói những câu nói kia căn bản không có ý tứ ngại phiền!

"Ta yêu thích cái phiền toái này của em ấy, ta rất sớm đã nói với tiểu thúc thúc, ta chính là... Mẹ, đáng chết, ta vào lúc ấy là nghĩ cái gì a?"

"Này ta có thể chứng minh, Lantis thích nhất là Nam Kính không ngừng chế tạo phiền toái cho hắn." Weinman nhún nhún vai, "Có mấy người liền là yêu thích tự gây phiền phức, tỷ như trước mắt chúng ta vị đại thiếu gia EQ còn chờ thương thảo này, mỗi lần Nam Kính mang đến chút phiền toái nhỏ, hắn đều hưng phấn vô cùng."

Phong Tiệm Ly vì Lantis liền như vậy bị lộ tẩy biểu thị đồng tình, nhẹ giọng ho khan một chút, nói: "Đúng, lại giống như luôn tới tìm ta phiền phức."

Lantis cọ một chút mặt tối sầm lại đứng lên.

"Muốn cùng ta đánh nhau sao?" Weinman nghĩ.

"Muốn cùng ta đánh nhau sao?" Phong Tiệm Ly nghĩ.

"Hẳn không phải là muốn đánh ta đi?" Ellens run rẩy mà nghĩ.

Lantis nhìn ba tên đang ghét trước mặt liếc mắt một cái, không phản ứng bọn họ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không sai, ta không nên để em ấy tự mình đi về, cho dù thật sự tức giận."

Cũng có thể khiêng trở về nhà hảo hảo ở trên giường giao lưu giải quyết —— không sai, này vẫn là cách của phụ hậu, ân, phụ hoàng cũng là nói như vậy.

Cái quỷ dị gì kéo không xuống mặt tự tôn lại đuổi theo xin lỗi, cái gì mà đáng chết nói không biết lựa lời, toàn bộ cũng phải đi sang một bên!

Liền tại thời điểm mọi người cho là sắp cực đại hoan hỉ, Lantis đi tới cửa thiết bị đầu cuối vang lên.

Còn tưởng rằng là Nam Kính, mà nhìn lướt qua lại phát hiện là Vân Thiên Dật đã lâu không thấy.

Tiện tay tiếp thỉnh cầu trò chuyện, Vân Thiên Dật ôn hòa cổ họng âm vang lên ——

"Đã lâu không gặp a, Lantis."

Lantis thuận miệng nói: "Ta có việc gấp, có chuyện ngày khác lại nói."

Vân Thiên Dật cười khẽ âm thanh truyền đến, "Nam Kính..."

"Em ấy làm sao vậy!"

Lantis dừng chân lại, tim bị hai chữ quá mức mẫn cảm này nâng lên.

Vân Thiên Dật một mặt biểu tình quả nhiên như vậy, mỉm cười liếc nhìn Nam Kính đôi mắt trợn lên tròn tròn cõi lòng đầy mong đợi bên cạnh cùng con cún con biểu tình giống nhau như đúc, tiếp tục nói: "Ân, tôi đón cậu ấy đi, cậu ấy nói tôi nói cho cậu không cần lo lắng, ân, cậu ấy hiện tại cũng đã ở trong ký túc xá."

Nam Kính đầu điểm nhanh chóng.

"..."

Bên kia trở nên trầm mặc.

Nam Kính hô hấp đều ngừng vài giây, tay đặt ở trên đùi cũng không tự chủ cầm thật chặt.

Một lát sau, mới nghe được âm thanh Lantis không nói ra được là tâm tình gì truyền đến, "Giúp ta chuyển lời cho em ấy, vì ta ngày hôm nay nói lỡ lời nên hướng em ấy nói xin lỗi, mặt khác... Nam Kính, em, thật, sự, rất, có, năng, lực!"

Mấy chữ cuối cùng kia là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Lantis nhanh phát bạo —— Nam Kính lại dám vào thời điểm này cầu viện người khác!

Sau khi nói xong, thiết bị đầu cuối trực tiếp bị cúp.

Nổi giận đùng đùng vòng trở lại, trong phòng ba người mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe đến Lantis khôi phục khí tràng lúc trước chuẩn bị toàn bộ khai hỏa, sải bước mà đi lên lầu, để lại một câu nói ——

"Ai cũng không được lại thay em ấy nói một câu, bằng không chờ sửa chữa phòng ở đi."

Trong phòng yên lặng một chốc, Weinman đau đầu mà đỡ trán, không nhịn được mắng một câu: "Tiên sư nó, dã tràng xe cát, nói nhiều như vậy đều trắng tay."

Ellens lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ tâm can, một mặt khó bề tin tưởng mà nói: "Vốn là đều phải nguôi giận, làm sao nghe có người đem Nam Kính đón đi liền bốc hỏa lớn hơn?"

Phong Tiệm Ly cũng lắc lắc đầu, đứng lên nói: "Không quản được."

Mà Weinman đành phải cười khổ —— Lantis ý thức chiếm hữu quá mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn đều là, chỉ cần là thứ thuộc về anh, xưa nay đều không cho phép bất luận người nào chia sẻ, chớ nói chi là người được anh đặt ở trong tim mà đối xử.

Chỉ có thể nói, Vân Thiên Dật trở về quá không đúng lúc, Nam Kính vận may còn có thể càng tệ hơn một chút sao?

Mệt mỏi một buổi trưa, Weinman cũng không tâm tư xen vào chuyện này nữa, đứng dậy hôn trán Ellens một cái, nói: "Có lúc tình nhân gian cãi vã cũng không phải một việc xấu, ít nhất có thể để cho bọn họ càng nhanh hiểu rõ lẫn nhau hơn."

Ellens ám muội nở nụ cười, đưa cánh tay ra ôm lấy cổ Weinman, ngẩng đầu lên đôi mắt đào hoa hôn lên đôi môi hồng nhạt kia.

"Ai nói không phải a?"

Còn ở trong xe Nam Kính lệ rơi đầy mặt, cậu bắt đầu hoài nghi Lantis đến tột cùng có thể như Vân Thiên Dật từng nói hay không, sẽ rất quan tâm an toàn của cậu.

Rất có năng lực, cái gì rất có năng lực?

Cậu có thể hay không nói cho tên kia nguyên bản đã dự định đi trở về, gặp phải anh em nhà họ Vân thật sự chỉ là ngoài ý muốn?

Tiểu tâm can lại vô tình bị đâm cho thương tích đầy mình.

Trí năng một hào cũng không có cách nào an ủi cậu, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thét dài —— kí chủ ở trong mắt nam thần, có tính là xuất quỹ hay không?

"Anh ấy cư nhiên biết tôi ở bên cạnh anh, trời ạ, anh ấy đại nam tử chủ nghĩa lại bị tôi dẫm đạp lên đường ranh giới, còn có bết bát hơn sao?"

Nam Kính đầy mặt bi ai mà nước mắt rơi.

Vân Cảnh Hàm lái xe nghiêng đầu lại liếc mắt nhìn, không tử tế mà cười nói: "Sắp tới ngươi lại đụng phải tình cảnh bi thảm, Lantis là người như vậy vừa nhìn chính là mình ta vô địch không tha bất luận người nào cãi lời, công tử không chịu qua oan ức a..."

Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Dật còn nói: "Nói đến, Lantis càng yêu thích người yêu nhu nhược khả nhân nghe lời, mà không phải loại như cậu này khắp nơi yêu cầu độc lập, không ỷ lại hắn, còn dám cùng hắn gọi ra phiền phức nhỏ."

Cái từ phiền phức này, Nam Kính đã chết lặng.

Vân Thiên Dật từ phía sau đem đầu Vân Cảnh Hàm xoay qua chỗ khác, "Đừng nhiều chuyện, nghiêm túc nhìn đường."

Vân Cảnh Hàm le lưỡi một cái, đeo lên lỗ tai nghe chặn động tĩnh phía sau, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

Nhìn vẻ mặt phiền muộn của Nam Kính, Vân Thiên Dật đem một bình nước dừa tinh khiết thiên nhiên từ tinh cầu vừa đi du lịch mang về nhét ở trong tay cậu, dùng giọng nhu hòa động viên nói: "Cậu nên đem lực chú ý đặt ở trên lời nói làm cho cậu cao hứng, tỷ như hắn xin lỗi cậu."

Nói tới chỗ này, Vân Thiên Dật thấp giọng nở nụ cười, nhìn ra Nam Kính đầu óc mơ hồ.

Chỉ thấy Vân Thiên Dật lắc đầu cười nói: "Nói như thế nào đây, dùng tính tình của Lantis, nếu như không phải yêu thảm cậu, là tuyệt đối không thể dễ dàng nằm ở yếu thế một phía hướng người yêu cúi đầu. Lại như Hàm Hàm từng nói, hắn là một người bề trên không tha thứ ai chống cự, tôi tin tưởng rất ít người ngỗ nghịch hắn, tất cả cậu nên cảm thấy giải sầu, này ít nhất nói rõ hắn đối với cậu là thật tâm thật lòng."

Nam Kính có chút ngơ ngác, lại nghe Vân Thiên Dật nói: "Thời điểm mới bắt đầu, nói thật tôi chẳng hề quá xem trọng tình cảm Lantis đối với cậu."

Không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Vân Thiên Dật, Nam Kính vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói về tình cảm của cậu và Lantis—— đương nhiên, ngoại trừ bát quái.

Vân Thiên Dật cho cậu một ánh mắt không cần lo lắng, nhạt cười nói: "Dù sao tình cảm của Lantis quá nồng nặc, chỉ sợ hắn tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Hơn nữa, ngay cả cậu cũng sẽ bị mê hoặc, tại sao hắn sẽ thích cậu chứ?"

Trí năng một hào liều mạng gật đầu, nó có thể làm chứng cho đến bây giờ Nam Kính cũng còn không quá có thể hiểu được.

Vân Thiên Dật bị chó con rất có linh tính này hấp dẫn, thân thủ đem nó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ sờ lông trên lưng, ngay sau đó cằm liền bị ôm lấy đầu chó con duỗi lưỡi liếm một cái.

Vân Cảnh Hàm từ gương chiếu hậu nhìn thấy, mí mắt mãnh liệt nhảy một cái.

"Cậu con chó nhỏ này từ đâu mà có? Thật đáng yêu."

Vân Thiên Dật bị làm cho ngứa cằm, cười hỏi.

Nam Kính rút ra khóe miệng đối với trí năng một hào không hề có một tiếng động khinh bỉ, thuận miệng nói: "Nhặt được."

"Nhặt được?" Vân Cảnh Hàm quay đầu kêu sợ hãi: "Ca, anh mau đem nó ném đi, vạn nhất nó trên người có bệnh độc thì làm sao bây giờ?"

Trí năng một hào cọ mà tháo chạy trở về trong lồng ngực của Nam Kính.

Vân Cảnh Hàm đem đầu ngắt trở lại: "Giữ lại cũng được."

Nam Kính: "..."

Vân Thiên Dật đem tất cả những thứ này thu hết vào đáy mắt, đôi mắt sáng lưu chuyển cười mà không nói.

Suy nghĩ chốc lát, hắn nhìn Nam Kính nói: "Nếu như hắn đối với cậu trước sau nho nhã lễ độ cẩn thận từng li từng tí một, kia mới nói rõ hắn e rằng tiếp cận cậu có mục đích khác, mà hiện tại hắn đem tính tình của chính mình bại lộ trước mặt cậu, đem khuyết điểm của hắn cho cậu xem, là vì hắn xem cậu là người yêu thân mật nhất."

Con ngươi Vân Cảnh Hàm luôn có loại sức mạnh thần kỳ, không riêng gì khiến người khác cảm thấy an tâm, càng có loại đầu độc có thể làm cho người dễ dàng tín nhiệm.

Nam Kính cảm thấy điều Vân Thiên Dật nói rất đúng.

Chỉ có chân chính yêu thích người trước mặt, mới muốn cho đối phương biết rõ tất cả về mình không phải sao?

Tuy rằng không quá hợp thời điểm, mà Nam Kính còn là không miễn cưỡng nhớ lại Mục Hoài An.

Tại lúc hắn theo đuổi cuộc sống của chính mình, thậm chí tại ban đầu kết hôn hai năm, hắn xưa nay đều đóng vai một nam nhân hoàn mỹ, để cho mình tìm không ra chút không hoàn mỹ nào, lại luôn có loại cảm giác xa cách.

Mà hai năm sau, Mục Hoài An e rằng rốt cuộc chán ghét cậu, bắt đầu bại lộ tính khí, lạnh lùng, không thẳng thắn, lừa gạt, ghét... Này đó đều như hình với bóng mà theo Nam Kính rất nhiều năm.

Nghĩ tới những thứ này, tâm tình Nam Kính tốt một chút.

Cậu đối mặt với tất cả, luôn sẽ ôm ấp thái độ lạc quan.

Ít nhất Lantis quan tâm cậu không phải sao?

Tất cả phẫn nộ, xuất phát điểm đều là tốt, chỉ có điều nam nhân lần đầu tiên nói chuyện yêu đương cũng không biết nên dùng phương thức như thế nào biểu đạt tốt nhất mà thôi.

Xe đã dừng ở quảng trường lớn của trường quân đội Sifal, xuống xe trước, Vân Thiên Dật nhìn thấy Nam Kính đang gửi tin nhắn, liền dùng ánh mắt suy tư hỏi cậu: "Suy nghĩ minh bạch sao?"

Tại thời điểm đối mặt học trưởng không quản cái gì cũng làm cho người cảm thấy ấm áp ôn hòa này, Nam Kính lại nhìn chỗ soạn tin nhắn, click gửi đi, ngẩng đầu hai má ửng đỏ gật đầu: "Suy nghĩ minh bạch."

Con ngươi như hắc diệu thạch, óng ánh sáng lên, giống như ánh sao sáng chói mắt nhất.

[Nam Kính] Em rất yêu anh, Lantis, anh đối với em rất trọng yếu, em không muốn mất đi, cũng không muốn làm cho anh không vui. Còn có, tại thời điểm em rời đi anh cũng đã hối hận rồi, bất quá em đoán anh nhất định đi tìm em đúng không? Chúng ta không cãi nhau nữa có được hay không? Em xin lỗi anh, chúng ta làm lành đi (^_^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play